Mưa càng lúc càng lớn, khách hàng trong trung tâm thương mại cũng càng ngày càng ít.
Chân Lê đã thay ba bộ quần áo để tận lực khơi dậy mối quan hệ với khách hàng, nhưng cuối cùng cũng thất bại trước thời tiết và thời gian làm việc.
Một rạp chiếu phim đang được sửa sang lại trong trung tâm mua sắm, lại vào một buổi chiều trong thời gian làm việc với mưa rơi tầm tả, mời một người nổi tiếng nhỏ trên mạng không hot lắm tham gia hoạt động rút thăm trúng thưởng, phần thưởng lớn nhất là điện thoại di động đã được trao xong từ 10 đến 11 giờ, những phần thưởng còn lại của toàn bộ chương trình rút thăm không phải là vòng đeo tay thể tho thì cũng là voucher giảm giá trong trung tâm thương mại, còn ai sẽ háo hức chờ đợi kết quả rút thăm nữa.
7 giờ tối, ông chủ Chân kết thúc các hoạt động trong ngày, một mình ôm túi hành lý bắt taxi trở về phòng làm việc.
Hắn cần phải đem hòm trang điểm trả về chỗ cũ, ghi lại lịch trình và thu nhập của ngày hôm nay vào bảng ghi chép, còn phải ăn một tô mì gói mà giám đốc Úc mua bằng tiền của công ty, nguyên ngày hôm nay hắn chưa có ăn gì hết, vô cùng đói.
Trước đây, món mì gói này là chỉ dành cho Nguyên Lạc Nhật, hắn sống ở phòng làm việc, trên người không có tiền, buổi tối toàn dựa vào mì tôm để tồn tại, ngày thường thì những gói mì sắp hết hạn này không được phép đụng vào (siêu thị giảm giá khi chúng gần hết hạn), Chân Lê vẫn luôn muốn trộm ăn một tô.
Hôm nay Nguyên Lạc Nhật bị đưa tới căn cứ, vị trí căn cứ của Tổ Chức Thủ Hộ là bí mật, ra vào cũng không tiện. Chân Lê và Nguyên Lạc Nhật mỗi lần trên đường đi đến căn cứ hoặc là chóng mặt hoặc là ngủ gà ngủ gật, lúc rời đi cũng phải theo người thủ hộ ra vào, không phải muốn đi thì báo cáo là có thể đi được, Nguyên Lạc Nhật chắc có lẽ đêm nay sẽ ở lại căn cứ của Tổ Chức Thủ Hộ.
Chân Lê đang nhớ thương đến tô mì tôm, xuống xe taxi rồi chạy cái vèo vào tòa nhà văn phòng dưới cơn mưa, hắn chạy với tốc độ rất nhanh nên không bị dính nhiều nước mưa.
Đi thang máy lên tầng 21, phòng làm việc không có bật đèn, Chân Lê lấy chìa khóa ra mở cửa, thế nhưng phát hiện cửa lại không khóa, chẳng lẽ Nguyên Lạc Nhật đã về rồi sao? Vậy thì kế hoạch ăn trộm mì tôm của hắn chẳng phải là ngâm nước nóng rồi sao?
Khi Chân Lê đến phòng làm việc thì đã là 8 giờ tối, bầu trời đen hoàn toàn chìm trong cơn mưa, trong phòng đen như mực, khi hắn đang muốn bật đèn, bên ngoài một tia chớp xẹt qua, xuyên thấu cánh cửa sổ chiếu sáng căn phòng.
Dưới cửa sổ là một chiếc ghế dài nhỏ để học nghỉ ngơi khi mệt mỏi vì tập nhảy, cao khoảng 60cm, một chiếc ghế thật dài bằng gỗ được kê dựa vào tường, Úc Hoa nói như vậy là có thể tiết kiệm không gian phòng tập nhảy, Liên Vũ Phàm nói anh chính là keo kiệt, ghế gỗ là được trang hoàng lại bằng tay từ những vật liệu dư thừa, ngay cả một chiếc ghế nghỉ chân tử tế cũng không có!
Qua ánh sáng của tia chớp, Chân Lê nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi bên cửa sổ, cặp chân dài của người đàn ông hơi tách ra, khuỷu tay chống ở trên đùi, đôi tay đặt trước mũi với mười ngón tay đan vào nhau, lộ ra một đôi mắt hung ác nham hiểm.
