Quý Ngài Khoai Tây Chiên Và Tiểu Thư Tương Cà Chua

Chương 8



Mẩu truyện 30:

Diệp Trường An khổ cực luyện tập nấu ăn, định khoe khoang tài năng trước mặt Tần Dật, bởi vậy hôm nay cô cố tình làm món sườn xào chua ngọt mà anh thích ăn nhất.

Cô cẩn thận cất thức ăn vào hộp cơm, sau đó mang đến cho anh.

Được bạn gái nấu cho món mình thích ăn nhất, Tần Dật cảm thấy kích động vô cùng. Dưới ánh mắt chờ mong của Diệp Trường An, anh cắn miếng sườn đầu tiên.

Diệp Trường An thấp thỏm hỏi: “Thế nào ạ, ăn có ngon không?”

Tần Dật gật đầu, xong rồi lại tiếp tục gắp thêm mấy miếng sườn nữa.

Diệp Trường An nhìn Tần Dật ăn một lèo hết cơm mình nấu, trong lòng mãn nguyện khôn tả.

Khi quay trở lại phòng, Diệp Trường An lấy ra hộp cơm cô tự chuẩn bị cho chính mình, nếm thử món ăn mình làm.

Bỏ miếng sườn đầu tiên vào miệng xong, cô tức thì phun ra…

“Chua quá chua quá đi, rụng hết cả răng rồi!”

Thế rồi đầu cô đột nhiên hiện ra hình ảnh của Tần Dật khi anh ăn cơm hôm nay.

Hình như cô đã bỏ qua cái nhíu mày rất khẽ của anh. Cho dù món ăn có không được như anh muốn, anh vẫn mỉm cười dịu dàng.

Thế nhưng yêu một người vốn chính là như vậy mà. Dẫu là chua ngọt đắng cay, anh vẫn vui vẻ chấp nhận.

Mẩu truyện 31:

Tần Dật và Diệp Trường An tay trong tay thả bước trên con đường rợp bóng cây trong khuôn viên trường.

Diệp Trường An ngẩng đầu nhìn Tần Dật, hỏi: “Anh nói xem, sau này già rồi, liệu chúng ta còn có thể đi cùng nhau như thế này không?”

Tần Dật cười cười: “Có chứ. Đợi đến khi bọn mình biến thành ông già bà già, vẫn sẽ luôn nắm tay nhau, cùng tiến về phía trước.”

Bóng hai người càng lúc càng xa, nhưng vẫn có thể mờ mờ nhìn thấy đôi tay họ đang nắm chặt.

……

“Quý ngài Khoai Tây Chiên, tiểu thư Tương Cà Chua đang đau, yêu cầu cứu trợ khẩn cấp, xin hãy gấp rút đi mua một túi đường đỏ.”

“Tiểu thư Tương Cà Chua, quý ngài Khoai Tây Chiên hiện đang phi nước đại đến cửa hàng tiện lợi, xin vui lòng đợi một lát.”

Diệp Trường An đang ngủ trên giường thì nghe tiếng người gõ cửa. Cô bước ra mở cửa, trông thấy Tần Dật mồ hôi nhễ nhại bên ngoài, anh đã phải ngỏ lời xin xỏ rất lâu cô quản lý ký túc xá mới đồng ý cho vào trong.

Tần Dật đỡ Diệp Trường An nằm xuống, sau đó đứng dậy pha trà gừng đường đỏ cho cô.

Uống trà gừng đường đỏ xong mà cô vẫn chưa đỡ đau. Tần Dần cầm điện thoại, ngồi bên mép giường cô, nói: “Em coi này, ở đây bảo nếu xoa như thế này thì sẽ bớt đau một chút.”

Bàn tay ấm nóng của Tần Dật đặt trên bụng Diệp Trường An. Anh nghiêm túc xem Baidu, vừa xem vừa giúp cô xoa xoa bụng.

Diệp Trường An nhìn dáng vẻ chăm chú của anh, đôi mắt bỗng nhiên ngấn lệ.

Mẩu truyện 32:

Tiểu thư Diệp Trường An phỏng vấn quý ngài Tần Dật: “Nếu có kiếp sau thì anh muốn làm con gì? Trừ con người ra nhá?”

Quý ngài Tần Dật trịnh trọng trả lời: “Ngoài con cá ra thì con gì cũng được.”

Diệp Trường An khó hiểu hỏi: “Làm cá thì sao chứ? Anh sợ bị câu mất à?”

Quý ngài Tần Dật lại nghiêm nghị trả lời lần nữa: “Nghe nói cá chỉ có ký ức bảy giây, anh sợ sẽ quên mất em.”

……

Trong lúc đi dạo cùng Tần Dật, Diệp Trường An nhặt được một bông hoa rơi trên mặt đất, sắc hoa vẫn còn tươi tắn.

Cô gắn nó lên bên tai, sau đó nghiêng mình nhìn anh, nhoẻn cười: “Anh xem, có xinh không nè?”

Tần Dật gật đầu: “Cô gái của anh là xinh đẹp nhất.”

