Quý Ngài Sầu Bi Muốn Sống Bình Yên

Chương 111



Liên Vũ Phàm cân nhắc lời của mình trước khi nói: "Cậu cứ an phận làm việc, cho dù cậu không có dị năng thì lấy đầu óc của cậu cũng sẽ cung cấp không ít thông tin hữu dụng cho Tổ Chức Thủ Hộ, hơn nữa trong lần hành động trước cậu tiêu diệt kẻ phá hoại 217 đã lập công lớn, cho dù không thể trở thành người thủ hộ, thì cũng là một nhân viên hỗ trợ, có biên chế và tiền lương, có thể......"

"Sau đó ôm đùi Tổ Chức Thủ Hộ, yên tâm sống cả đời sao?" Hoàn Tử Hư lạnh lùng đánh gãy lời nói của Liên Vũ Phàm.

"Nếu cậu cứ một hai phải lý giải như thế thì đúng vậy." Liên Vũ Phàm nói.

Hoàn Tử Hư lắc đầu: "Hình như anh vẫn luôn hiểu lầm một điểu, Tổ Chức Thủ Hộ trong mặt anh và tôi là hoàn toàn khác nhau. Anh là người của thế giới này, lớn lên dưới sự bồi dưỡng của Tổ Chức Thủ Hộ, anh là cành lá của tổ chức, tổ chức là căn cơ của anh, các người hỗ trợ lẫn nhau, vẹn cả đôi đường. Anh cảm thấy gia nhập tổ chức là một chuyện tốt, nhưng tôi thì không giống như thế.

"Tôi sinh tồn trong một thế giới rách nát, tin tưởng quy tắc thì sẽ tương đương vào việc chờ chết, không khống chế tương lai trong bàn tay mình thì tôi không an tâm."

Liên Vũ Phàm không còn lời nào để nói, cuộc sống khác nhau, những điều mà hắn muốn nói đều là vô ích.

"Tôi quả thực muốn sinh sống trong thế giới này, ngay cả như vậy, thì tôi cũng phải có quyền lên tiếng." Hoàn Tử Hư nói, "Một nơi ở ổn định là sự đảm bảo cơ bản trong cuộc sống, số lượng tiền tài sẽ quyết định tiêu chuẩn sinh hoạt của tôi và Phong Khôi, tôi sẽ không thỏa mãn với tình hình hiện tại."

Liên Vũ Phàm thở dài gần như không nghe thấy: "Tôi sẽ giúp cậu lấy lại số tiền đặt cọc từ văn phòng kinh doanh, tuy rằng nói cậu đơn phương vi phạm hợp đồng, nhưng từ góc độ của con người thì việc khấu trừ là quá nhiều. Cậu không cần phải suy nghĩ về những cách làm quanh co, nỗ lực tích cóp tiền, việc trả trước đối với năng lực của cậu là không thành vấn đề."

"Thắng làm vua thua làm giặc, lần này tôi thất bại trong tay Úc Hoa, tám vạn tệ đó coi như là tiền học phí." Hoàn Tử Hư nói xong, gò má nhiễm một mạt hồng không tự nhiên, cắn chặt môi dưới, quay mặt đi nói, "Nhưng nếu như có thể lấy lại một chút...... Không thể tốt hơn."

Liên Vũ Phàm khẽ cười một tiếng.

"Thiếu, thiếu anh một ân tình." Hoàn Tử Hư quay lưng lại nói.

"Cũng không cần đâu," Liên Vũ Phàm nói, "Lúc trước cậu có giúp tôi mua một viên thuốc trị liệu từ kẻ phá hoại 217, loại thuốc đó vượt xa khoa học hiện tại của con người, có thể bán ra với giá trên trời."

"Hả? Đúng vậy, suýt nữa tôi đã quên mất chuyện này. Vậy 30% tiền thưởng lúc trước á, anh nên chia cho tôi một phần hay không, như vậy thì chúng tôi có thể thanh toán xong rồi." Hoàn Tử Hư nhanh chóng quay người lại, tiến thêm một bước cò kè mặc cả.