"Ầm ầm ầm!" Tiếng sấm thật lớn và một người đột nhiên xuất hiện trong căn phòng yên tĩnh dọa cho Chân Lê sợ nhảy dựng, hai chân của hắn lập tức mềm nhũn, dựa vào vách tường trượt xuống, nơm nớp lo sợ nói: "Anh, anh là ai đó? Sấm quan giả mới sao?"
"Chân Lê, mắt của cậu cũng mù giống như Nguyên Lạc Nhật rồi sao?" Người nọ âm trầm nói.
Lại một tia chớp khác xẹt qua, lần này Chân Lê đã nhìn rõ người ngồi ở dưới cửa sổ chính là người chắc chắn sẽ không ở lại văn phòng sau 6 giờ ‒ Úc Hoa!
Toàn thân Úc Hoa ướt sũng vì mưa, áo khoác vest tùy tiện vứy lên trên ghế, chiếc áo sơmi trắng ướt đẫm dính sát vào người, phác họa ra hình dáng cơ bắp trước ngực và cơ bụng. Tóc của anh dính sát vào tai, từng giọt từng giọt nước mưa nhỏ xuống ướt đẫm sàn nhà bằng vật liệu rẻ tiền.
"Ngài, sao ngài lại ở chỗ này?" Chân Lê không dám bật đèn, ở trong bóng đêm run run rẩy rẩy hỏi.
"Tôi muốn ở một mình suy nghĩ một chút việc." Úc Hoa nói.
Anh không muốn tăng ca vì muốn nhanh chóng về nhà nấu cơm cho Tiểu Vưu, tối nay Tiểu Vưu gửi tin nhắn nói cậu phải ở ngoài một đêm để làm nhiệm vụ, ngày mai mới có thể về nhà. Úc Hoa thực sự không muốn ở trong ngôi nhà lạnh lẽo của mình vào đêm này, cho nên bèn tới phòng làm việc.
"Một mình...... Vậy thì tôi đặt hòm xuống rồi cút đi ngay." Chân Lê thức thời nói.
Chân Lê rón ra rón rén đi đến ngăn nhỏ đựng đồ, đặt chiếc hòm xuống, lại lén lút lấy một tô mì tôm từ thùng carton, lặng yên không một tiếng động dán chân vào tường chuẩn bị rời khỏi phòng làm việc.
Trong quá trình này, Chân Lê sợ tới mức không dám thở, sợ tiếng thở sẽ khiến đại thần nghe được, sau khi đại thần phiền lòng sẽ "Một mình" trực tiếp xử lý hắn.
Hắn nín thở, rốt cuộc cũng chạm vào tay nắm cửa, bình minh chiến thắng đã ở ngay trước mắt rồi, cố lên!
Chân Lê tự cổ vũ cho mình, hắn tiến lên một bước thì đột nhiên giẫm phải một thứ gì đó với lông tơ mềm mại, đồng thời nghe thấy một tiếng "Ngao" non mịn kêu thảm thiết.
"Ầm ầm ầm!" Lại là một tia chớp, Chân Lê tập trung nhìn vào, phát hiện thứ hắn vừa giẫm là một bé Husky nhỏ đang cuộn tròn thân thể và liếm đuôi của mình.
Chú Husky nhỏ toàn thân bị ướt hết giống như Úc Hoa, một người một chó không biết bị mưa xối bao lâu mới biến thành dáng vẻ này.
"Xin lỗi, trong nhà tối quá, tôi không nhìn thấy." Chân Lê nghĩ rằng chú Husky nhỏ này là thú cưng mà đại thần mua cho chồng, địa vị hẳn là còn cao hơn so với hắn, nên cũng tôn kính mà nói.
"Không cần phải xin lỗi, cậu có thể giẫm lên hai chân nữa," Úc Hoa nói, "Hắn chính là kẻ phá hoại 192."
Chân Lê: "......"
Hắn cho rằng bản thân mình và Nguyên Lạc Nhật đã đủ thảm, một người thì suýt bị hủy dung còn một người thì nửa mù, không ngờ là không có thảm nhất chỉ có thảm hơn, kẻ phá hoại 192 ngay cả thân phận loài người cũng không giữ nổi.
Chân Lê là một người thức thời, cho dù có nghi vấn đầy bụng thì hắn cũng không dám đặt câu hỏi trước mặt đại thần đang có tâm trạng không tốt, hắn một lần nữa đem tay đặt trên tay nắm cửa chuẩn bị chạy trốn.
