Quý Ngài Định Kiến

Chương 18: Em muốn học nấu canh



Một cậu chàng hai ba hai tư tuổi độc thân, trong chuyện ấy phải gọi là cực kém.

***

Chưa kịp sắp xếp lại tâm tình thiếu nam của mình, Trang Lân đã phải nhập tâm vào trạng thái công việc.

Dưới nhiều lần yêu cầu mạnh mẽ của Trang Lân, ca khúc “Nhạc chương” Quan Lan hát cho cậu nghe hôm nọ cũng sẽ ra chung một đợt trong EP lần này.

Quan Lan: “Người ta ra EP hoặc mini album, không phải ba thì cũng là năm bài, cậu thì một lần ra bốn bài, hay lắm, rất có cá tính.”

Trang Lân: “Chúng ta làm âm nhạc, bốn chính là ‘phát’.”

Quan Lan: “…Có phải cậu đi đến nước Mỹ giả không đấy?”

Trang Lân: “Ừm, có thể thế thật.”

Quan Lan cảm thấy dạo này Trang Lân hơi đáng sợ.

Không còn nói chuyện ngang hàng với anh nữa, cũng không còn chống đối anh như trước đây, dường như thái độ đối nghịch từ trước tới giờ đều đã xoay ngược cả rồi. Hành động ngoan ngoãn, anh nói gì thì làm đó, hết sức nghe lời.

Quan Lan không cho rằng cậu bỗng dưng ngộ ra lễ nghi truyền thống kính trên nhường dưới, quyết định từ nay trở thành một người mới ba tốt hiểu lễ phép văn minh. Nhưng anh lại chẳng biết rõ nguyên nhân, thành ra trong lòng hơi nhức nhối.

Quan Lan: “Được rồi, phát thì phát. Cậu đi ăn một bữa thật ngon đi, sắp sửa vào phòng thu rồi đấy.”

Ban đầu Trang Lân không hiểu, chỉ vào phòng thu thôi mà, việc gì phải ăn thật ngon cơ chứ.

Cho đến nửa đêm thì cậu hiểu rồi.

Cậu vẫn còn đang thu âm đây này.

Quan Lan không hề tức giận, cũng chẳng hề trách mắng, anh chỉ xắn tay áo lên, đặt bản nhạc xuống: “Lại điệp khúc lần nữa nào.”

“Trang Lân đi uống nước, giải lao hai mươi phút sau đó thu lại lần nữa.”

“Cơm hộp ship đến rồi, đừng ăn trong phòng thu, ba mươi phút sau quay lại, chúng ta thu thêm lần nữa.”

Rõ ràng những nhân viên khác đã vô cùng quen thuộc với cách làm việc của anh, chẳng ai nói nhảm nửa câu, thoạt nhìn người nào người nấy đều đã chuẩn bị tinh thần chiến đấu đến tận đêm khuya.

Là ca sĩ, Trang Lân không thể ăn no quá được, nếu không lát nữa sẽ ảnh hưởng đến giọng hát. Quan Lan đặt mua đồ ăn đêm đa dạng cho mọi người, nhưng cậu thì chỉ có một ly nước chanh và một miếng sandwich nhỏ mua ở cửa hàng tiện lợi.

Cắn miếng sandwich nhỏ kia, Trang Lân nhìn Quan Lan một tay cà phê, một tay bánh kếp mặn, khoé miệng còn dính ít sốt tiêu đen. Nhìn anh ăn xong cái bánh kia trong ba nốt nhạc, sau đó ôm cà phê lướt Weibo, thần sắc nghiêm túc giãn ra, trên mặt mang theo thụ cười thư thái.

Trang Lân cứ nhìn anh như vậy, ăn miếng bánh chỉ bằng bàn tay mà hết nửa giờ, cuối cùng gặm luôn vào tay mình.

Trang Lân vừa cảm thấy trong phòng này có người, mình cứ nhìn anh chằm chằm như thế cũng không hay, lại vừa cảm thấy chuyện này không thể trách cậu được, anh đẹp như thế, mà cậu thì đâu có mù.

Cuối cùng dặt dẹo đến tận rạng sáng mới coi như xong việc.

Quan Lan: “Hôm nay cậu vất vả rồi. Tôi đưa cậu về nhé?”

Trang Lân: “Được.”

