*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Năm nay một đêm thành danh, sang năm cũng có thể quá đát.***
Chỉ cần sống qua mỗi ngày, sợ gì trên đầu mang sừng.
Quan Lan bắt đầu cảm thấy, việc Trần Cẩm muốn mình đóng giả người yêu hiện tại của y, chả liên quan gì đến việc “ngược” tên ex khốn nạn cả, chỉ là gây sự mà thôi.
Theo như thế giới quan đơn giản của Quan Lan, nếu họ đã lên giường thì tức là đã tái hợp. Nhưng Trần Cẩm cho biết, lên giường là lên giường, yêu là yêu, hai người không phải là một, nhất quyết không thể lẫn lộn.
Quan Lan: “Thôi được rồi. Nhưng tôi cũng không thể làm bạn trai anh nữa, anh xem lúc nào tiện thì đá tôi đi.”
Trần Cẩm: “Vừa mới show tình cảm xong đã chia tay, thế không phải là tôi tự bôi tro trát trấu vào mặt mình à? Đợi tôi tìm được nửa kia thì chúng ta chia tay, anh yên tâm, thời kỳ độc thân[1]của tôi không lâu lắm đâu.”
[1] Thời kỳ độc thân: Gốc là “không song kỳ”, là từ lóng có nguồn gốc Đài Loan, chỉ khoảng thời gian độc thân từ sau khi thất tình đến khi có người yêu mới.
Quan Lan: “Giây phút hai người các anh cắm sừng tôi, thì tình cảm mà anh show ra đã hoàn toàn thất bại rồi hiểu chưa!”
Quan Lan: “Hơn nữa tại sao cứ phải là anh tìm được nửa kia, mà không phải là tôi thoát phận FA hả?”
Trần Cẩm: “…Baby ơi, nếu như đợi anh thoát phận FA, sợ là hai ta sẽ phải bạc đầu giai lão mất.”
Quan Lan thầm nghĩ, có tên ex ngang ngược vẫn vấn vương tình cũ kia còn ở, cứ làm như anh sẽ tìm được ý.
***
Tuần này, Quan Lan vẫn còn một lịch trình quan trọng nữa, là tham gia tiệc sinh nhật của cô bé Lâm Thi Trạch.
Lâm Thi Trạch là “thiên kim” của sư phụ Quan Lan – nhà sản xuất vàng một thời Lâm Tuyết Văn, là công chúa của ông trùm bất động sản Dương Bội Minh tuổi gần ngũ tuần, vừa sinh ra đã ở trên đỉnh kim tự tháp. Năm ngoái Quan Lan cũng dự tiệc sinh nhật của cô bé, tan tiệc chỉ có một suy nghĩ: Đầu thai cũng là một kĩ năng.
Năm nay quy mô bữa tiệc còn lớn hơn năm ngoái, vì ba của cô bé nói sáu tuổi là một lứa tuổi tròn, phải tổ chức thật to mới được.
Quan Lan thiệt sự không biết là theo phong tục ở chỗ nào, mà sáu tuổi được coi là tuổi tròn[2]nữa.
[2] Tuổi tròn: Gốc là “chỉnh thọ”, tính tuổi bắt đầu từ 40 tuổi thì 40, 50, 60,… được coi là tuổi tròn.
Ba anh em nhà họ Dương, tuổi tác chênh nhau khá lớn. Con cả Dương Bội Minh tiếp nhận việc kinh doanh của gia đình, chủ yếu là bất động sản và công nghiệp sản xuất. Con hai Dương Bội Ninh cầm tiền vốn của gia đình, dựa vào mạng quan hệ của mình để gây dựng sự nghiệp, lập nên Giải trí Thiên Long, từng bước phát triển trong hai mươi năm, trở thành đầu sỏ trong ngành. Con ba Dương Bội Thanh, hiện đang làm việc dưới trướng Dương Bội Ninh, bắt đầu từ người quản lí, làm đến chức tổng giám sát nghệ sĩ, giờ cũng coi như ông chủ thứ hai của Thiên Long, chỉ chờ tiếp quản công việc của anh hai mình.
Nhà họ Dương là tài phiệt hàng thiệt giá thiệt.
Lâm Tuyết Văn luôn luôn khiêm tốn, lúc Quan Lan làm học trò của chị thì chỉ biết sơ sơ chồng chị là “lão tổng” của một công ti, hoàn toàn không biết chị là chị dâu của sếp mình. Mãi đến sau này anh thăng chức, địa vị trong giới cũng tăng lên, có thể tiến vào giới xã giao của các vị tai to mặt lớn một cách miễn cưỡng, mới biết được tầng lớp quan hệ này.