"Chờ đã." Úc Hoa bỗng nhiên mở miệng.
"Vâng." Bước chân của Chân Lê dừng lại cùng với vẻ mặt đưa đám, rốt cuộc thì hắn cũng không thể thoát được.
Úc Hoa vẫn duy trì tư thế ngồi trầm ngâm, suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Cảm cảm thấy như thế nào khi hợp tác với Tổ Chức Thủ Hộ?"
"Cảm giác về phương diện nào?" Chân Lê hỏi.
Úc Hoa: "Tùy tiện nói là được."
Chân Lê cố gắng nhớ lại ấn tượng khi hợp tác với Tổ Chức Thủ Hộ, nghĩ rồi nói: "Những người trẻ tuổi mà ngoại hình khó phân biệt được đối với tôi mà nói thật ra rất dễ ở chung, trên người bọn họ có khí chất không khác lắm so với tôi, có chút......"
"Ngây thơ?" Úc Hoa nói.
"Đúng vậy, chính là có chút ngây thơ, chỉ số thông minh của tôi không cao, nhưng rõ ràng những người thủ hộ đó có chỉ số thông minh rất cao nhưng lại có cảm giác không rành thế sự, ngoại trừ Liên Vũ Phàm, anh ta dường như có chút chuyện xưa." Chân Lê nói, "Còn những người thủ hộ lớn tuổi, trên người bọn họ máu chảy quá nhiều, ánh mắt rất bi quan, cũng có một chút lạnh nhạt với việc sống chết."
Úc Hoa: "Cụ thể thì như thế nào?"
Chân Lê suy nghĩ một chút rồi nói: "Ví dụ như cái người thủ hộ lớn lên với khuôn mặt bình thường dùng lửa kia, tôi cảm thấy anh ấy rất dễ ở chung, còn có chút quan tâm tôi, hôm nay cái lúc mà tôi ăn thùng giấy, anh ấy sợ tôi bị nghẹn, còn nổ lực giúp tôi xé thùng giấy thành những mảnh nhỏ rồi ngâm vào trong nước."
Dùng lửa...... Người Chân Lê nói hẳn là Sầm Tiêu, Úc Hoa trải qua sự kiện chiếc quần, cho dù không thức tỉnh "Đôi mắt sự thật" thì anh cũng xác định được người dưới lớp mặt nạ là người nào anh quen thuộc.
"Còn có ông chú đẹp trai kia, tuy rằng nhìn mặt trông lớn tuổi, nhưng cảm giác tay chân và thân thể vô cùng có sức sống tuổi trẻ, tôi nghĩ dưới lớp mặt nạ đó hẳn là một thanh niên còn trẻ tuổi." Chân Lê nói, "Người đó cũng là một người rất hiền lành, lúc trong khu trò chơi thì người đó vẫn luôn chú ý bảo vệ đám đông vây xem, vẫn luôn kiên nhẫn cho tới lúc vào toilet mới bắt tôi."
Đó là Tiểu Vưu, nghe thấy Chân Lê khen Tiểu Vưu, nét mặt của Úc Hoa thoáng dịu dàng hơn một chút.
"Nhưng mà các người thủ hộ chân chính lớn tuổi kia, ví dụ như người cục trưởng đó, tôi có chút sợ chú đó." Chân Lê rụt cổ, "Không chỉ là bởi vì chú đó rất mạnh, mà còn bởi vì chú đó nhìn tôi bằng một ánh mắt mang theo vẻ dò xét và ngầm thù địch, cho dù tôi phối hợp hành động như thế nào thì chú đó cũng không thích tôi."
"Thế hệ những người thủ hộ cũ có mối thù nợ máu khi họ chống lại các sấm quan giả vào mười lăm năm trước." Úc Hoa nói.
Chân Lê gật đầu: "Đúng đúng đúng! Có đôi khi tôi suy nghĩ, nếu không có Mục Tiêu Nhiệm Vụ hệ thống, không có Liên Minh Thông Quan liên tục đi vào thế giới này, vị cục trưởng đó và những người thủ hộ lớn tuổi sẽ giết tôi và Nguyên Lạc Nhật. Hiện tại bọn họ chỉ là quan tâm và lợi dụng chúng ta trên vẻ bề ngoài, trên thực tế vẫn luôn cảnh giác chúng ta."
"Cậu thực ra đối với phương diện này rất nhạy bén." Úc Hoa nói.
