Quý Ngài Lảm Nhảm (Phế Thoại Tiên Sinh)

Chương 2: Phí tiểu thỏ tử



Ngày hôm sau, khi Phí tiên sinh tỉnh lại thì cảm thấy cực độ không khỏe. Quả nhiên, gắng gượng ngủ một đêm trên sô pha vẫn là bị cảm lạnh rồi. Phí tiên sinh chậm rãi ngồi dậy, có chút ngốc trệ ngẫm nghĩ mình nên làm cái gì đây, vài phút đồng hồ sau hắn mới muộn màng nhận thức rồi móc ra điện thoại, chuẩn bị xin nghỉ.

Hơ, gọi điện thoại cho ai đây? Phí tiên sinh nghĩ rồi bấm ra dãy số một cách đương nhiên, đến khi hắn phản ứng lại và muốn đổi ý, điện thoại đã thông mất rồi. Thanh âm lãnh đạm của Mạc tiên sinh truyền ra từ trong ống nghe: “Xin chào, tôi là Mạc Ngôn.”

“Vâng, tôi lờ Phế Ngũ, ngày hôm qua nhận được nhiều chiếu cố, hồi đêm vừa bị ốm rồi, ngày hôm nay muốn xin nghỉ.” Phí tiên sinh mở miệng không cần suy nghĩ, bởi vậy liền là một chuỗi các lời nói nặng giọng mũi cộng với tiếng nói nghẽn khàn hỗn loạn không rõ.

“Phí Ngữ, cậu bị cảm?” Đầu điện thoại bên này Mạc tiên sinh thông minh rất dễ dàng hiểu được lời của Phí tiên sinh.

Phí tiên sinh có chút tỉnh táo song lại cảm thấy vô cùng quẫn bách, không dám nói nữa, chỉ là “Ờ , ờ”  đáp.

“Rất xin lỗi, là tôi hôm qua không chiếu cố cậu cho tốt, để cậu hứng gió lạnh nửa ngày,” Giọng Mạc tiên sinh nghe lên vẫn lãnh đạm như thế, thế nhưng lời nói ra vẫn là cực kì khiến cho Phí tiên sinh hưởng thụ, “Cậu hôm nay liền ở nhà nghỉ ngơi đi.” Nhưng rất hiển nhiên, Phí tiên sinh tạm thời quên bẵng mất định lý khốn vận rồi. Thế là dừng một lát, Mạc tiên sinh bổ sung thêm một câu nói làm Phí tiên sinh trào máu: “Dù sao thì cậu vĩnh viễn cũng không lấy được tiền thưởng chuyên cần.”

Phí tiên sinh vừa định phản bác, nhưng lại không cẩn thận cắn đến đầu lưỡi, đành phải hừ hừ hừm hừm hai tiếng, căm giận treo luôn điện thoại. Trước đây khi không cùng Mạc tổng giám tiếp xúc còn đỡ, bây giờ thế nào đột nhiên cảm thấy gã không nói lời nào thì thôi, vừa nói liền là cầm miếng bông nhỏ thấm ớt xát vào vết thương người khác.

Phí tiên sinh đoán chính mình mê mê man man có điểm sốt nhẹ, trong nhà lại không có thuốc hạ sốt, đành phải gửi tin nhắn cho bạn xấu của mình. Thế là một vị “tọa gia” nào đó cưỡi xe đạp, cầm lên thuốc hạ sốt “hổn hển hổn hển” chạy đến.

Đồng chí Diệp Nghiêu vừa vào cửa liền thấy Phí tiên sinh đầu tóc chỉa loạn, sắc mặt ửng hồng, mí mắt phù thũng, đôi môi đỏ bừng phát khô. “Biết cậu giống cái gì sao?” Diệp Nghiêu tấm tắc cười nói.

“Nói nhởm nhều thế, ” Phí tiên sinh dùng đầu lưỡi độ thương tàn mức hai cùng giọng mũi nghiêm trọng của hắn nói, “Đưa thuốc đây.”

“Ha ha, mới nhìn tựa như phê thuốc ấy, ” Diệp Nghiêu bỏ thuốc xuống trên bàn trà, xoay người đi rót nước, “Chẳng qua trên người cấm dục phái như cậu xuất hiện bộ dáng này thực sự là dụ người phạm tội a.”