Lâm Tuyết Văn than vãn với anh: “Theo ý của chị ấy mà, trẻ con bé tí như thế tổ chức sinh nhật làm gì, chỉ cần mời mấy đứa bạn thân thiết, đón sinh nhật với người nhà nữa là được. Nhưng mà ba nó cứ thích thế chứ lại, cứ thích chơi lớn, kiểu gì cũng phải làm cho to ra, cho ai ai cũng biết thì mới đủ để khoe khoang cơ.”
Quan Lan nghe cái là hiểu, đây không phải là chị đang than vãn, mà là show tình cảm thì có.
Chẳng hiểu sao anh lại nhớ đến lời mà Trần Cẩm nói về Dương Bội Thanh: “Anh ta cứ thích ra vẻ thế đấy.”
…Có nên nói không hổ là hai anh em không đây?
Quan Lan: “Thì viên ngọc quý trong tay mà, yêu thương thế nào cho đủ. Em mà có cô con gái đáng yêu như Thi Thi, em cũng chỉ hận không thể khoe khoang suốt ngày.”
Anh nói nghe ngọt sớt, một câu thôi mà vừa khen công khai được con gái, vừa khen thầm được chồng, giọng Lâm Tuyết Văn không kìm được vui vẻ hơn nhiều: “Tới lúc đó chú cứ đến người không là được, cũng đừng chuẩn bị quà cáp gì. Trẻ con mấy tí tuổi đầu dùng được cái gì chứ, ba nó chiều hư nó rồi. Hai cô trò ta cũng lâu rồi không gặp, dành thời gian mà nói chuyện với nhau.”
Quan Lan: “Vâng, em cũng mong nói chuyện với chị lắm.”
Nói thì nói thế, quà là nhất định phải chuẩn bị.
Anh đặt làm một cây đàn Ukulele ở cửa hàng chuyên làm nhạc cụ thủ công cao cấp, làm thành kiểu dáng dễ thương mà con gái sẽ thích, trên thân đàn khắc hai chữ “Thi Thi”.
Món quà này, anh cũng không biết công chúa nhỏ có thích hay không, nhưng mà mẹ của công chúa thì chắc chắn sẽ thích.
Quả nhiên trong bữa tiệc hôm đó, sao sáng rực rỡ, các vị tai to mặt lớn quây quần, trong cả đống quà tặng có tổng giá trị tương đương với một chiếc xe hạng sang, Lâm Tuyết Văn liếc mắt là thấy món nhạc cụ nho nhỏ kia.
Chị dắt con gái đến tìm Quan Lan: “Chị vừa nhìn đã biết là chú tặng rồi, cũng chỉ có chú mới chu đáo như thế.”
Quan Lan: “Nói qua nói lại thì Thi Thi cũng là ‘tiểu sư muội’ của em. Em làm sư huynh chẳng biết tặng gì khác, dù sao cũng là chân truyền từ ‘sư môn’ của chúng ta, hi vọng Thi Thi giống mẹ, cũng yêu nghệ thuật.”
Dạo này Lâm Thi Trạch xem nhiều phim truyền hình, cũng học theo mà ôm quyền với anh: “Đa tạ sư huynh.”
Quan Lan bị moe trúng tim: “Ây da, tự nhiên thấy mình trẻ ra hai chục tuổi luôn này.”
Lâm Tuyết Văn cũng sắp năm mươi rồi, nhưng cuộc sống no đủ, gia đình hạnh phúc, bề ngoài nói là ba mươi thì cũng có người tin.
Lâm Tuyết Văn: “Được rồi, chị đi chào hỏi người khác cái đã, chú ở đây đợi chị một lát, chúng ta cùng nhau nói chuyện.”
Quan Lan nhận ra rằng, nhà họ Dương đúng là chiều chuộng cô con gái này hết mực, có thể nói là con ngươi trong mắt của cả nhà luôn. Chú hai Dương Bội Ninh tặng cô bé một bộ phim hoạt hình 3D, đầu tư mấy chục triệu, vung tiền bao cả chuỗi rạp phân phối phim. Khởi chiếu vào ngày sinh nhật của cô bé, mười giây đầu của phim chính là một dòng chữ “Tặng Thi Thi”, đồng thời cho biết, bộ phim này tiền đầu tư tính cho mình, tiền lãi thì tính cho cháu gái cưng. Chú ba Dương Bội Thanh không xa hoa như thế, nhưng cũng vung một khoản tương đương, tìm người điêu khắc một căn nhà búp bê bằng phỉ thuý, dưới ánh đèn sẽ phát ra ánh sáng lấp lánh, cực kì đẹp. Ba ruột của cô bé lại càng khỏi phải nói, trực tiếp lấy tên con gái xây một công viên, cùng ngày sinh nhật cắt băng khai trương.
Có thể thấy đàn ông nhà họ Dương ai cũng thích chơi lớn, phong độ nhà giàu điểm mười.