Ngón tay của Liên Vũ Phàm – người vừa mới cầm điện thoại lên gọi điện cho bạn mình để nhờ giúp đỡ mượn tiền thì dừng lại, nhìn Hoàn Tử Hư nói: "Cái cậu này thật là...... Mới một giây trước tôi còn đồng tình với cậu đó, rồi tới giây này tôi hết muốn giúp cậu lấy lại tiền luôn rồi."

"Không cần anh phải đồng tình đâu," Hoàn Tử Hư chỉ chỉ điện thoại, "Gọi điện thoại đi!"

Liên Vũ Phàm lắc đầu, liên lạc với một người bạn, hy vọng có thể lấy được thông tin liên hệ của chủ đầu tư.

Chuyện lấy lại khoản tiền đặt cọc này, đi theo con đường pháp luật là không thể thực hiện được, bởi vì khoản tiền đặt cọc có ý tứ đảm bảo ở trong đó, nếu người thanh toán vi phạm hợp đồng thì người nhận thanh toán có quyền không hoàn trả; nhưng nếu người nhận vi phạm hợp đồng, thì người thanh toán có thể nhận được số tiền đền bù gấp đôi số tiền đặt cọc.

Hiện tại chính là Hoàn Tử Hư vi phạm hợp đồng, muốn lấy lại số tiền đặt cọc thì tìm đến văn phòng kinh doanh cũng vô ích, nhân viên trong phòng kinh doanh cũng không tự mình làm chủ được. Chỉ có thể tìm đến chủ đầu tư, giải thích lý do nhân tình đạo lý, thì mới có khả năng lấy lại một phần của nó.

Đương nhiên, nếu như không có Úc Hoa đứng ở giữa làm khó dễ, chủ đầu tư bình thường cũng sẽ không khấu trừ nhiều tiền như vậy, như vậy đây cũng là có chút không nói đạo lý.

Người bạn của Liên Vũ Phàm quả thực quen biết chủ đầu tư, sau khi giúp hắn liên hệ rồi gọi điện thoại lại trả lời: "Không đúng nha, căn nhà kia là bán cho Hoàn Tử Hư mà, bên chủ đầu tư vẫn còn ấn tượng đó, cuối cùng vẫn là ký tên của Hoàn Tử Hư, nhà cũng đã mua rồi sao có thể hoàn tiền lại được."

"Cái gì?!" Liên Vũ Phàm nghe xong không hiểu ra sao, "Sao lại như thế?"

Chủ đầu tư và khách hàng lớn Úc Hoa đã có ước định, không thể tiết lộ bất động sản của Úc Hoa, nhưng căn nhà là được ký tên của Hoàn Tử Hư, cá nhân có thể dùng chứng minh nhân dân để kiểm tra trực tuyến. Hai người vội vã đến đơn vị liên quan, sau khi kiểm chứng thì quả thực là tên của Hoàn Tử Hư.

"Gặp quỷ rồi." Hoàn Tử Hư nhìn bản hợp đồng trên mạng bằng vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.

Bọn họ mang theo chứng cứ tiến vào nơi mua nhà, tìm được người hướng dẫn Hoàn Tử Hư mua nhà lúc trước, cô gái hướng dẫn mua nhà không thể không nói: "Úc tiên sinh nói, giám đốc Hoàn là nhân tài trụ cột của công ty, là người rất có năng lực, ngài ấy muốn cho giám đốc Hoàn một sự ngạc nhiên cho nên mới bí mật mua căn nhà đó. Tám vạn tệ kia cũng chỉ là diễn kịch, khi thấy ngài tức giận như vậy thì chúng tôi cũng rất xin lỗi, nhưng do giám đốc Úc đã dặn đi dặn lại rất nhiều lần, nhất định phải có sự bất ngờ thì mới vui được, không ngờ là ngài đã tra ra được."