Phí tiên sinh nổi giận: “Cậu là đồ mẹt búp bê chớt tiệt.”

Diệp Nghiêu bị chọc trúng tử huyệt, cười lạnh nói: “Ai mặt búp bê, cậu lặp lại lần nữa thử xem?”

Phí tiên sinh không có bị lời đe dọa hù đến, cũng cười lạnh nói: “Đừng có tiểu tiện ở trước mặt tử thi.”

Diệp Nghiêu cố banh mặt nỗ lực không cười đi ra, một bộ trịnh trọng nhắc lại rằng: “Ai giống cậu mất vệ sinh như thế, còn tiểu tiện khắp nơi nữa.”

“Không phải, ” Phí tiên sinh nóng nảy, “Tôi nói chính là đừng có tiểu tiện trước mặt tử thi.”

“Ừ, tôi biết rồi, tôi sẽ không khinh bạc thi thể đâu.” Đôi mắt Diệp Nghiêu  đã nheo lại rồi, khóe miệng cũng khó ức chế mà vểnh lên.

Phí tiên sinh giận đỏ mặt, ngồi xuống trên sô pha.

Diệp Nghiêu thấy vậy dằn lòng, cười nói: “Được rồi được rồi, đừng ngụy biện trước mặt sự thực, tôi đã biết, đã biết. Không cần cáu kỉnh giống như đứa con nít a.”

“Cậu mới là đứa con nết, cả nhà cậu đều là con nết, cả xớm cậu đều là con nết.” Phí tiên sinh căm giận nói.

“Được được, cả nhà tôi đều là con nết, cả xóm đều là.” Diệp Nghiêu mô phỏng theo giọng đớt của Phí thị*, nghẹn cười đến khổ cực.

Phí tiên sinh xuất ra chiêu cuối cùng – dựng thẳng ngón giữa.

Hai người đang trình diễn màn chòng ghẹo và phản chòng ghẹo, khi dễ và phản khi dễ, nhân sâm gà trống bay đầy phòng, chuông cửa đột nhiên vang lên. Phí tiên sinh cùng Diệp tọa gia nhìn nhau thoáng qua, chẳng lẽ là người kia trở về rồi, bằng không ai sẽ không chào hỏi đột nhiên đến bái phỏng phế a trạch?

Phí tiên sinh nhất thời không biết nên biểu lộ biểu tình gì, trong lòng thấp thỏm cực độ. Diệp tọa gia liền nghiến răng nghiến lợi, chuẩn bị mài dao soàn soạt chĩa phía con heo, vứt bỏ Tiểu Phế của chúng ta còn dám trở về.

“Tôi đi mở cửa.” Diệp Nghiêu như mãnh hổ hạ sơn hướng huyền quan đánh tới, mới không để cho Phí tiên sinh cơ hội nói không. Hắn hít sâu một hơi, bày ra một bộ mặt bát phụ*, mở cửa.

Chỉ thấy, ngoài cửa là một người đàn ông khí chất trầm ổn diện mạo nhã nhặn anh tuấn tinh anh đang đứng. Diệp Nghiêu một tiếng trống khí thế bừng bừng đến rồi lại lập tức phanh xe, chỉ có thể vặn vẹo thay vào khuôn mặt tươi cười nói: “Ách, anh tìm ai?”

Người nọ nhíu mày, nói: “Xin hỏi đây là nhà Phí tiên sinh sao? Tôi đến thăm bệnh.”

Diệp Nghiêu lặng lẽ rơi lệ sờ sờ cơ mặt thiếu chút nữa co quắp, lúng túng nói: “Ách, nhanh mời vào mời vào, hắn còn đang sốt nè.”

Bên này Phí tiên sinh mặc vào cái áo sơmi nhăn nhúm, đội lên diện mạo đỏ bừng của cấm dục phái hít thuốc quá liều, ôm gối ôm thỏ Tuzki của hắn đi tới: “Ai vậy?”

Mạc tiên sinh đứng ngoài huyền quan, xách theo giỏ trái cây: “Tôi có một chút băn khoăn, cho nên đến thăm bệnh.”

Phí tiên sinh ngốc trệ vài giây, một phát ném thỏ Tuzki xuống, kéo bằng góc đồ lót lại, khô cằn nói: “Mạc, Mạc chủng giam, anh, anh thế nào lại?”