Chả trách cậu cả Dương Vũ Trạch nhà họ Dương từng nói, từ lúc có em gái, tui trở thành thằng con rơi, mua hàng online phải góp từng đơn để được free ship và cashback, địa vị không bằng cả con Samoyed trong nhà.
Lâm Thi Trạch mới sáu tuổi, nhưng những thứ mà cô bé có, đã là thứ mà phần lớn người trên thế giới có phấn đấu cả đời cũng chẳng với tới.
Loại chuyện thế này không nên suy ngẫm sâu xa, Quan Lan nghĩ sơ thì ngừng, nếu không tối nay sẽ mất ngủ mất.
Lâm Tuyết Văn thăm hỏi khách khứa xong hết thì tìm một khoảng sân yên tĩnh nói chuyện với Quan Lan.
Quan Lan trêu chị: “Chị em mình nên tìm chỗ nào Dương tổng nhìn thấy thì hơn, nếu không Dương tổng lại nghi ngờ em đấy, ban nãy em còn thấy ảnh lườm em một cái hẳn hoi.”
Lâm Tuyết Văn: “Đừng quan tâm đến lão, lão lên cơn ấy mà. Chú ở tuổi này trong xã hội cũ có thể làm con trai chị luôn rồi, lão không biết đếm chắc? Tại lão rảnh quá thôi. Nào, chú nói chị nghe, dạo này tình hình thế nào?”
Ra ngoài Quan Lan chấp hết thiên hạ, chỉ ở trước mặt sư phụ mới trở nên nhỏ bé: “Ngày nào em cũng mong sư phụ rời núi, chỗ em gió thổi mưa bay vất vả biết bao, ngay cả đại thụ để nương tựa cũng chả có.”
Lâm Tuyết Văn: “Chú thì cần đại thụ cái gì, chú là ‘kiều hoa’[3] chắc? Bây giờ xu hướng thị trường thay đổi xoành xoạch, sở thích của đại chúng mỗi ngày mỗi khác, chị rời cuộc chơi lâu quá rồi, mắt nhìn đã không theo kịp thời đại nữa. Bây giờ là thời đại của chú, đám ông bà già như chị đã không sánh được với chú rồi.”
[3] Kiều hoa: Từ dùng để chỉ những cô gái nhu nhược yếu đuối.
Quan Lan: “Bây giờ tuổi nghề rất dài, chị vẫn chưa đến năm mươi, vừa đúng đẹp luôn. Thi Thi cũng sắp đi học rồi, thật ra chị có thể cân nhắc mà.”
Lâm Tuyết Văn khẽ thở dài: “Nói thật, chị cũng đã làm đủ các chức vị từ thấp lên cao rồi, chả có ý nghĩa gì nữa. Nhưng mà dù có tái xuất thì chị cũng không đi Thiên Long đâu. Trước đây chị giữ bí mật rất cẩn thận, thế nên không xảy ra vấn đề gì. Bây giờ người trong công ti hầu như ai cũng biết chị là vợ của Dương Bội Minh, là chị dâu của ông chủ Thiên Long, vậy còn làm ăn gì nữa, mỗi ngày cung đấu cũng chả đến đâu. Hơn nữa Bội Ninh cũng khó xử, chị là cấp dưới của nó, cũng là chị dâu nó, nó là sếp nó biết làm sao, quản lí hay không quản lí chị, liệu người khác có bảo nó dùng người không khách quan hay không? Chị cũng không muốn gây phiền hà thêm cho nó.”
Lâm Tuyết Văn: “Đừng nói chuyện của chị nữa. Chú đấy, có dự định gì chưa?”
Tự giác, Quan Lan bắt đầu báo cáo công việc: “Con đường trước đây của em vẫn còn đi được, nhưng mà em đã bắt đầu cảm thấy sắp đến ngõ cụt rồi. Bây giờ em đang tìm tòi phong cách mới, chỉ là vẫn chưa tìm ra cụ thể, cũng là vừa làm vừa xem. Chuẩn bị kí với mấy người mới, có một người em thấy tiền đồ rất tốt…”
Cứ như vậy, anh hời hợt kể lể những chuyện to nhỏ ra, Lâm Tuyết Văn nhăn mày, nghe xong thì thở dài: “Chị không hỏi chú chuyện này. Chị hỏi chú, chú có từng dự tính cho bản thân mình chưa?”
Quan Lan ngẩn ra, nhất thời không hiểu “dự tính cho bản thân” là có ý gì.
Lâm Tuyết Văn: “Chị nghe được vài tin tức, nói Thiên Long có ý định cắt giảm bộ phận âm nhạc, đình chỉ tất cả nghiệp vụ âm nhạc, chú có biết không?”