"Không đúng!" Hoàn Tử Hư nói, "Chuyện này không phù hợp với quy củ sao, anh ta có tự tin hay quyền lực gì mà có thể yêu cầu các người giữ bí mật giúp?"

"Cái này...... Là quyền riêng tư của khách hàng, chúng tôi không thể tiết lộ." Cô gái hướng dẫn lễ phép nói.

Hoàn Tử Hư và Liên Vũ Phàm hai mặt nhìn nhau, hai người lén tính toán, là đơn đặt hàng với cấp bậc nào có thể khiến cho nguyên một phòng kinh doanh sẵn sàng đồng hành với Úc Hoa trong việc diễn kịch chứ, kết luận chỉ là có một, chính là hai tầng lầu hàng chục triệu trong tòa nhà văn phòng kia.

Liên Vũ Phàm nói: "Tôi đã đi hỏi thăm, cái tòa nhà văn phòng này đúng là do cùng một chủ đầu tư chịu trách nhiệm căn nhà kia của cậu, tòa nhà văn phòng thương nghiệp cần trả trước 50%, hơn 30 triệu nhân dân tệ, anh ta lấy tiền ở đâu ra?"

"Tôi nghi ngờ Vưu Chính Bình chính là một sấm quan giả hệ tinh thần, sau khi cậu ta khống chế người giàu để lấy tiền, mua tòa nhà văn phòng, sau đó khống chế Úc Hoa tiếp cận chúng ta. Đến lúc đó cậu ta sẽ dùng căn nhà này để làm lung lạc tôi, kêu tôi làm gián điệp của Tổ Chức Thủ Hộ, sau đó ngược dòng tìm tung tích của người áo đen." Vẻ mặt của Hoàn Tử Hư vô cùng nghiêm túc mà phân tích.

Liên Vũ Phàm nghe xong những lời này quả thực muốn cạy đầu Hoàn Tử Hư ra coi thử, là một người thông minh như thế, sao mà phương hướng suy nghĩ của vấn đề cứ đi lên trời vậy chứ?

"Tôi biết anh không tin, nhưng nếu cần phương pháp chứng minh thì rất đơn giản." Hoàn Tử Hư định liệu trước mà nói.

Hắn cấp tốc mang theo Liên Vũ Phàm trở về phòng làm việc, vừa bước vào phòng phát sóng trực tiếp thì đã thấy Chân Lê lôi kéo một người đẹp trai như ánh mặt trời khóc không thành tiếng, người đẹp trai kia vẻ mặt vô thố, khi nhìn thấy Liên Vũ Phàm thì vội giơ tay lên nói: "Tôi không có bắt nạt cậu ấy!"

"Sầm cảnh sát? Sao cậu lại tới đây?" Liên Vũ Phàm hỏi.

Người này đúng là Sầm Tiêu, hắn nói: "Hôm nay tôi được nghỉ nên đến gặp đội trưởng Vưu và ông chủ Chân."

"Vậy thì cậu ta......" Liên Vũ Phàm nhìn Chân Lê vừa khóc vừa dùng đồ trang điểm.

Sầm Tiêu cũng không biết nữa!

Hắn nghe nói Vưu Chính Bình từ sau khi nghỉ phép, ngày nào cũng đến phòng làm việc ăn vạ không thèm đi, nên suy đoán rằng là do Vưu Chính Bình bị cách chức tạm thời nên không cam lòng, cố ý lẻn vào phòng làm việc, vừa tham gia công việc vừa nghiên cứu con đường cứu nước. Sầm Tiêu sợ Vưu Chính Bình để tâm vào những chuyện vụn vặt, nên sau khi tan tầm thì thay một bộ đồ bình thường đi đến để gặp cậu.

Vừa vặn mối quan hệ của Sầm Tiêu và Chân Lê vẫn luôn không tồi, hắn biết Chân Lê không có nhiều tiền, trong lúc nghỉ ngơi hắn luôn tìm một cái cớ để mời Chân Lê đi ăn một bữa lớn, Chân Lê lại là ông chủ của phòng làm việc, Sầm Tiêu tự nhận rằng việc mình đến thăm ban không phải là một vấn đề gì lớn.