Mạc tiên sinh khóe miệng vểnh nhẹ, nói: “Cậu sáng sớm gọi điện thoại cho tôi xin nghỉ, tôi liền đùa chút thôi.”

“A?” Phí tiên sinh vẫn là vẻ mặt ngốc trệ, Diệp Nghiêu thầm than mất mặt.

Mạc tiên sinh cởi giày, đi đến: “Ngày hôm nay là cuối tuần, kỳ thực cậu không cần xin tôi cho nghỉ.”

Phí tiên sinh ngây sững nhìn y, đột nhiên có loại kích động té xỉu. Phật của tôi ơi, để tôi chết đi!

Trong phòng khách tràn ngập một bầu không khí quỷ dị, Phí tiên sinh vẻ mặt sụp đổ nhìn giỏ trái cây chằm chằm, Mạc tiên sinh diện vô biểu tình đánh giá căn nhà, Diệp tọa gia* lập tức nhiều hứng thú nhìn hai người.

“Ách, cảm ơn anh hôm nay thăm bệnh thế này, ” Phí tiên sinh tận lực phát âm rõ ràng, kết quả dẫn đến một tốc độ nói thong thả kỳ quái, càng khiến cho người ta muốn cười, “Tôi cũng không có gì chiêu đãi.”

“Không cần phiền phức, tôi chỉ là xuất môn tiện đường ghé qua.” Mạc tiên sinh vẻ mặt cực khách khí.

Diệp Nghiêu cực kì chân chó lật đật lật đật lao đi châm trà trở ra: “Boss ngài uống trà.”

===chap2 con’t===

* ‘thị’ chỉ người đàn bà

* tọa gia: ngồi nhà

* bát phụ: đàn bà đanh đá chanh chua

* thỏ Tuzki:

Mạc tiên sinh với tư thế ưu nhã ngồi trên sô pha màu kem tiếp nhận trà, khí chất đẹp đẽ, cùng một dạng tinh anh thế nhưng khí thế tràn đầy mà Phí tiên sinh so không nổi. Bởi vì Phí tiên sinh đang vẻ mặt nàng dâu nhỏ nhướn mắt nhìn Diệp Nghiêu đang pha chính là trà Thiết Quan Âm của Tây Hồ Long Tĩnh còn là ở quê gửi tới. Diệp Nghiêu này là một người thép cứng không thành sắt a, vội hỏi: “Người anh em của tôi may mà có Boss chiếu cố ở công ty.”

Mạc tiên sinh chậm rãi nói: “Trước ngày hôm qua cũng không phải rất thân quen với Phí tiên sinh, cũng chưa nói tới chiếu cố gì.” Thoại lý hữu thoại a, lẽ nào sau này sẽ có cái “đặc thù chiếu cố” gì sao?

Phí tiên sinh có chút đứng ngồi không yên, lại ngại vì đầu lưỡi hắn thương tàn mức độ hai, cũng không tiện nói thêm cái gì, thế là lo lắng ngồi ở nơi nào. Bầu không khí ngay lúc này, quả thực chính là giáo viên viếng nhà, phụ huynh Diệp cùng thầy giáo Mạc nói chuyện thật vui, cậu bạn Phí ngồi một bên cắn móng tay. Kỳ thực cậu bạn Phí rất muốn nói với phụ huynh Diệp là thầy giáo Mạc có thể chất triệu hoán khốn vận, thế nhưng ngại vì đương sự ở đây, chỉ có thể ở trong lòng lặng lẽ vì phụ huynh Diệp lướt qua một giọt nước mắt cảm thông.

“Ha ha, anh không cảm thấy Tiểu Phế như thế này đặc biệt giống phần tử hít thuốc sao?” Diệp Nghiêu không hổ là anh em tốt của Phí tiên sinh, càng ngày nói nhảm càng nhiều. Mà Mạc tiên sinh vẫn như cũ chính mình ưu nhã ngồi, nói không nhiều lắm.

