Quý Ngài Định Kiến

Chương 1: Quy tắc ngầm trong truyền thuyết



Số phận xoay vần, không gây không chết, nói chung là vậy đó.

***

Lúc Quan Lan về phòng khách sạn thì phát hiện một người đang đứng trước cửa.

Con trai, trẻ tuổi, nhưng vừa nhìn đã biết không phải học sinh. Dáng dấp cũng được, nhưng Quan Lan coi như từng gặp vô số người đẹp, nên cũng chỉ nhìn rồi thôi.

Trên mặt mang nét ngượng nghịu kì quặc như có điều muốn nói, từ khi Quan Lan ra khỏi thang máy thì hai mắt đã dính chặt trên người anh.

Quan Lan vô thức nhìn số phòng, nhìn lại thẻ khoá của mình, phát hiện mình không đi nhầm, mở thẳng cửa ra.

Không sao ngờ được, thanh niên này “thân thủ bất phàm”, thừa dịp anh mở cửa ra, nhảy như hổ vồ muốn xông vào phòng.

Quan Lan kinh hãi, kéo tay người ta ra: “Cậu tìm ai? Có phải đi nhầm không?”

Vị “thiếu hiệp” kia nhìn Quan Lan, sau đó đỏ mặt.

Quan Lan: …

Lẽ nào đây chính là fan não tàn trong truyền thuyết, fan cuồng stalk?

Tuy dạo này anh hoạt động khá nhiều trên truyền thông, nhưng bản chất vẫn là một người làm việc sau hậu trường. Đây vẫn là lần đầu tiên gặp fan não tàn, mới mẻ ra phết.

Trên mặt thiếu hiệp vẫn mang nét ngượng nghịu kì quặc: “Thầy Quan, em là Bạch Lâm.”

Quan Lan cẩn thận lục tìm cái tên này trong nhà kho trí nhớ, không có kết quả.

Bạch Lâm: “Thầy Quan, em vẫn luôn kính trọng và sùng bái thầy. Em nghe bài hát của thầy mà lớn lên, mỗi ca khúc thầy viết em đều nghe đi nghe lại vô số lần… Từ nhỏ em đã có một ước mơ âm nhạc, em muốn hát…”

Sắc mặt Quan Lan lạnh đi, đổi giọng sang tông của phát ngôn viên Bộ ngoại giao: “Hợp tác chuyên môn xin liên hệ với công ti, trên website chính thức của công ti có cách liên hệ.”

Thiếu hiệp họ Bạch có gan mò đến cửa phòng anh, sao có chuyện đôi câu hách dịch là đuổi về được: “Không phải hợp tác chuyên môn đâu ạ, thầy Quan, thật ra em hi vọng thầy có thể… Tự mình hướng dẫn em một chút…”

Quan Lan: “Nếu cậu không đi, tôi sẽ gọi bảo vệ đó.”

Bạch Lâm sốt ruột: “Thầy không nhớ em thật à? Vòng tuyển chọn của ‘Ca vương trạm kế tiếp’, em hát bài Mưa to, thầy còn góp ý cho em, nền tảng không vững chắc, cách hát quá phô…”

Cuối cùng Quan Lan cũng có ấn tượng mơ hồ về cậu.

Giám khảo của show tuyển chọn tài năng, một ngày phải phỏng vấn hơn trăm thí sinh, có thể lờ mờ nhớ được bộ dáng, cũng coi như anh gắng sức lắm rồi.

Quan Lan: “Nếu cậu có ý kiến về kết quả của giám khảo, mời liên hệ với ban tổ chức là đài truyền hình Hằng Tinh, tìm tôi cũng vô ích.”

Bạch Lâm nói to: “Thầy Quan! Cuộc thi này cực kì quan trọng với em! Nhất định em không thể mất đi cơ hội này! Chỉ cần thầy có thể giúp em! Bảo em làm gì cũng được!”

Liên kết sắc mặt ngượng nghịu của cậu với “tự mình hướng dẫn”, “làm gì cũng được”, cuối cùng Quan Lan cũng biết vị này đứng canh trước cửa nhà anh để làm gì rồi.

Thì ra là đến cửa xin được quy tắc ngầm.

Quan Lan – tổng giám bộ phận âm nhạc của tập đoàn giải trí Thiên Long, phó tổng giám đốc thường vụ hãng thu âm Thiên Long, gái trai ăn cả, quỷ đói háo sắc, ma dâm cuồng quy tắc ngầm, ngủ với nửa giới âm nhạc Hoa ngữ, nhà sản xuất âm nhạc vàng trong truyền thuyết.

Anh đổi sang vẻ mặt hoà nhã, hứng thú dạt dào, cho người vào trong phòng.

Quan Lan: “Nào, cậu ngồi đi. Đừng căng thẳng, chúng ta tán gẫu trước đã. Sao cậu biết tôi ở đây?”