…Quan Lan cảm thấy chắc mình cả nghĩ rồi, rõ ràng cậu chẳng thay đổi thành người biết điều hơn gì cả.

Anh đâu hề biết Trang Lân chỉ đơn giản là không muốn tạm biệt anh, bây giờ dù anh có bảo “Hai ta chạy bộ ra Nhị Hoàn[1] đi” thì cậu cũng sẽ đồng ý không hề suy nghĩ.

[1] Nhị Hoàn: Ở đây chỉ đường Bắc Kinh Nhị Hoàn, một tuyến đường quốc lộ ở Bắc Kinh.

Nhị Hoàn rất ít xe.

Trang Lân: “Tôi đây cũng coi như được chiêm ngưỡng Bắc Kinh vào ba giờ sáng rồi.”

Quan Lan cười: “Thật ra hôm nay cậu thu rất tốt, theo tiến độ bình thường thì không đến nỗi muộn như vậy. Nhưng Dương tổng bé của các cậu đã ra deadline cho tôi, trước cuối tháng phải phát hành ca khúc mới trên mạng, không thể để đợt hot dạo trước hạ nhiệt. Chúng ta chỉ đành chạy đua mà thôi.”

Trang Lân: “Tôi hiểu. Có muộn hơn nữa cũng không sao.”

Quan Lan: “Xem ra Dương tổng bé coi trọng cậu lắm, muốn ra sức nâng cậu hẳn hoi.”

Trang Lân: “Nể mặt anh cả thôi.”

Quan Lan: “Trước giờ tôi đâu có bảo anh ta để ý tới cậu. Cái tên Dương Bội Thanh này, những mặt khác chả ra sao, nhưng mắt nhìn nghệ sĩ thì tuyệt đối rất chính xác.”

Đèn báo động trong lòng Trang Lân vụt sáng. Cậu nhớ trước đây Tề Phi từng nói, Quan Lan và Dương Bội Thanh có tranh chấp về tình cảm.

Trang Lân: “Anh nói những mặt khác, là những mặt nào?”

Quan Lan nghiêng đầu cười trêu: “Cậu đang hỏi tôi chuyện tào lao của ông chủ nhà cậu đấy à?”

ĐM ai thèm để ý chuyện tào lao của Dương Bội Thanh cơ chứ!

Nhưng nhìn nụ cười sáng bừng trong mắt Quan Lan, Trang Lân lại ngẩn ra, quên cả phản bác.

Quan Lan lái xe vào khu chung cư, dừng xe dưới lầu chỗ Trang Lân ở.

Trang Lân đổi công ti, tất nhiên không ở chỗ cũ được nữa, đã chuyển đến chung cư dành cho nghệ sĩ của Thiên Long rồi.

Quan Lan: “Thôi, hôm nay cậu vất vả rồi, về nghỉ ngơi cho khoẻ đi nhé.”

Vốn dĩ Trang Lân không muốn lên lầu, cậu thà ngồi trong xe cả đêm với Quan Lan còn hơn.

Trang Lân: “Khuya thế này rồi, anh vẫn muốn lái xe về nhà à? Hay là ở lại chỗ tôi một đêm đi.”

Quan Lan nhìn cậu một cách ngạc nhiên.

Bấy giờ Trang Lân mới nhận ra, những lời này của cậu, cơ bản là ám hiệu ngầm phổ biến của quốc tế.

Bây giờ tình cảm cậu dành cho Quan Lan vẫn còn thuộc dạng tinh thần ái mộ, hết sức trong sáng và cao quý, vốn chưa hề nghĩ tới chuyện tiến thêm bước nữa. Bỗng dưng lỡ lời, ngay bản thân cậu cũng cuống.

Có điều Quan Lan không hề nghĩ theo chiều hướng đấy, anh chỉ cho là hai ngày nay, có lẽ Trang Lân đã đả thông được hai mạch Nhâm Đốc[2] trong việc đối nhân xử thế, trở nên khéo nói hiểu chuyện như vậy, đúng là thần kì hết sức.

[2] Theo y học cổ truyền, mạch Nhâm và mạch Đốc là hai mạch chủ trọng trên cơ thể con người. Đả thông hai mạch Nhâm Đốc có thể hiểu là đã thông suốt, không còn vướng víu gì.