……

Đại học của họ có một nữ sinh nhảy lầu tự tử.

Diệp Trường An cảm giác vừa sợ hãi vừa đau lòng. Cô khó hiểu hỏi: “Tần Dật, anh nói xem, thế giới này tốt đẹp như vậy, sao chị ấy lại muốn ra đi chứ?”

Tần Dật xoa đầu Diệp Trường An: “Là cô ấy đã quên dừng lại ngắm nhìn vẻ đẹp của thế giới này, con đường đầy chông gai khiến cho cô ấy lạc lối, không còn muốn tiến về phía trước nữa.”

Tần Dật ngừng lại một chút, lại nhấn mạnh: “Là bởi vì gặp được em, cho nên anh càng trân trọng cuộc sống này hơn.”

Diệp Trường An nghiêm túc trả lời: “Thế giới này đẹp đẽ như vậy, em nghĩ chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau.”

Mẩu truyện 33:

Dạo này ở trong trường có một đàn em theo đuổi Tần Dật rất gắt gao, cho dù biết anh đã có bạn gái nhưng vẫn nhất quyết không chịu buông tay. Cô nàng suốt ngày bám theo Tần Dật, khiến Diệp Trường An bất mãn.

Tần Dật đã nói chuyện với đàn em kia rất nhiều lần, nhưng cô ta chả thèm nghe.

Lần này, cô nàng thậm chí còn trực tiếp hẹn Diệp Trường An ra ngoài. Tần Dật nghe chuyện thì liền bảo Diệp Trường An cứ mặc kệ người ta đi, thế nhưng cô thực sự tức không chịu nổi. Bạn trai mình sắp bị cướp mất luôn rồi, sao có thể ngồi yên chả làm gì chứ? Phải tung tuyệt chiêu mới được.

Diệp Trường An bảo Tần Dật đợi ngoài cửa quán, hơn ba phút nữa hẵng vào, không cần nói chuyện gì cả.

Cô gái kia mặc váy ngắn đến đầu gối, khuôn mặt trang điểm kĩ càng, trông có vẻ rất ngạo mạn. Nhìn thấy Diệp Trường An, cô nàng cúi đầu cười khẽ: “Là cô à? Mau chia tay sớm chút đi, tránh để sau này bị mất mặt quá!”

Diệp Trường An nhếch môi cười, ngó qua Tần Dật đang bước từ ngoài cửa vào, sờ sờ bụng mình, sau đó dùng tốc độ sấm sét phóng về phía anh, thấp giọng nói “quay đầu” rồi vung tay giáng cho anh một cái bạt tai, lại còn òa khóc nức nở, vừa khóc vừa mắng: “Đây đã là đứa trẻ thứ mấy rồi mà anh còn muốn tôi bỏ? Anh rốt cuộc có bao nhiêu bạn gái thế hả? Lần nào anh cũng thề thốt sẽ chia tay, xong rồi lại vẫn chứng nào tật nấy! Cái cô bạn gái cũ kia của anh cũng nạo thai mấy bận, xong rồi có sinh con được nữa đâu. Còn cả cái cô không chịu bỏ thai bị anh đánh cho sảy nữa ~ Sao số tôi lại khổ thế này cơ chứ ~ Chúng ta chia tay đi, tôi cầu xin anh, anh đừng quấn lấy tôi nữa ~ Sao anh cứ nhất quyết không chịu chia tay cơ chứ, lần nào cũng lôi tôi ra làm lá chắn, anh muốn hại chết tôi thì mới vừa lòng đúng không?”

Tần Dật thoáng run lên, nhưng chẳng mấy chốc đã bình tĩnh trở lại.

Thế rồi Diệp Trường An khóc lóc túm lấy tay cô gái kia: “Xin cô ~ Xin cô hãy ở bên anh ta đi ~ Hồi trước tôi cũng theo đuổi tên khốn này lâu vậy đó, nhưng mà số đời đúng là biết người biết mặt không biết lòng, cô bảo anh ta buông tha cho hai mẹ con tôi đi… Á… Á… Bụng tôi đau quá…” Một dòng máu đỏ tươi chảy từ cẳng chân Diệp Trường An xuống đất. Cô gái kia vẫn còn đang choáng váng nãy giờ, lúc này tức tốc bật dậy: “Tôi… Tôi… Xin lỗi nhé… Tôi có việc phải đi gấp, để tôi gọi xe cấp cứu cho cô!”

Đợi đến khi cô nàng đã chạy xa rồi, Diệp Trường An mới tháo “túi máu” làm từ tương cà chua, nước và một số thành phần hóa học khác trên đùi mình ra, dùng khăn ướt lau sạch vết bẩn ở chân, mỉm cười đứng dậy, kéo tay Tần Dật: “Bọn mình đi thôi, giải quyết xong rồi.”

“Em cho rằng thế là xong rồi thật hả? Anh xấu xa lắm chứ gì? Lại đây, để anh sờ xem con mình thế nào rồi nào.”

“Đừng có làm loạn, hôm nay em còn phải ăn thật nhiều khoai tây chiên và bánh tart trứng nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.