Chân Lê cười "Hehe": "Chắc là tính cảnh giác của động vật ăn cỏ đi."
"Nếu như......" Úc Hoa chỉ nói hai chữ thì dừng lại, cũng không tiếp tục hỏi nữa. Bởi vì không cần Chân Lê trả lời, anh cũng biết đáp án.
Nếu anh dùng thân phận người áo đen hợp tác với người thủ hộ, Tổ Chức Thủ Hộ sẽ đồng ý sao? Câu trả lời là có, nhưng nhất định sẽ theo dõi anh, quan sát anh, rồi khám phá được thân phận thật sự của anh. Cho dù anh có mạnh đến đâu thì cũng không có khả năng làm mọi việc một cách trơn tru liền mạch, chỉ cần hơi có sai lầm một ít thì sẽ lộ ra dấu vết.
Vì vậy, nếu thân phận của anh bại lộ, Tổ Chức Thủ Hộ có cho phép Tiểu Vưu ở bên nhau với anh không? Đáp án là sẽ là không.
Cho dù Tiểu Vưu nguyện ý vẫn yêu anh như cũ, thì Tổ Chức Thủ Hộ cũng không dung thứ cho một người mà thu hút những kẻ phá hoại đến tấn công thế giới này, cùng với chiến sĩ tinh anh của bọn họ ở bên nhau.
Anh rất mạnh, có thể mang theo Tiểu Vưu rời khỏi đất nước này, chạy trốn đến nước khác, nhưng Tổ Chức Thủ Hộ là bản chất của thế giới này, cho dù có trốn đi đâu thì cũng bị Tổ Chức Thủ Hộ phát hiện. Ngay cả khi anh mang Tiểu Vưu rời khỏi thế giới này, thì Tiểu Vưu cũng sẽ không hạnh phúc, cuộc sống của hai người cũng không có cách nào kéo dài.
Huống hồ, điều anh muốn chính là một cuộc sống yên bình, mang theo một người không hạnh phúc chạy trốn khắp vũ trụ này, đó có thực sự là bình yên mà anh muốn sao?
Hôm nay khi Úc Hoa đi lên sân thượng, nhìn đến bộ dạng Tiểu Vưu vết thương chồng chất và biến thành một quả bom sinh mạng, bỗng nhiên đối lý tưởng và sự chấp nhất của chính mình sinh ra một tia nghi vấn.
Tại sao Tiểu Vưu lại bị thương thành cái dạng này? Là bởi vì anh đã không tới đó kịp lúc.
Tại sao anh không có biện pháp đuổi tới kịp lúc? Bởi vì anh muốn giấu giếm thân phận, anh muốn sắp xếp tất cả mọi việc, anh muốn rời khỏi hiện trường vào thời điểm hợp lý, anh phải giả vờ rằng bản thân anh đang ở nơi khác, anh phải thay quần áo, anh phải......
Anh có quá nhiều việc phải làm, vì để giấu giếm thân phận, bận tâm cái này, bận tâm cái kia, căn bản không có cách nào buông tay để bảo vệ Tiểu Vưu.
Úc Hoa muốn sống cả đời bình yên vô sự, ở trong một thế giới hòa bình và một niên đại hòa bình, sống một cuộc sống yên bình rồi chết đi, trước khi chết thì ủy thác một người rải tro cốt của anh trên một vùng đất có diện tích rộng lớn, đặt một dấu chấm câu viên mãn cho một cuộc sống dài dằng dặc khiến nhiều người phiến chán.
Nhưng cuộc sống yên bình mà anh mong muốn chính là dùng máu thịt của vô số người để bảo vệ thành phố này, và nó được duy trì bằng mạng sống của người yêu anh.
Úc Hoa xưa nay kiên định bay giờ lại mê mang, anh chấp nhất với việc sống yên bình, thật sự có thể có được ư?
"Tôi chỉ muốn an nhàn ngủ một giấc tới hừng đông mà thôi." Úc Hoa quay mặt lại, nhìn về phía giông bão ngoài cửa sổ.
Che đậy mưa gió bên ngoài chính là nhờ chiếc cửa sổ này, là một chiếc cửa sổ yếu ớt mà anh chỉ cần chạm nhẹ một ngón tay vào là vỡ vụn. Nhưng một chiếc cửa sổ như vậy, lại bảo vệ anh dưới trời gió táp mưa sa.
