“Đến cũng đã đến rồi, thế thì ở lại chung vui đi!”
Diệp Viễn lạnh lùng hừ một tiếng, bóng dáng anh nhanh chóng biến mất, sau đó xuất hiện ngay sau lưng đám người da trắng kia.
Tung ra vài cú đá, đám da trắng cũng thê thảm ngã lăn lộn dưới đất.
Đến lúc này, ở đó không còn người nào đứng thẳng nữa, chỉ còn một mình Diệp Viễn sừng sững đứng đó, vẻ mặt hết sức hờ hững.
Mọi người đang đứng lại xem đều nhìn Diệp Viễn với ánh mắt đầy rung động và kính sợ.
Lúc này, Diệp Viễn đi tới chỗ Hứa Mặc, từ trên cao nhìn xuống nói.
“Tôi không cần biết các người từ đâu đến, cũng chẳng cần biết các người thuộc thế lực nào, chỉ cần nhớ kỹ cho tôi, sau này đừng đến đây làm phiền tôi và vợ tôi nữa, nếu không tôi cũng chẳng ngại xóa tên các người khỏi Sở Châu này!”
Hứa Mặc không dám nhiều lời dù chỉ một câu, chỉ biết nhìn chằm chằm vào Diệp Viễn, nếu như ánh mắt có thể giết người, thì có lẽ Diệp Viễn đã chết cả trăm ngàn lần.
Nói xong, Diệp Viễn không thèm để mắt đến Hứa Mặc nữa, quay lại bên cạnh Lâm Vãn Tình, nhẹ nhàng nắm lấy hai tay cô ta, dịu dàng nói.
“Đi thôi vợ, chúng ta cùng đi dạo phố nào!”
“Ừm! Được!”
Lâm Vãn Tình vô cùng ngoan ngoãn gật đầu.
Diệp Viễn và Lâm Vãn Tình đi tới đâu, đám người vây xem lại né ra nhường đường tới đó, hơn nữa còn nhìn hai người với ánh mắt sùng bái.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Diệp Viễn lại dẫn Lâm Vãn Tình đi dạo khắp các đường phố Sở Châu.
Lâm Vãn Tình nhiều năm không dạo phố, bấy giờ trông cô ta hệt như một đứa trẻ.
Hết nhìn đông lại ngó tây, cái gì cũng xem, cái gì cũng thấy hết sức tò mò.
Mà Diệp Viễn cùng vô cùng hưởng thụ khoảng thời gian thoải mái chẳng mấy khi có được này.
Nói đi nói lại, mấy năm qua anh cũng chưa từng có lúc nào được thảnh thơi thả lỏng như ngày hôm nay vậy.
Sinh ra trong một gia tộc ở thủ đô, ngày nào cũng phải đối mặt với sự lừa gạt giả dối của những người đó.
Sau mười lăm tuổi, anh rời khỏi gia tộc ra nước ngoài lại phải trải qua cuộc sống li3m máu trên lưỡi dao.
Ba năm trước anh lưu lạc đến Giang Châu, lại phải sống những ngày nước sôi lửa bỏng ở nhà họ Lâm.
Đi dạo từ trưa đến khi màn đêm buông xuống, Lâm Vãn Tình chơi mệt rồi Diệp Viễn mới dẫn cô ta trở về khách sạn.
Nào ngờ, trong khoảng thời gian đó cả Sở Châu đã nháo nhào cả lên.
Chuyện Diệp Viễn đánh Hứa Mặc, hơn nữa còn một mình quật ngã gần trăm tay đấm thuê của nhà họ Hứa đã lan truyền khắp Sở Châu.
Khiến Sở Châu bùng lên một ngọn sóng lớn.
Tất cả mọi người đều chìm trong chấn động, không ngờ lại có người dám đụng vào nhà họ Hứa đang nổi bật như thế.
Điều đó có thể nói là đụng đến râu hổ, không muốn sống nữa rồi.
Rất nhiều người biết rõ, với tính cách của nhà họ Hứa.
E rằng kẻ đánh Hứa Mặc sẽ nhanh chóng rơi vào sự trả thù điên cuồng của nhà họ Hứa.
Cùng lúc đó, trong một phòng tổng thống đầy xa hoa của khách sạn ở Sở Châu.
Hứa Mặc đầu quấn băng vải, như một con chó chết quỳ dưới đất.
Bên cạnh anh ta là một người đàn ông trung niên khác, người đó chính là bố của Hứa Mặc, là người nắm quyền nhà họ Hứa, Hứa Thiên Long.
Mà trên chiếc sô pha rộng rãi trước mặt hai người chính là Anderson.
Họ đang quỳ hai bên trái phải dưới chân Anderson.
Bấy giờ.
Sau lưng Anderson còn có hai cô gái với vòng eo vô cùng nhỏ nhắn.
Trước mặt anh ta có thêm bốn năm cô gái trẻ tuổi với dáng người nhỏ nhắn yêu kiều, bọn họ đang điên cuồng khoe khoang dáng người nóng bỏng của mình trong âm nhạc.
Sau một lúc lâu, khúc nhạc dừng lại, Anderson mới chuyển tầm mắt của mình từ mấy cô nàng đó sang Hứa Mặc.
“Chuyện đã làm tới đâu rồi?”.