Lúc này, cô gái áo đỏ mở toang sức mạnh, cô ta lạnh lùng quét mắt nhìn tất cả mọi người tại đây.
“Các vị, chúng tôi cần vật này, không muốn chết thì cút hết cho tôi!”
“Đồ khốn!”
Ngọc Lâm Phong hét lớn, xong về phía cô gái áo đỏ, đương nhiên anh ta không cho phép cuộn da dê kia rơi vào tay người ngoài.
Đối mặt với tấn công của Ngọc Lâm Phong, cô gái áo đỏ không hề sợ hãi, còn trực tiếp tiến lên nghênh đón anh ta.
Thực lực hai người ngang sức ngang tài, nhanh chóng đã dẫn đến bất phân thắng bại.
“Mau! Mau! Mau!”
Lúc này, nhân viên an ninh và vệ sĩ của một đám nhà giàu từ bên ngoài xông vào.
Chỉ là bọn họ vừa đi vào, còn chưa có bất kỳ hành động gì thì đã chết ở trong tay ‘người của mình’.
Những ‘người của mình’ này đương nhiên chính là các cường giả của phái Bát Kì đã ẩn núp từ lâu.
Nhìn thấy nhân viên an ninh của phòng đấu giá Gia Tín lại chém giết lẫn nhau, tất cả mọi người đều ngơ ngác.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Ha ha, nói cho các vị biết, những người này đều là người của tôi!”
Lúc này cậu Trung Tam đứng dậy cười nhạt.
“Ồ, đúng rồi, tôi quên mất chưa giới thiệu, tôi đây là người của nước Đại Uy tôn quý, những người này ấy hả, đều là người của phái Bát Kì, môn phái đứng đầu nước Đại Uy”.
Cậu Trung Tam quét mắt nhìn xung quanh, trong lời nói mang theo sự kiêu ngạo ngông cuồng.
“Cái gì, bọn họ là người của phái Bát Kì?”
Tất cả mọi người bị kinh động.
Đương nhiên bọn họ đã từng nghe qua phái Bát Kì, đây chính là môn phái lớn nhất của nước Uy, cao thủ đông đảo, võ giả thành nhóm.
“Vốn dĩ là tôi chỉ định cầm mấy món đồ rồi rời đi, nhưng các người muốn ngăn cản tôi, nếu đã như vậy, tôi chỉ đành tiễn hạng thấp kém mấy người xuống địa ngục!”
“Tới đi, giết đám người kém cỏi này cho tôi!”
Cậu Trung Tam hạ lệnh một tiếng, một đám võ giả phái Bát Kì lập tức đánh về phía tất cả mọi người.
Vệ sĩ của đám nhà giàu lập tức bảo vệ chủ nhân ở phía sau.
Chỉ là những vệ sĩ này đều không phải võ giả, đối mặt với người bình thường, bọn họ còn có sức đánh một trận.
Nhưng đối mặt với những võ giả phái Bát Kì giết người không chớp mắt này, bọn họ vốn không phải đối thủ.
Không có bất ngờ nào, những vệ sĩ này bị võ giả phái Bát Kì này giải quyết một cách nhanh chóng.
Nhìn thi thể đầy đất, tất cả mọi người đều kinh hoàng, sợ hãi.
Có vài người nhát gan, thậm chí bị dọa cho sợ són đái.
“Đồ khốn, lũ chó phái Bát Kì chúng mày muốn giết người trên địa bàn của tao, đã hỏi qua tao chưa?”
Lúc này, Ngọc Lâm Phong một chiêu đã đánh lui cô gái áo đỏ, anh ta quay đầu nhìn về phía cậu Trung Tam.
“Còn cả tao nữa!”
Một tiếng ‘xoạt’!
Trường đao của Lý Tử Hàn ngang nhiên bắ n ra khỏi vỏ, nhắm thẳng vào cậu Trung Tam.
Mọi người thấy Ngọc Lâm Phong đánh bại cô gái áo đỏ kia, lập tức cảm thấy cứu tinh tới rồi.
“Tên rác rưởi này lại là ai thế?”
Cậu Trung Tam rất bình tĩnh nhìn Ngọc Lâm Phong.
“Hắn tên Ngọc Lâm Phong, là thế hệ trẻ hàng đầu của Giang Bắc!”
Lúc này, cô gái áo đỏ đi đến bên cạnh cậu Trung Tam, nói ra thân phận của Ngọc Lâm Phong.
“Ha ha ha, đám chúng mày thật đúng là rác rưởi, tên nhãi yếu ớt như vậy mà có thể trở thành người đứng đầu, thật buồn cười”.
“Vừa hay, hôm nay giết cái tên đứng đầu này đi, dùng đầu của mày làm đồ sưu tầm”.
“Chỉ dựa vào mày và đám rác rưởi này sao?”
“Chỉ dựa vào mày và đám rác rưởi này sao?”
Ngọc Lâm Phong khinh thường cười một tiếng, anh ta có thể nhìn ra, cậu Trung Tam này thực lực rất yếu, vừa mới tiến vào cảnh giới võ giả.
Mà đám võ giả phái Bát Kì ở đây thực lực cũng không mạnh bằng anh ta, Lý Tử Hàn cũng có thể giải quyết được.
Người lợi hại duy nhất chính là cô gái áo đỏ kia.
Có điều cảnh giới của cô gái áo đỏ mặc dù giống anh ta, nhưng kinh nghiệm thực chiến vẫn còn kém hơn anh ta một chút.
Chỉ cần anh ta và Lý Tử Hàn giải quyết hết tất cả võ giả tại đây, cùng với cả cậu Trung Tam này, có thể liên thủ giết cô gái áo đỏ.
Đến lúc đó anh ta có thể cầm được cuộn da dê không mất chút sức lực nào.
Ngọc Lâm Phong không hổ danh là kẻ quỷ quyệt, trong thời gian ngắn lại nghĩ được nhiều như vậy.