Nghe được tin này, Quan Lan cảm thấy máu trong người lạnh đi một nửa.
Quan Lan: “Chưa ai nói với em cả… Tại sao chứ? Bộ ngành lớn như thế, đông người như thế, lại không thua lỗ, nói cắt giảm là cắt giảm được à?”
Lâm Tuyết Văn: “Chú đừng sốt ruột, chuyện này còn chưa quyết định. Bội Ninh chắc chắn sẽ không đồng ý đâu, là có cổ đông than vãn, nói doanh thu của âm nhạc chả được bao nhiêu, cứ bình bình mấy năm không có khởi sắc, nên rút lui nhân lúc chưa tạo thành tổn thất, đến khi thua lỗ thì sẽ muộn mất.”
Quan Lan thở hắt hằn học: “Cầu còn chưa qua mà đã muốn rút ván, cũng nóng lòng quá rồi.”
Lâm Tuyết Văn: “Bây giờ Bội Ninh ở Thiên Long vẫn là nói một không hai, nó không có ý đấy thì tạm thời chưa có nguy hiểm gì. Huống hồ chị cũng có cổ phần Thiên Long, cũng có thể tham dự đại hội cổ đông. Chú đừng sốt ruột, mấy năm này sẽ không sao đâu. Chị chỉ báo trước cho chú một tiếng, bây giờ có nguồn cơn này, chú cũng nên dự tính cho mình đi.”
Quan Lan: “…Chị Tuyết Văn, nói thật từ trước đến nay em chưa từng nghĩ đến chuyện này.”
Lâm Tuyết Văn: “Chị cũng biết thế. Nhưng dù không có chuyện này thì cũng nên nghĩ xem, chú ở Thiên Long, đã coi như ở cấp ‘thần’ rồi, làm đến chức này coi như cũng hết cỡ, thăng không thăng được nữa. Chỉ cần mười năm sau Bội Thanh lên, chú tạo được quan hệ tốt với Bội Thanh, theo như lí lịch của chú thì có thể làm đến phó tổng.”
…Quan Lan thầm nghĩ, đã là bất khả thi rồi, em đã chót đắc tội với Dương lão tam, em cướp người yêu ổng, ổng cũng cắm sừng em, có thể nói là đách đội trời chung luôn rồi.
Lâm Tuyết Văn: “Nhưng trong mười năm ấy, biến số cũng quá nhiều. Bây giờ danh tiếng của Thiên Long đang thịnh, nhưng trong giới này, tin tức có sốt dẻo đến đâu cũng chỉ lên được trang nhất nửa ngày, năm nay một đêm thành danh, sang năm cũng có thể quá đát. Công ti nào dám cam đoan sẽ luôn độc chiếm ngôi đầu cơ chứ? Cho dù chú chịu qua mười năm này, làm đến phó tổng, nhưng đấy là điều chú muốn ư? Đấy là mục tiêu làm nghề, là lí tưởng sự nghiệp của chú ư?”
Lâm Tuyết Văn: “Chị không nói những gì cao xa hơn nữa, đường vẫn phải do tự chú đi. Nhưng những chuyện này, chú phải nghĩ cho kĩ. Có câu nói thế này, chăm chỉ trong thực chiến cũng không thể bù được lười biếng trong chiến lược. Chú có thái độ chuyên nghiệp là tốt, nhưng nếu phương hướng chủ chốt xảy ra vấn đề, thì chú có cố gắng thế nào, có giỏi giang đến đâu, cũng không thể bù được.”
Cuối cùng Quan Lan cũng mất ngủ.
Những lời của Lâm Tuyết Văn cứ lặp đi lặp lại trong đầu anh. Nhưng ngoài việc tâm trạng càng lúc càng lộn xộn ra, anh cũng chẳng nghĩ ra kết quả gì.
Anh vẫn luôn giữ thế giới quan của phần tử giai cấp công nhân đơn giản: Có chí thì nên, chẳng có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền. Những việc mà anh từng trải qua cũng khiến anh càng tin vào điều này hơn. Nhưng hôm nay sư phụ lại nói với anh, lựa chọn quan trọng hơn cố gắng, nếu như anh chọn sai hướng đi thì cũng giống như người chết đuối, càng giãy sẽ chìm càng nhanh.
Chống chọi một mạch đến khi nắng mai vừa ửng, nhìn đằng đông bừng sáng, anh rất thức thời nghĩ rằng: Sợ sợ cái méo, cho dù ngày mai ông có thất nghiệp thì cũng có thể sống dựa vào tiền bản quyền. Nếu tiền bản quyền cũng tiêu hết thì ông sẽ chả thèm mặt mũi nữa, được fan yêu nhạc cả nước ủng hộ tiền nuôi, ông còn sợ chết đói chắc?