Bạch Lâm: “Em hỏi lễ tân ạ.”

Lễ tân khách sạn năm sao có thể để cậu hỏi bừa ra được số phòng của khách chắc, cậu lừa thằng đần đấy à?

Quan Lan: “Ngày đầu tiên làm quen đã nói dối tôi, hình như không tốt cho phát triển quan hệ về lâu về dài đâu nhỉ?”

Bạch Lâm vẫn là trẻ con, một câu thản nhiên của Quan Lan đã lừa cho cậu sợ mất mật: “Em đùa thôi… Là anh Vương Thần, là anh ấy nói cho em biết.”

Quan Lan: “Thật hả? Không phải đang đùa đấy chứ? Bây giờ tôi gọi điện cho Vương Thần hỏi cậu ta nhé?”

Bạch Lâm: “Thật mà thật mà, anh ấy là người nhà của em, là anh ấy nói với em thật đó.”

Người nhà mà chỉ cho cậu cách này thì lòng dạ cũng đen tối lắm, chắc nhà cậu phải nợ tiền người ta ấy chứ.

Quan Lan: “Ờ, tôi cũng đoán là cậu ta. Vương Thần hiểu sở thích của tôi nhất mà.”

Nghe ra thế này là có cửa rồi, sắc mặt Bạch Lâm chuyển sang ngượng nghịu một cách sung sướng.

Quan Lan: “Nếu cậu muốn theo tôi, thì tôi sẽ nói cậu nghe một số quy tắc khi phục vụ tôi.”

Nghe giọng anh nghiêm túc, Bạch Lâm bất giác ngồi thẳng người lên, trưng ra dáng vẻ trịnh trọng lắng nghe.

Quan Lan: “Người đi theo tôi, từ cao xuống thấp, chia làm một hoàng hậu, hai quý phi, bốn phi, tám tần, mười sáu chiêu nghi, ba mươi hai tiệp dư, mĩ nhân và tài nhân dưới nữa thì không giới hạn số lượng. Cấp vị khác nhau thì lương tháng và đãi ngộ cũng khác nhau, mỗi dịp cuối năm, tôi sẽ căn cứ vào lí lịch và biểu hiện của mỗi người để tiến hành thăng cấp giáng cấp. Đến tiệp dư, mới có thể kí hợp đồng với công ti của tôi. Chiêu nghi ra single, tần có thể ra album, đến hàng phi thì tôi sẽ đích thân viết ca khúc độc quyền cho cậu.”

“Điều kiện như cậu đây, nói thật bình thường tôi không thèm liếc mắt. Hôm nay đúng lúc tôi có hứng, có thể cho cậu một cơ hội, nhưng mà cậu chỉ có thể bắt đầu từ vị trí tài nhân thấp nhất, đi lên từng bước một. Cậu đồng ý không?”

Bạch Lâm trợn tròn mắt, trên mặt viết “Trước đây tui chỉ biết mấy người có tiền rất biết chơi, không ngờ lại biết chơi đến mức này luôn đó”.

Quan Lan: “Tôi ấy à, chưa bao giờ ép mua ép bán hết. Nếu cậu không đồng ý thì đi ngay, tôi sẽ coi như chưa từng gặp cậu.”

Bạch Lâm: “Đợi đã thầy Quan… Thầy để em suy nghĩ một lúc đã.”

Quan Lan nhìn cậu bằng đôi mắt kì cục. Đến thế rồi mà vẫn còn suy nghĩ được, thiệt tình muốn nổi tiếng phát điên rồi à?

Quan Lan doạ cậu: “Tôi không có thời gian chờ cậu nghĩ đâu, hoặc đi hoặc ở, quyết định ngay đi, đừng có cản trở tôi tìm người khác.”

Bạch Lâm cắn môi, vì đại nghĩa diệt thân: “Em đồng ý! Em đồng ý đi lên từ tài nhân! Hôm nay em bắt đầu trở thành thành viên trong hậu cung của thầy! Em đồng ý!”

Quan Lan: “Cậu đồng ý hả?”

Quan Lan: “Ha ha, tôi không đồng ý.”

***

Sau khi đuổi Bạch Lâm đi, Quan Lan gọi điện thoại cho trợ lí Nhậm Hiểu Phi: “Sa thải Vương Thần, báo với bộ phận nhân sự ngày mai làm thủ tục nghỉ việc cho cậu ta.”

Nhậm Hiểu Phi hơi giật mình: “Vâng thưa Quan tổng… Em có thể hỏi tại sao được không?”

Đúng lúc Quan Lan muốn xả giận, bèn nói chuyện của Bạch Lâm cho Nhậm Hiểu Phi.

Trợ lí Nhậm nghe xong thì im lặng một lát.