Diệp Nghiêu điên loạn rồi: “Hồi trước, một con thỏ chạy qua bên người con cọp đang hít thuốc phiện nói ‘Lão hổ lão hổ, ngươi vì sao muốn hít thuốc phiện ni, sinh mệnh mỹ hảo như thế, để chúng ta cùng nhau chạy đi’. Con cọp cực kì cảm động, thế là liền cùng con thỏ cùng nhau chạy. Con thỏ chạy qua bên người con báo đang hít thuốc phiện nói ‘Báo con báo con, ngươi vì sao muốn hít thuốc phiện ni, sinh mệnh mỹ hảo như thế, để chúng ta cùng nhau chạy đi’. Con báo cực kì cảm động, thế là liền cùng con thỏ cùng nhau chạy. Con thỏ chạy qua bên người con chồn đang hít thuốc phiện nói ‘Hồ ly hồ ly, ngươi vì sao muốn hít thuốc phiện ni, sinh mệnh mỹ hảo như thế, để chúng ta cùng nhau chạy đi’. Hồ ly cực kì cảm động, thế là liền cùng con thỏ cùng nhau chạy. Con thỏ chạy qua bên người sư tử đang hít thuốc phiện nói ‘Sư tử sư tử, ngươi vì sao muốn hít thuốc phiện ni, sinh mệnh mỹ hảo như thế, để chúng ta cùng nhau chạy đi’. Sư tử nói ‘Ngươi đi chết’. Các động vật không hiểu, thế là sư tử nói ‘Con thỏ chết tiệt này, mỗi lần hít thuốc xong đều muốn lôi kéo một đống động vật chạy lung tung’.”

Mạc tiên sinh nhìn nhìn Phí tiên sinh đang tức đỏ mắt, tuân theo lẽ phải nói: “Phí tiểu thỏ tử.”

Diệp Nghiêu cười to: “Ha ha ha ha, Mạc tiên sinh, tôi và anh thực sự là rất hợp ý nha!”

Phí tiên sinh rất muốn bạo phát, thế nhưng hắn nhịn xuống. Hắn nói với Diệp Nghiêu: “Cút, cút mau lên.”

Mạc tiên sinh đứng lên giải vây, nói: “Tôi vẫn là không làm phiền nữa, Phí Ngữ cậu dưỡng bệnh cho tốt nhé, thứ hai gặp.” Thế là Diệp tai họa không đi, Mạc tiên sinh đi.

“Tức chớt tôi rồi, ” Mạc tiên sinh đi rồi, Phí tiên sinh trừng mắt nói với Diệp Nghiêu, “Đầu tôi rất đau, cậu cũng mau lăn dùm.”

“Tiểu thỏ tử ngoan ngoãn, đừng tức giận, anh hai ta liền đi.” Đồng chí Diệp Nghiêu rất có lương tâm giúp Phí tiên sinh nấu xong cháo trắng rồi mới đi.

Phí tiên sinh dư nộ chưa tiêu tan, một mình ngồi trên sô pha ngược đãi gối ôm thỏ Tuzki. Chẳng qua rất nhanh hắn liền vui mừng, bởi vì hắn nhận được điện thoại của Diệp Nghiêu: “Tiểu Phế a, ở gần nhà cậu chỗ nào có điểm sửa xe? Xe đạp của tôi nổ lốp rồi.” Phí tiên sinh ngửa mặt lên trời cười dài ba tiếng, lần đầu tiên cảm tạ Mạc tiên sinh có thể chất triệu hoán khốn vận: “Rất xa rất xa đó, chậm rãi mà tìm nha.”

Phí tiên sinh ăn cháo uống thuốc tắm rửa xong, khi xong hết tất cả đã là ba giờ chiều. Hắn nằm trên giường trong phòng ngủ, lơ mơ lờ mờ nhìn rèm cửa sổ màu vàng sữa tường màu cải xanh mà Tiểu Lạc chọn, đột nhiên cảm thấy hồi ức a và vân vân đều là chó má, không thể mang đến bất cứ an ủi gì vào lúc hắn sinh bệnh khó chịu này, nhưng lại đều là công cụ tự mình khi dễ chính mình.

Khi tất cả quan tâm của một người bị xem như một loại gánh nặng, thật là rất đau, chầm chậm đau đến tận trong xương tủy. Ánh mắt không kiên nhẫn, lời nói không hảo khí, sau khi người kia rời khỏi vẫn còn một lần một lần tái diễn trong mơ. Người nào yêu trước liền thua, thế nhưng hắn vốn không đáng là kẻ thua này, kết quả nhưng lại thua triệt để.

