Bàn về Diệp Viễn, lúc này anh không biết Vương Kỳ Văn đã cử người đi bắt cóc Lâm Vãn Tình.
Bấy giờ, anh đang dẫn Lâm Vãn Tình ra khỏi một nhà hàng.
Hai người đang chuẩn bị quay về khách sạn thì đột nhiên trên đường cái đã có hơn mười chiếc xe đi tới, bao vây Diệp Viễn và Lâm Vãn Tình.
Xe nhanh chóng dừng lại.
Hơn mười người cầm gậy gộc từ trên xe lao xuống với khí thế hừng hực.
Vừa mới xuống xe họ đã vung cây gậy trong tay lên, rít gào lao về phía Diệp Viễn.
Diệp Viễn chỉ nở nụ cười lạnh lùng, chủ động đón đòn của những người đó.
Quyền đấm cước đá, tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên.
Chưa đến một phút, đám côn đồ đó đã ngã xuống đất, kêu la thảm thiết.
Mà cùng lúc đó.
Trên mái nhà đối diện có một người mặc quần áo đen kín mít đang nằm úp sấp, không chút do dự bóp cò.
“Soạt!”
Một âm thanh trầm đục vang lên, viên đạn lao tới với tốc độ tên lửa bắn về phía đầu Diệp Viễn.
“Ừm!”
Diệp Viễn chuyển sự chú ý, chợt lùi về sau từng bước.
Viên đạn nhanh chóng lướt qua chóp mũi Diệp Viễn.
Thậm chí Diệp Viễn còn có thể ngửi thấy mùi thuốc súng mà viên đạn để lại.
“Phụt!”
Cuối cùng viên đạn cũng va chạm mạnh vào sàn nhà cứng rắn.
Sau khi va vào sàn nhà, nó lại chợt nổ mạnh, tạo thành cái hố sâu chừng hai mươi centimet.
“Đạn nổ giáp!”
Diệp Viễn cười lạnh lùng, ánh mắt nhìn về phía mái nhà đối diện.
“Soạt!”
Lúc này, một viên đạn nhanh chóng lao về phía đầu anh.
Diệp Viễn hừ lạnh, bóng dáng anh nhanh chóng biến mất tại chỗ.
Khoảnh khắc Diệp Viễn biến mất.
Sát thủ trên mái nhà đối diện đột nhiên nở nụ cười lạnh, nhanh chóng cất súng ngắm đi, nhảy xuống từ tầng cao nhất.
Mà cùng lúc đó.
Khi Diệp Viễn vừa mới rời đi thì bên cạnh Lâm Vãn Tình lại đột nhiên xuất hiện hai người áo đen.
Một người trong số đó vỗ nhẹ vào gáy Lâm Vãn Tình, cô ta trực tiếp chìm vào hôn mê.
Hai người nhanh chóng vác cô ta lên, vội vàng biến mất.
Khoảnh khắc hai người biến mất, Diệp Viễn lại đột ngột xuất hiện ở nơi Lâm Vãn Tình vừa đứng.
“Mưu hèn kế bẩn!”
Diệp Viễn hừ lạnh, lập tức đuổi theo hai người đó.
Khoảng nửa tiếng sau, Lâm Vãn Tình bị hai người áo đen mang ra một tòa nhà bỏ hoang ở ngoại ô.
Trong căn nhà bỏ hoang đó có thêm ba người nữa, trong đó có sát thủ đã núp trên mái nhà đối diện lúc nãy.
Hai người còn lại chính là hai ninja bên cạnh Vương Kỳ Văn.
“Người đã mang đến rồi, thù lao của bọn tôi đâu?”, sát thủ kia lạnh lùng nói.
Hai kẻ kia nhìn nhau một cái, trong tay đột nhiên xuất hiện hai con dao găm, hung hăng đâm vào cổ ba tên sát thủ.
Ba tia sáng lóe lên, ba tên sát thủ đã bất lực ngã xuống.
Hai ninja kia tiện tay xử lý ba cái xác, sau đó vác Lâm Vãn Tình lên biến mất trong màn đêm.
Sau khi hai ninja kia biến mất không bao lâu, thì bóng dáng Diệp Viễn đã xuất hiện.
Nhìn thấy xác của ba tên sát thủ đã hóa thành một vũng máu, Diệp Viễn nhếch miệng cười khẽ.
“Thú vị đấy!”
Ngay sau đó, Diệp Viễn lại chậm rãi theo sau hai tên ninja kia.
Nửa giờ sau đó, hai kẻ nọ đến một khách sạn năm sao ở Sở Châu.
Cùng nhau tiến vào phòng Vương Kỳ Văn.
“Đường chủ, đã bắt được người về rồi!”
Vương Kỳ Văn ngước lên nhìn Lâm Vãn Tình, lại nói.
“Không để lại dấu vết gì đấy chứ?”
“Yên tâm, đám sát thủ kia cũng đã giải quyết cả rồi, xác của chúng đã được xử lý, sẽ không có ai biết!”, người kia trả lời.
“Ừm, làm rất tốt! Được rồi, hai người ra ngoài trước đi!”
“Rõ!”
Hai người xoay lưng rời đi, nhưng khi họ vừa mở cửa thì đã sững sờ tại chỗ.
Bởi vì Diệp Viễn đã bất ngờ xuất hiện ngay cửa.
Đi theo Diệp Viễn là hơn mười người trang bị vũ khí đầy đủ.
Mà dẫn đầu là người phụ trách quản lý Lục Phiến Môn ở Giang Bắc, Liễu Hạo Long..