Quan Lan: “Thôi, tôi ở nhà cậu thì còn ra thể thống gì nữa. Bây giờ trên đường cũng chả có xe, tôi đi hai mươi phút là về đến nhà rồi.”

Trang Lân: “Đâu phải là chưa ở lại bao giờ.”

Quan Lan: “Ừ, lần tá túc trước ý, quản lí của cậu nhìn tôi như kiểu tôi nhổ mất cải thảo nhà cô ấy không bằng.”

Trang Lân: …

Từng thấy có người tự dìm mình, chưa từng thấy ai tự dìm ác liệt đến thế.

Quan Lan: “Chỗ cậu nhiều người nhiều con mắt, bây giờ cậu cũng là người phải che mặt khi ra cửa rồi, bị người khác chụp được thì biết làm sao. Vừa debut đã gây ra scandal kiểu này, Dương Bội Thanh sẽ xé xác tôi mất, dù có thể dùng quan hệ để ém đi, nhưng bị nhà báo bắt thóp thì cũng rất khó chịu.”

Quan Lan: “Cậu mau lên lầu đi, ngủ một giấc thật ngon, ngày mai đến công ti trễ cũng được.”

Trang Lân ngủ ngon được mới tài.

Tiền Chung Thư[3] từng nói, một cậu chàng mười tám mười chín tuổi không có bạn gái, đôi khi trong lòng còn bẩn hơn cả WC công cộng.

[3] Tiền Chung Thư (1910 – 1998): Là một nhà văn Trung Quốc. Ông nổi tiếng với tác phẩm châm biếm “Fortress Besieged”.

Một cậu chàng hai ba hai tư tuổi độc thân, trong chuyện ấy phải gọi là cực kém.

Tạm thời cậu không nghĩ đến chuyện ấy với Quan Lan, là vì cậu vẫn còn trong dư âm rung động về linh hồn và nghệ thuật, vẫn chưa trở lại trạng thái bình thường. Tối nay bỗng dưng thay đổi suy nghĩ về chuyện ấy, vậy hãy cứ trút ra như lũ cuốn, tưởng tượng trong lòng tức khắc trở nên hạ lưu.

Nhưng tư liệu sống trong đầu cậu lại có hạn, nhớ lại một cách gian nan, tiếp xúc thân thể của họ cũng chỉ đếm được hai lần: Cậu đưa Quan Lan say rượu về nhà, tìm chìa khoá trên người anh, hơi đụng phải thắt lưng Quan Lan thì anh tránh ra luôn. Một lần khác tất nhiên là, cậu cõng Quan Lan qua sông, sờ được đùi anh.

Đấy mà coi là tiếp xúc thân thể cái gì, toàn là qua quần áo hết! Tiếp xúc da thịt thì ngay cả một lần cũng không có, thậm chí đến tay còn chưa chạm qua!

Cậu hận mình tại sao lần đầu gặp Quan Lan lại vô lễ như thế, không cả thèm bắt tay!

Cuối cùng, Trang Lân nghĩ đến khung cảnh Quan Lan mặc sơ mi trắng để lộ một ít phần cổ và xương quai xanh hôm nay, trằn trọc trôi qua một đêm.

***

Trang Lân phát hiện tối qua Quan Lan nói không sai, có vẻ như Dương Bội Thanh coi trọng cậu thật.

Hôm nay Trang Lân đến công ti thì bị gọi riêng vào phòng làm việc của Dương Bội Thanh.

Ban đầu ông sếp này làm màu với cậu, cứ nói vu vơ chuyện công việc rồi chuyện cuộc sống, sau đó bắt đầu hỏi chuyện Quan Lan. Đầu tiên là hỏi cậu hôm qua làm việc với Quan Lan đến mấy giờ, sau đấy hỏi tiếp Quan Lan đối xử với cậu có tốt không, có tâm sự nhiều với cậu không, lúc làm việc có hay phải đi lại không. Hỏi đến mức Trang Lân suýt nữa thì cho rằng đây là một tên tình địch nửa đường xông ra, câu chuyện lại bẻ ngoặt sang hướng khác. Lại bắt đầu giáo dục cậu là thanh niên phải học tập chăm chỉ, một nhà sản xuất có trình độ cao và xuất sắc như Quan tổng có tâm dìu dắt cậu, cơ hội này cực kì hiếm có, nhất định cậu phải nắm lấy, trao đổi nhiều vào, thỉnh giáo nhiều vào, thời gian sau giờ làm việc cũng phải tận dụng. Quan tổng làm việc thường hay quên ăn quên ngủ, cậu là thanh niên có khuya như nào cũng đừng ý kiến. Người ta thâu đêm thì cậu cứ theo, đêm khuya hiệu suất công việc mới cao.