Ta đến tột cùng đang nhớ mãi không quên cái gì đây? Phí tiên sinh đột nhiên bắt đầu cảm thấy hết thảy đều trở nên đáng cười.

Kỳ thực tôi không phải rất dong dài đâu, tôi chỉ là quan tâm cậu.

Kỳ thực tôi không nghĩ rằng muốn quản cậu, tôi chỉ là hi vọng chúng ta có thể có nhiều thời gian cùng với nhau thêm một chút.

Kỳ thực tôi cũng không có cực kì lải nhải a, tôi chỉ là lo cậu quên mất chuyện gì, muốn nhắc nhở vài lần.

Đáng tiếc rất nhiều lời nói không ra khỏi miệng, thì không còn có cơ hội nói ra nữa.

Đã không lại hi vọng xa vời người kia trở về nữa, toàn bộ hồi ức khi còn đang tương luyến tất cả thật giống đều là giả dối, dường như cái gì cũng không từng xảy ra, hết thảy chỉ là cảnh mộng lừa mình dối người. Không cam lòng cũng vô dụng, khóc cũng vô dụng, không có phương hướng để nỗ lực, không có đường níu kéo. Lãng quên thì chính là phản bội, chỉ có thể nhiều lần tự mình dằn vặt.

Phí Ngữ nhớ kỹ chính mình từng đáp ứng Tiểu Lạc, không đi tìm hắn, kết quả thật đúng là thống khổ. Thì ra con người thật sự không có cách nào vô tư, không có cách nào không mong đợi đáp lại. Cái gì mà cô đơn tịch mịch chẳng qua đều là những tính từ ngụy biện, trong bóng mờ của hồi ức chúng nó đều yếu ớt vô lực.

Được, tôi đáp ứng không đi tìm cậu, thế nhưng cậu còn có thể trở về sao? Ngoại trừ chút chăm sóc có thể cho cậu này, tôi còn lại gì?

Đại khái người đang sinh bệnh đặc biệt dễ dàng thương xuân bi thu đi, Phí tiên sinh lật qua lật lại hai lần tự ngược, cảm thấy chính mình thực sự là vô vị. Thuốc bắt đầu có hiệu quả, hắn ngủ mất. Mà giờ này khắc này, có chuyện sẽ làm hắn nổi khùng hắn không hề biết, từ hôm nay trở đi trong danh bạ điện thoại di động của Mạc tiên sinh hắn được đổi tên là “Phí tiểu thỏ tử”.

Đến chủ nhật, bệnh cảm của Phí tiên sinh đã tốt lên không sai biệt lắm. Tuy rằng còn có chút nghẹt mũi đau họng, thế nhưng so với một ngày trước tốt lên rất nhiều. Kỳ thực chỉ là chút bệnh vặt, một mình đơn độc nằm trên giường trái lại càng thêm khó chịu. Nhìn ánh nắng tươi sáng ngoài cửa sổ chốc lát, Phí tiên sinh chuẩn bị xuất môn mua thức ăn, sau đó trở về hảo hảo tự mình hưởng thụ một phen. Cái này đại khái xem như thú vui tiêu khiển của một nam nhân độc thân vô vị nhất đi?

Phí tiên sinh có một chiếc xe đạp, tuy rằng giờ đây hắn rất ít lái ra khỏi cửa – dù sao hắn là bộ mặt tuấn tài tinh anh mà, lái đi ra ngoài rất không phù hợp. Thế nhưng, ánh nắng tươi sáng như vậy, cuối tuần không gò không bó, vào một ngày nên hưởng thụ cuộc sống như thế này, Phí tiên sinh vẫn là rất thích chí cưỡi nó đi hóng gió. Hơn nữa, hắn đã từng dùng chiếc xe đạp này chở một người nào đó đi đi về về trên con đường trường học, bây giờ thỉnh thoảng cưỡi nó, thật giống như chở hồi ức đã nhiều năm, thực sự là hàng tốt chuẩn bị cho ngược tâm hồi tưởng a.

Chẳng qua cực kì hiển nhiên, Phí tiên sinh đã quên mất một chuyện rất trọng yếu.