Văn phòng mới được trang hoàng lại, một vách tường treo một tấm gương lớn, một bên khác treo một màn hình lớn, có thể thuận tiện phát hình chiếu của chương trình phát sóng trực tiếp, giúp nhân viên có thể nhìn thấy dáng vẻ của mình như thế nào trong buổi phát sóng, từ đó thuận tiện cho việc điều chỉnh tư thế ra sao cho ăn ảnh nhất.

Sầm Tiêu mới vừa bước vào, thì thấy trên màn hình lớn bay ra vô số đạn mạc ——

【 một tuần trước là trang điểm mặt rỗ, ba ngày trước là trang điểm như hoa, ngày hôm qua là trang điểm mặt sưng, hôm nay thì lại trang điểm như quả trứng, Chân mỹ nhân là không nghĩ kinh doanh nữa sao? Mỗi ngày giả xấu dọa người. 】

【 Chân mỹ nhân ơi, cậu lấy tiền từ nhà quảng cáo cha mẹ rồi sử dụng những mỹ phẩm cao cấp đó để khiến mình trở nên xấu xí như vậy, là định để cho các nhà quảng cáo hoảng sợ bỏ chạy sao? 】

【 mỗi ngày tạo một kiểu xấu khác nhau, là nói cho chúng tôi biết khuôn mặt mộc của cậu có bao nhiêu đẹp đẽ sao? 】

【 trả lại cho tui mỹ nhân thật sự đi, không cần Chân mỹ nhân như hiện tại! 】

【 Nguyên Lạc Nhật gần đây hàn kính vào sau đầu bằng một chiếc vòng sắt, không thấy cậu ấy tìm mắt kính ở khắp nơi, không vui vẻ gì hết. 】

【 giám đốc Hus cũng không xuất hiện trước ống kính, sau khi các người chuyển nhà thì mất đi linh hôn. 】

【 Tôi cảm thấy căn phòng nhỏ trước đây của mọi người á, mọi người đều chen chúc trong một căn phòng, trong quá trình phát sóng trực tiếp luôn có những cảnh thực vô tình được quay vào, ví dụ như thanh âm ma quỷ của giám đốc Úc, ví dụ như cơ bắp cường tráng của giám đốc an ninh bế giám đốc tiếp thị lên. Nhưng mà hiện tại, cái gì cũng không có, chỉ có lớp trang điểm hủy dung của Chân mỹ nhân và chiếc mắt kính của Nguyên Lạc Nhật vĩnh viễn không rơi xuống. 】

【 phát sóng trực tiếp không đủ tự nhiên, dấu vết biểu diễn quá nặng, đánh giá kém. 】

【 thành thật mà nói, tôi muốn xem mọi người chen chúc nhau trong một căn phòng hơn, rồi còn dáng vẻ áp bức của giám đốc Úc. 】

【 có người nói đàn ông có tiền thì sẽ trở nên tồi tệ, tôi cho rằng Chân mỹ nhân đáng yêu của tôi sẽ không như vậy, không ngờ rằng ngay cả cậu cũng thay đổi, tôi còn tin tưởng vào tình yêu sao? 】

Đạn mạc nói năng tương đối dịu dàng, không mắng mỏ gì, nhưng cũng thể hiện được sự bất mãn của các fans.

Sầm Tiêu là một fans của phòng phát sóng trực tiếp, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy phòng làm việc của Chân Lê có nhiều đánh giá kém như vậy, hắn nhìn khuôn mặt đỏ như trứng của Chân Lê, xấu tới mức suýt nữa thì vọt vào toilet để rửa mắt, hắn không khỏi hỏi: "Trang điểm này của cậu...... Gần đây xảy ra chuyện gì sao?"