Cuối cùng Trang Lân chẳng buồn tìm hiểu mục đích của hắn nữa, cậu cảm thấy chắc người này không phải tình địch gì đâu, thôi cứ kệ đi, có lẽ phong cách của hắn chính là kiểu đàn bà như vậy.

Khó khăn lắm mới ra khỏi phòng Dương Bội Thanh, Trang Lân vòng qua phòng làm việc của Quan Lan, định vào chào anh, thì thấy Quan Lan đang ăn cơm bên trong.

Cậu nghĩ, tính cả tối qua thì đây là lần thứ ba cậu thấy Quan Lan ăn cơm mua ngoài rồi.

Trang Lân chưa vào trong vội, mà dừng ở cửa nói chuyện cùng Nhậm Hiểu Phi: “Ngày nào Quan tổng của các cậu cũng gọi cơm ship đến à?”

Nhậm Hiểu Phi: “Chỉ cần không có tiệc tùng thì một ngày hai bận, bữa sáng thì em không biết, nhưng chắc anh ấy chả tự làm đâu, kiểu gì cũng mua về ăn thôi.”

Trang Lân có ý đồ khác hỏi thăm: “Anh ta sống một mình à?”

Nhậm Hiểu Phi: “Anh ý chưa kết hôn, ba mẹ cũng không ở Bắc Kinh, tất nhiên là sống một mình rồi.”

Chưa kết hôn mà không thể ở chung được chắc? Trang Lân cảm thấy thế giới trong mắt cậu trợ lí này của Quan Lan đúng là đơn giản hết sức.

Trang Lân: “Anh ta làm việc cũng vất vả quá rồi.”

Nhậm Hiểu Phi: “Thiệt ra thì cũng chả bận đến nỗi không có thời gian ăn nổi bữa cơm, tại anh ý lười thôi.”

Trang Lân: …

Buổi chiều, Trang Lân phải nhận phỏng vấn của một trang web, tiện thể quảng bá cho ca khúc mới. Trên đường đi, Tề Phi giảng giải cho cậu nội dung chính và những việc cần chú ý trong bài phỏng vấn chốc nữa, giảng giải đến mức môi nứt lưỡi khô, lại thấy vẻ mặt Trang Lân như đã đi vào chốn bồng lai tiên cảnh nào rồi.

Tề Phi đắng hết cả lòng.

Trang Lân: “…Em muốn học nấu canh.”

Ánh mắt Tề Phi xẹt qua như dao: “Chú đang yêu à?”

Trang Lân không hề chột dạ nhìn trả: “Em lấy đâu ra thời gian mà yêu với đương? Em không được cải thiện chất lượng cuộc sống à?”

Thật ra thì cậu quan tâm chất lượng cuộc sống cái méo, hồi còn ở nước ngoài có gì ăn đó, có thực mới vực được đạo, bánh mì gà chiên sa tế hành, đặt cái pizza size lớn ăn cả ngày, không biến thành thằng trạch nam mập ú mặt mũi đầy mụn tất cả là nhờ gen tốt.

Nhưng mà, những điều này Tề Phi không hề hay biết.

Tề Phi: “Thế thì mời cho chú một cô giúp việc nấu ăn ngon là được.”

Trang Lân: “Em còn chưa kiếm được bao nhiêu tiền, tiêu tốn lại nhiều, mời giúp việc gì chứ. Em định tự mình học thôi.”

Tề Phi: “Vậy chú đừng tìm chị, nhà chị cũng không phải chị nấu cơm. Hay là chú bảo mẹ chú ấy, tay nghề mẹ chú mới gọi là đỉnh.”

Trang Lân: “Mẹ em còn phải kinh doanh, làm sao em để mẹ bỏ bê tất cả đến nấu cơm cho em được.”

Trang Lân: “Thôi, em chỉ nói vậy thôi.”

Nghĩ đến dáng vẻ ăn cơm hộp của Quan Lan hôm nay, cậu quyết định về nhà sẽ gọi điện thoại cho mẹ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.