Ở gần khu dân cư Phí tiên sinh ở có một chợ nông sản, Phí tiên sinh việc nhỏ quen tay cứ thế xuất phát đi về phía mục đích. Hắn lái lái đột nhiên thần chí trở về, nguy hiểm, rất nguy hiểm rồi! Ngày hôm qua vừa mới tiếp xúc với Mạc tiên sinh, ngày hôm nay có chắc sẽ không xui xẻo? Lẽ nào hắn sắp sửa tiếp thụ số phận nổ lốp giống như Diệp Nghiêu, hay là hôm nay sẽ không thuận lợi mặc cả, hoặc là thịt heo đột nhiên tăng giá?

Đang lúc Phí tiên sinh rốt cục nhớ tới khốn vận kỳ của mình vẫn chưa hết hạn, chuyện thần kỳ xảy ra. Chỉ thấy bánh trước xe đạp đột nhiên lăn a lăn a lăn, lăn đi đến phía trước. Còn Phí tiên sinh thì ngơ ngác nhìn cái bánh xe nọ lăn a lăn a lăn mà buồn bực, tại sao cái bánh trước lăn đến phía trước nhanh như vậy chứ? Vài giây sau hắn kinh hoàng phanh lại, quẳng ở bên đường. Xung quanh truyền ra tiếng cười, hiển nhiên là nhóm người qua đường Giáp Ất Bính Đinh đều thấy được lốp xe nọ tách rời ra một cách thần kỳ. Phí tiên sinh có chút ảo não ngồi ở ven đường, vừa căm giận mắng khốn vận đáng sợ, vừa may mắn vì đó là một con dốc thoải, không thì chính mình còn không ngã chết.

Phải biết rằng, đây chỉ là một cuốn tiểu thuyết, vậy nên kế tiếp sẽ phát sinh cái gì đây? Không sai, kế tiếp Phí tiên sinh gặp được con người mà lúc này hắn không muốn nhìn thấy nhất.

“Ách, Mạc tổng giám, thiệt là khéo a.” Phí tiên sinh ‘vút’ thoáng cái đứng lên.

Mạc tiên sinh gật đầu, tự nhiên không gì sánh được nói: “Cần giúp một tay không?”

Phí tiên sinh nhìn chòng chọc y nhìn nửa phút đồng hồ, thấy chết không sờn: “Anh muốn cười liền cười đi, dù sao thì cũng chả phải một lần hai lần.”

Mạc tiên sinh lắc lắc đầu, bình tĩnh nói: “Tôi sẽ không cười nhạo cậu.” Phí tiên sinh tâm lý dễ chịu được một chút, đang chuẩn bị tự cười thoáng cái xoa dịu bầu không khí, lại nghe thấy Mạc tiên sinh bổ sung một câu: “Tôi cảm thấy đã có một chút quen.”

Phí tiên sinh rưng rưng, đây là ai làm hại đây là ai làm hại a! Kỳ thực, chúng ta hẳn là nên nhắc nhở Phí tiên sinh một chút, không cần đi lên chủ nghĩa duy tâm không đường về a.

Kết quả Mạc tiên sinh đang chuẩn bị đi nhà sách đã giúp đỡ Phí tiên sinh bê một nửa cái xe đạp rã rời, cùng với Phí tiên sinh đang tang thương cúi đầu nhặt lại bánh trước chạy loạn khắp nơi đi đến điểm sửa xe.

“Thực là làm phiền anh rồi.” Phí tiên sinh vạn phần xấu hổ cúi đầu.

“Không có việc gì.” Mạc tiên sinh tiếp thu lễ chú mục của nhóm người qua đường Giáp Ất Bính Đinh, bình tĩnh không gì sánh được.

Buổi sáng xui xẻo đi qua hơn phân nửa, Phí tiên sinh có chút xấu hổ mở miệng: “Hôm nay rất cảm ơn anh đã hỗ trợ, tôi mời anh cơm trưa nha.” Dựa theo kịch bản của Phí thị, Mạc tổng giám của chúng ta phải nói: “Không có gì, nhấc tay chi lao, cậu không cần tốn kém đâu.”

Cực kì đáng tiếc, Mạc tiên sinh của chúng ta đã nói chính là: “Vậy thì rất cảm ơn.”

Phí tiên sinh hừ hừ mũi, thằng cha thích chiếm tiện nghi.

