“Ai mà to gan như thế, lại dám ra tay giết người trên địa bàn của ông đây vậy?”
Lúc này, đám người cách đó không xa bỗng nhiên vang lên một giọng nói đầy khó chịu.
Mọi người đều quay đầu lại, nhìn thấy một vật thể gì đó trông tròn như quả banh, chẳng khác gì quả cầu thịt xuất hiện.
Khi quả banh đó vừa xuất hiện thì mọi người đều né ra để nhường đường.
“Chào anh Phạm!”
“Chào anh Phạm!”
“…”
Nơi quả banh đi qua, mọi người xung quanh đều nhiệt tình lên tiếng chào hỏi.
“Chào mọi người!”
Đối mặt với sự nhiệt tình chào đón của tất cả mọi người, quả banh cũng khá là nhiệt tình đáp lại.
Lúc này, Diệp Viễn cũng nhìn về phía quả banh tròn vo đó.
Anh ngạc nhiên phát hiện ra quả banh đó là một người, là một con người béo đến mức không thể béo hơn.
Tên béo Phạm Thống đi tới, liếc mắt nhìn Diệp Viễn, Thẩm Tư Phàm cùng với Sở Vân Phi một cái rồi mới quay sang Lý Tử Hàn.
“Lý Tử Hàn, chính là con chó săn của Ngọc Lâm Phong đây muốn ra tay giết người ở địa bàn của tôi đúng không?”
Sắc mặt Lý Tử Hàn chợt đổi, lạnh lùng liếc mắt nhìn tên béo một cái rồi xoay người định bỏ đi.
“Chờ đã!”
Phạm Thống lại lên tiếng.
Lý Tử Hàn dừng bước, xoay người lại, vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm Phạm Thống.
“Về nói với thằng chủ ở nhà đấy, là phố đồ cổ này đã thành địa bàn của tôi, sau này mà còn gây rối trên địa bàn của tôi nữa, thì cẩn thận thằng béo này dùng tiền đập chết anh ta nhé!”
“Tên béo chết tiệt, hai năm không gặp mà vẫn kiêu ngạo như vậy nhỉ!”
Lúc này, quán trà ở phố bên kia có một giọng nói vang lên.
Mọi người đều quay đầu lại, nhìn về phía phát ra âm thanh.
Thanh niên vô cùng tuấn tú kia đang chậm rãi đi từ quán trà sang bên này.
Anh ta cao đâu đó một mét tám, cơ thể cân đối thẳng tắp, trên người là bộ tây trang phẳng phiu, tôn lên dáng người cao ngất của anh ta.
Mà gương mặt tuấn tú cực kỳ trắng trẻo, thậm chí còn trắng hơn cả một số cô gái, nếu trang điểm lên, ắt hẳn sẽ đẹp hơn cả những người được gọi là mỹ nữ trên màn ảnh.
Xinh đẹp đến mức ma mị.
Không biết tại sao, khi Diệp Viễn nhìn thấy người đó lần đầu tiên, anh đã cảm nhận được hơi thở của sự nguy hiểm.
“Trời ạ, thì ra là cậu ấm họ Ngọc, Ngọc Lâm Phong!”
“Đúng là Ngọc Lâm Phong rồi!"
“Anh Ngọc đẹp trai quá à! Sắp chết ngất ở đây mất rồi!"
“Anh Ngọc, em yêu anh, em muốn sinh em bé cho anh!”
“…”
Khi thanh niên tên Ngọc Lâm Phong đó xuất hiện, thì đám con gái đứng xem lập tức sôi trào lên như núi lửa.
Một số cô còn trở nên điên cuồng không thể kiểm soát được, ánh mắt nhìn Ngọc Lâm Phong không khác gì đám fan não tàn của ngôi sao trong giới giải trí.
“Mỹ nữ này là ai thế?”
Diệp Viễn phủi bụi bặm trên người, quay sang Thẩm Tư Phàm bên cạnh hỏi.
Thẩm Tư Phàm nghe Diệp Viễn gọi Ngọc Lâm Phong như thế thì chợt sửng sốt, sau đó cười mở miệng giải thích: “Đây không phải là mỹ nữ, mà chính là một trong tứ đại công tử nổi tiếng Giang Bắc, Ngọc Lâm Phong!”
“Ồ, tứ đại công tử? Cứ tưởng là người đẹp nào đó cơ!”
Mọi người xung quanh đều nghe thấy được lời Diệp Viễn nói, tất cả đều muốn xé nát mặt anh.
Nếu lúc nãy Diệp Viễn không ra tay đánh trên cơ cả Lý Tử Hàn, thì bọn họ đã nhào tới liều mạng với anh rồi.
Phạm Thống bên cạnh nghe thấy Diệp Viễn gọi Ngọc Lâm Phong như loại đàn ông ăn bám phụ nữ thì bật cười thành tiếng, ánh mắt nhìn Diệp Viễn lại có thêm chút khâm phục.
Nhiều năm trôi qua, đây là lần đầu tiên anh ta thấy có người dám sỉ nhục Ngọc Lâm Phong như thế.
Ngọc Lâm Phong vẫn thoải mái bước đi như gió xuân, như thể không hề nghe thấy lời Diệp Viễn nói.
Mà Lý Tử Hàn bên cạnh thì đã nổi giận đùng đùng, đang định ra tay thì lại bị Ngọc Lâm Phong ngăn cản.