Sau đó dùng phương thức biểu đạt khéo léo nhất để nhắc nhở ông chủ nhà cậu: “Em nghĩ cách anh đuổi cậu ta đi, không thích hợp cho lắm.”

Quan Lan: “Không hợp chỗ nào?”

Nhậm Hiểu Phi: “Cậu ta ra ngoài sẽ nói lung tung với người khác.”

Quan Lan: “Tôi nói điêu như thế, vô lí như thế, vừa nghe đã biết là nói linh tinh rồi, cậu ta còn tin được hả? Cậu ta ngu chắc?”

Nhậm Hiểu Phi: “Theo những gì anh tả, chắc cậu ta ngu thật đó.”

Quan Lan: “…Vậy thì lời cậu ta nói, người khác tin được à? Người khác cũng ngu cả chắc?”

Nhậm Hiểu Phi: “Theo tình hình trước đây, hầu hết người khác cũng chả thông minh lắm đâu.”

Nhớ đến danh tiếng của mình thối nát ra sao, Quan Lan cũng im lặng.

Im lặng, im lặng là Cambridge tối nay[1].

[1] Im lặng là Cambridge tối nay: Đây là một câu trong bài thơ nổi tiếng “Tái biệt Cambridge” (Saying goodbye to Cambridge again) của nhà thơ Từ Chí Ma.

Quan Lan không cam lòng chống chế: “Vậy tôi biết làm sao, tôi cũng hết cách mà.”

Nhậm Hiểu Phi không kìm được, sỉ vả anh một trận: “Anh có thể giống người bình thường, thẳng thắn từ chối cậu ta, nói với cậu ta rằng cậu hiểu nhầm rồi, tôi không phải hạng người như thế, cậu còn quấy rầy tôi nữa tôi sẽ báo cảnh sát – vậy đó.”

Quan Lan tỉnh ngộ: “Ồ, hoá ra còn có thể làm thế!”

Lòng Nhậm Hiểu Phi ứa giọt lệ máu. Ông chủ, quỳ xuống cầu anh đừng gây nữa, vốn là một người ngay thẳng, bây giờ danh tiếng tệ hại như thế, anh cho là vì sao?

Quan Lan có cái danh ma dâm cuồng quy tắc ngầm từ bao giờ, bản thân anh cũng không biết thời gian chính xác. Có lẽ là lúc sự nghiệp anh thuận lợi nhất, dần dần tạo ra danh hiệu nhà sản xuất vàng – thời gian đó, ca khúc anh viết hot xình xịch, chiếm lĩnh no.1 trong mười tuần liên tiếp. Sau mười tuần rớt hạng, no.1 mới lên vẫn là ca khúc của anh. Trong top mười thì lúc nào cũng có ba bốn ca khúc, không phải anh viết cũng là anh sản xuất. Tình cảnh như thế, kéo dài hơn một năm.

Khoảng thời gian đó anh cũng huênh hoang lắm, cộng thêm cái miệng nói vô tội vạ của anh, vì thế từng nói rất nhiều rằng “Nửa giới âm nhạc đều là hậu cung của tôi” các kiểu.

Khi ấy suy nghĩ trong anh cũng hệt như bây giờ, lời nói như vậy, vừa nghe đã thấy điêu rồi, căn bản sẽ chả ai tin.

Nhưng ở cái nơi mà không có lửa cũng có khói này, hôm nay anh nói một câu “Tiểu hoa[2] họ Lý xinh ghê”, ngày mai cũng có thể trở thành “Anh muốn ngủ với tiểu hoa họ Lý”, ngày kia thì trở thành “Anh đã ngủ cùng tiểu hoa họ Lý rồi”. Dù chuyện điêu đến đâu chăng nữa, càng truyền thì sẽ càng thật.

[2] Tiểu hoa (hay tiểu hoa đán): Xuất phát từ “hoa đán” – từ dùng để chỉ những diễn viên nữ tài sắc của TQ. Trong ngôn ngữ của showbiz TQ bây giờ thì tiểu hoa thường dùng để chỉ nữ diễn viên trẻ.

Vì thế, không có bất cứ đề phòng nào, anh cứ như vậy mà trở thành ma dâm cuồng quy tắc ngầm.

Số phận xoay vần, không gây không chết, nói chung là vậy đó.
Hế nhô~ Hố mới của mình đó =))). Chương này được dịch từ mùa quýt tám nghìn năm trước ròi, mình vẫn lưu trong bản nháp của WordPress suốt, hôm nay nhà mất điện nên ngứa tay lên điện thoại post ra hoy~

Bộ này đọc hài mà ciu lắm. Ca sĩ niên hạ công x Nhà sản xuất âm nhạc thụ nghen. Theo cảm nhận của mình thì không phải kiểu hài nổi hài lố mà là hài ngầm rất duyên nhé. Hồi trước mình đọc còn ôm bụng cười như con thần kinh giữa đêm cơ mà =))).

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.