Mạc tiên sinh hơi hơi nhấp khóe miệng một chút, nhìn hắn lúng túng thật là có thú.

Cơm trưa ái tâm của Phí tiên sinh? JQ* thật giống như không tiến triển nhanh như vậy đâu.

Phí tiên sinh vạn phần vô lương mà đưa Mạc tiên sinh đến KFC, không sai, xác thực là KFC. Mạc tiên sinh vẫn như cũ là một bộ mặt diện vô biểu tình, ánh mắt trong suốt nhìn chăm chú vào Phí tiên sinh. Mà Phí tiên sinh dũng cảm của chúng ta trái lại có vẻ thật giống như bị vô cảm, nói kiểu lý lẽ đương nhiên: “Trên người tôi không có tiền, chỉ có phiếu khuyến mãi.”

Thế là hai con người tuy rằng mặc đồ hưu nhàn nhưng vẫn là một khuôn mặt nam sĩ tinh anh, cùng nhóm các bạn nhỏ nhóm các phụ huynh nhóm các tình nhân nhóm các học sinh bắt đầu xếp hàng ở KFC.

Mạc tiên sinh rốt cục có phản ứng với ánh mắt hiếu kỳ xung quanh, cùng với tiếu dung kỳ quái của các nữ sinh. Y thấp giọng hỏi Phí tiên sinh: “Cậu không cảm thấy chúng ta ở chỗ này là cực kì đường đột sao?”

Phí tiên sinh đập bình đập cho vỡ vô lại nói: “Không sao cả, dù sao thì tôi luôn luôn là người đường đột như thế.”

Mạc tiên sinh gật đầu, tiếp tục diện vô biểu tình, khiến cho Phí tiên sinh đang muốn chỉnh y thấy khó chịu cực độ.

Rốt cục sau khi tiếp nhận lễ rửa tội bằng ánh mắt hiếu kỳ dài đến 20 phút của nhóm các bạn nhỏ nhóm các phụ huynh nhóm các tình nhân nhóm các học sinh thì, Phí tiên sinh cùng Mạc tiên sinh rốt cục đã xếp hàng đến trước quầy. Phí tiên sinh móc a móc a túi áo, móc ra được một đống phiếu ưu đãi. “Hẳn là không quá thời hạn?” Hắn thì thào lần lượt chuyển ra ngoài.

Tiếu dung cứng ngắc của người phục vụ sau hai giây, rất nhanh lại càng xán lạn thêm một bậc: “Thật có lỗi thưa tiên sinh, đây là phiếu ưu đãi của McDonald.”

Phí tiên sinh thạch hóa rồi, Mạc tiên sinh thoả mãn mà híp mắt thoáng cái.

“Ách, thật là xấu hổ.” Mạc tiên sinh bình tĩnh thu hồi phiếu ưu đãi, gọi món ăn rồi trả tiền, sau đó đem Phí tiên sinh đang thạch hóa nhấc đi. Chẳng qua y rất xấu tâm mà bỏ thêm một câu bên tai Phí tiên sinh: “Cậu quả nhiên là đường đột trước sau như một.” Kéo dài càng dài thêm thời gian thạch hóa của Phí tiên sinh.

Như ngồi trên chông mà giải quyết xong cơm trưa, Phí tiên sinh vội vàng gấp gáp chuẩn bị mỗi người đi một ngả. Mạc tiên sinh trước sau như một dùng bộ mặt than gật đầu. Chẳng qua vào lúc này diễn biến tâm lý của bọn họ trái lại có khác biệt rất lớn.

Thực sự là ngày cuối tuần thư giãn a, Mạc tiên sinh nghĩ.

Ta hẳn nên tìm kiện linh vật trừ tà, Phí tiên sinh nghĩ.

Phí tiên sinh, ngươi không được quên Đảng và nhân dân đã giáo dục chủ nghĩa duy vật nhiều năm như vậy a, nghìn vạn lần không cần đi lên con đường phong kiến mê tín a. Ngươi không phải ác linh áp thân cũng không phải khốn vận quấn người, càng không phải là Mạc tiên sinh đang nguyền rủa ngươi, hết thảy của hết thảy này thuần túy chỉ là tác giả muốn ngoạn ngươi. =.=

 ===chap2 end===

*JQ: gian tình


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.