Chân Lê vừa nhìn thấy Sầm Tiêu đến, không khỏi cảm thấy buồn hơn, nhớ tới Vưu Chính Bình và Sầm Tiêu chung một tiểu đội, ủy khuất lập tức dâng lên trong lòng, khóc rống lên.

Sầm Tiêu vội vàng bước tới an ủi, cầm lấy bông trang điểm lau nước mắt cho Chân Lê, còn bảo đảm muốn mời hắn ăn cơm.

Chân Lê sau khi nghe xong thì khóc càng dữ dội hơn, cuối cùng dứt khoát bổ nhào vào lồng ngực Sầm Tiêu khóc lấy khóc để, đem toàn bộ sự sợ hãi trong khoảng thời gian này hóa thành nước mắt.

Đạn mạc thật ra đã khen ngợi như nước, sôi nổi hỏi cậu thanh niên đẹp trai mặc quần áo bình thường này rốt cuộc là ai, còn có người bắt đầu @ Nguyên Lạc Nhật, cô gái ở Thảo Nguyên Lạc Nhật Lê Minh tỏ vẻ không phục.

Sầm Tiêu đầy mặt vô thố, chỉ có thể cẩn thận vỗ vỗ tấm lưng Chân Lê. Hắn biết rõ Chân Lê là người có tính lạc quan trời sinh, trong cái khổ thì cũng có thể tìm niềm vui, phải chịu ủy khuất bao nhiêu thì mới khóc như thế này chứ!

Trong lúc nhất thời Sầm Tiêu cũng không quan tâm đến việc mình xuất hiện trong màn hình phát sóng trực tiếp, nhỏ giọng an ủi, Liên Vũ Phàm và Hoàn Tử Hư sau khi bước vào thì nhìn thấy một màn như vậy.

"Hai người...... Tắt chương trình phát sóng trực tiếp đi chứ!" Liên Vũ Phàm nhíu mày nói.

Hắn không màng đến tiếng la hét chói tai của fans trong phòng phát sóng trực tiếp, nói xin lỗi sau đó liền tắt đu, cũng hỏi Chân Lê: "Cậu khóc cái gì?"

"À, không có việc gì, chỉ là gần đây có sự thay đổi, fans không hài lòng cho nên tôi hơi áp lực một chút thôi." Chân Lê vừa khóc nức nở vừa đưa ra lý do.

Khuôn mặt của Chân Lê không ra hình thù gì, Sầm Tiêu không thể làm gì khác là dùng miếng bông thấm nước tay trang rồi tinh tế lau cho hắn.

"Cảm ơn." Chân Lê nấc lên mà nói, "Hại anh xuất hiện trước ống kính, gây phiền phức cho anh rồi."

"Không sao hết, hazzz, lúc trước tôi còn dùng xe điện chở cậu rồi cùng lên hot search mà." Sầm Tiêu nói.

Hoàn Tử Hư không có tâm tình quan tâm đến việc Chân Lê khó, hắn hỏi: "Nguyên Lạc Nhật đâu?"

"Đang ở trên lầu đăng nội quy và quy định của phòng làm việc, anh tìm cậu ta làm gì?" Chân Lê nói.

"Tôi cần Nguyên Lạc Nhật để xác nhận giúp tôi một chuyện," Hoàn Tử Hư quét mắt nhìn "Người ngoài" Sầm Tiêu, ngữ nghĩa mơ hồ không xác thực, "Tôi đi tìm hắn cái đã!"

Liên Vũ Phàm: "!!!"

Hiện tại không quan tâm đến việc Vưu Chính Bình có bị bại lộ thân phận hay không, Sầm Tiêu cũng còn ở chỗ này mà!

- ---------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Liên Vũ Phàm: Loạn quá rồi loạn quá rồi loạn quá rồi trời ơi!

Sầm Tiêu: Ôi trời ơi, Nguyên Lạc Nhật mà lấy mắt kính xuống thì tôi cũng toi đời rồi!

Tập thể đồng loạt ngã ngựa.......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.