Dù sao cũng không thể rời đi, Chân Lê đơn giản nương theo ánh sáng tia chớp, bật máy nước nóng và nấu một tô mì cho chính mình, gia vị mì ăn liền được hòa theo nước nóng, tỏa ra mùi hương nhân tạo khuếch tán trong hơi nóng, kích thích khứu giác của con người.
Chân Lê nuốt nước miếng, một ngày nay hắn đã không ăn cơm, thật sự quá đói, hắn không định dùng bát mì này cho vào dạ dày dị thứ nguyên, phải tiêu hóa nó bằng chính dạ dày của mình.
"Ngao......" Chú Husky nhỏ đói bụng nguyên một ngày phát ra tiếng kêu yếu ớt, hắn cũng rất đói bụng, lông trên người đều ướt hết rồi, dù thế nào cũng không chịu liếm khô, lạnh lẽo thật là khó chịu, hắn có phải muốn phát sốt rồi không?
"Khi cậu đả thương mọi người, dùng kẻ yếu làm con tin, cậu có từng nghĩ bọn họ cũng sẽ khó chịu như vậy không?" Úc Hoa nói với chú Husky nhỏ.
Chú Husky nhỏ ngừng sủa ngay lập tức, nghĩ đến việc chết đói, còn sống thì còn đau khổ.
"Sống sót đi," Úc Hoa lạnh nhạt nói, "Cảm thụ một chút tư vị trở thành kẻ yếu."
"Xì xụp" "Xì xụp", Chân Lê dùng nĩa ăn mì gói, hắn vừa ăn vừa nói: "Đại thần, con người của tôi khi làm việc, rất ít suy xét về tương lai, có lẽ vì chỉ số thông minh của tôi không đủ để dự đoán xa đến mức đó, vẫn luôn đi một bước rồi tính một bước, ta cảm thấy cuộc sống như vậy thật ra cũng khá tốt."
"Cậu làm sao mà biết?" Úc Hoa hỏi.
Chân Lê hạnh phúc ăn tô mì ăn liền, cảm thấy thỏa mãn vì dạ dày đã được lấp đầy thức ăn, tiếp tục nói: "Tôi ở thể giới ban đầu còn chưa hiểu ra sao thì đã chết, sau khi chết thì bị hệ thống bắt lấy rồi bắt hoàn thành nhiệm vụ, vì muốn cực hạn sinh tồn còn phải hại đồng đội thì mới có thể sống sót. Những người như tôi đại khái chính là tên pháo hôi mới vừa lên sân khấu liền bị pháo bắn chết trong các bộ phim kinh dị đi, muốn năng lực không năng lực, còn đặc biệt thích trang điểm nữa."
Úc Hoa: "Thực ra cậu rất hiểu rõ chính bản thân mình."
Chân Lê nói: "Ta không thể dự đoán trước phương pháp sẽ vượt qua cấp độ đó như thế nào, vì vậy tôi chỉ đi từng bước từng bước một, ai ngờ đâu độ khó đã giảm xuống, tôi may mắn mà vượt qua bốn cấp độ đầu tiên.
"Tôi bị người của Liên Minh Thông Quan bắt được, bức tôi tới thế giới chưa khai phá này để dò đường, đây không phải là một nhiệm vụ tìm đường chết sao? Tôi cũng không có cách nào để phản kháng, tôi buộc phải đến nơi này, ngay cả khi tôi thu hết can đảm để bước ra cửa phòng thì đã bị Tổ Chức Thủ Hộ bắt được. Lúc đó tôi cũng không biết mình phải nên làm cái gì, chính là vận khí tốt mà gặp được ngài, hấp thu năng lượng hệ thống của tôi.
"Ngài kêu tôi giúp ngài rửa một trăm triệu, tôi căn bản không thể kiếm được nhiều tiền như vậy, chỉ có thể căng da đầu đi về phía trước. Bây giờ tôi và Nguyên Lạc Nhật cũng có không ít fans, trung tâm thương mại còn mời tôi tham gia hoạt động, chi phí cho hoạt động là sáu con số, khoảng cách một trăm triệu càng ngày càng gần, tôi lại có thể làm những chuyện mà mình thích, mọi thứ đều thay đổi theo chiều hương tốt hơn.
"Còn có, ngài kêu tôi hủy dung, tôi rất khó chịu đó, nhưng lại không dám nói gì hết, chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo, còn bị Nguyên Lạc Nhật bắt cóc, trói ở trên bồn cầu một đêm, thảm sao mà thảm. Nhưng sau đó, