Tâm nguyện của Tang Sách cuối cùng cũng được hồi đáp, cho dù có muộn một chút thì anh vẫn được hồi đáp.
Hôm đó Thẩm Thuần Hi đang ngồi trầm tư bên cạnh cửa sổ của phòng chăm sóc đặc biệt, cô chợt nhận ra một bóng dáng vô cùng quen mắt đi lại trong khuôn viên bệnh viện. Cô vội vã đứng dậy, mở tung cửa sổ.
Là anh, là anh đấy ư ?
Thẩm Thuần Hi không do dự, bắc ghế trèo qua cửa sổ, chạy đến chỗ người đàn ông kia. Trái tim cô thổn thức không nguôi. Bất quá lúc nhìn đến gương mặt xa lạ cùng ánh mắt khó hiểu kia Thẩm Thuần Hi lại lần nữa rơi vào trầm mặc. Trong suốt mấy tháng này, so với những ám ảnh về việc ăn thịt người thì nỗi nhớ anh càng chiếm cứ đầu óc cô nhiều hơn. Cô còn nhớ bài tập hôm trước, bác sĩ yêu cầu cô vẽ ra ý nghĩ trong đầu mình ngay lúc đó. Cô đã không hề chần chừ mà vẽ một bức chân dung của anh. Bức chân dung khá mờ nhạt, tựa như một bức thủy mặc cũ kĩ. Cô vẽ anh lúc đứng bên cửa sổ trong chiều tà hoàng hôn. Gương mặt nghiêng thâm trầm, ánh mắt dịu dàng, còn có nụ cười ngạo mạn một cách rất "Tang Sách".
Lúc Hàn Trình đến thăm cô, nhìn thấy bức tranh đó đã đứng đó ngắm rất lâu. Sau đó anh ta hỏi mượn cô, mang đi. Thẩm Thuần Hi không quan tâm lắm, nếu muốn cô có thể vẽ ra một trăm dáng vẻ của anh ngay lúc này.
Sau đó tháng mười hai đến rất nhanh, giáng sinh cũng cận kề. Y tá điều dưỡng của cô, Lâm Lâm, lúc tiến vào phòng còn hỏi cô năm nay muốn ước nguyện điều gì ? Khi đó Thẩm Thuần Hi không trả lời ngay. Cô đợi cho tới khi Lâm Lâm đi khỏi mới một mình ở trong phòng chong đèn viết thư cho Santa Claus.
" Dear my beloved Santa Claus,
I am Sarah. I have done everything very well this year. I brush my teeth before I go to bed. I wake up at 6:00 every morning. I smile a lot to everyone beside me. So, I hope you will accept my wish.
Santa, I lost my Jason, can you bring him back ? Thank you so much.
Your friend, Sarah. "
Ngay đêm đó Hàn Trình với lí do muốn biết thêm về tâm trạng, suy nghĩ của bệnh nhân nên đã lén lấy trộm bức thư của Sarah bé nhỏ. Sau khi đọc xong, Hàn Trình dường như không thể ngồi yên nữa. Cho dù lúc đó đã hơn 1h sáng nhưng Hàn Trình vẫn quyết định hẹn gặp Tang Sách. Hàn Trình không đưa lá thư của Thẩm Thuần Hi cho anh xem ngay lập tức mà chỉ không đầu không đuôi nói: " Chỉnh đốn lại mình đi, anh sắp là món quà Giáng Sinh bất ngờ nhất tôi từng chuẩn bị. " Lúc đó Tang Sách còn nghĩ có nhiệm vụ ám sát mới vào đêm Giáng Sinh nên anh rút hộp quà nho nhỏ từ trong túi áo ngực ra đưa cho Hàn Trình nhờ đưa cho Thẩm Thuần Hi. Nào ngờ Hàn Trình lại lạnh nhạt từ chối, nói: " Tự làm việc của anh đi. " rồi đi mất.
Trước Giáng Sinh một ngày, Tang Sách bị điều đến thành S làm nhiệm vụ. Nhiệm vụ rất vớ vẩn: quan sát đài phun nước ở công viên thành phố. Ban đầu anh còn nghĩ có đánh bom hay chất độc hóa học gì đó nhưng quan sát cả ngày ngoài thấy hai thằng oắt con tè bậy vào thì không có gì khác. Tang Sách rút bộ đàm, không kiên nhẫn nói với Hàn Trình: " Cmn cậu giao cho tôi nhiệm vụ kiểu gì thế ?! "
Hàn Trình lạnh nhạt hỏi: " Thế anh đã thấy gì nào ? "
Tang Sách nhìn đồng hồ vừa điểm đúng 0h, bực bội nói: " Tôi thấy sốt ruột. " Sau đó anh nghe thấy tiếng cười đáng khinh của Hàn Trình rồi bất tỉnh bởi một mũi kim gây mê.
Lúc tỉnh lại, anh thấy mình đang ở trong một không gian chật hẹp, tựa như là một cái hộp. Đầu anh đau như búa bổ, trong lòng thầm trách mình sơ suất. Và cho đến mãi trước khi chiếc hộp được mở ra, nghe tiếng pháo giấy nổ đùng đoàng bên tai lại nhìn thấy khuôn mặt cô gái nhỏ nhìn anh ngơ ngác, anh vẫn còn nghĩ mình bị phục kích bởi một sát thủ chuyên nghiệp.
Thẩm Thuần Hi ngồi trên giường bệnh, nhìn mười mấy bác sĩ, y tá cùng mở chiếc hộp và nói " Merry Christmas " mà cảm thấy kì diệu vô cùng. Trong khoảnh khắc nhận được món quà của mình, Thẩm Thuần Hi trong lòng vô cùng vui sướng. Ý nghĩ đầu tiên trong đầu cô lúc đó là: Thank you, Santa.
Thẩm Thuần Hi ôm cổ anh, đu bám trên người anh, hai mắt đỏ hoe. Cô nức nở nói với anh: " Anh đây rồi, thật sự là anh đây rồi. . " Santa thực sự đã thành toàn cho điều ước của em.
Tang Sách chưa bao giờ cảm thấy mĩ mãn đến thế. Anh ôm cô thật chắc trong ngực, không ngừng hôn lên mái tóc cô chấn an: " Phải, là tôi, là tôi đây rồi. "
Thẩm Thuần Hi ngẩng đầu, cô hôn lên má anh nghẹn ngào nói: " Tang Sách, Santa đã thật sự hoàn thành điều ước của em. " Tang Sách hơi hiểu ra mọi chuyện, anh hôn lên trán, lên mi mắt, lên môi cô, nhẹ giọng hỏi: " Em đã ước gì thế ? "
Thẩm Thuần Hi khụt khịt mũi, vùi đầu vào cổ anh, giọng cô nhỏ như muỗi kêu: " Đó là bí mật của em và Santa. "
Santa bất đắc dĩ - Hàn Trình hứng đủ gạch đá của Tang Sách để giữ bí mật đến phút cuối lúc này đang ngồi trong phòng làm việc bận bù đầu với đống công việc vủa mình đột nhiên cảm thấy rùng mình. Sau đó quả nhiên nhận được tin nhắn của Tang Sách, viết rất ngắn, vỏn vẹn mấy chữ: " Thank you and merry christmas, Mr. Santa. "
Hàn Trình đọc tin nhắn, khóe môi mỉm cười thật sâu. Sau đó anh vẫn cất điện thoại để tiếp tục công việc của mình. Là thư kí của tổng thống đâu thể chỉ ngồi đó nói xuông được ?
- Hoàn chính văn -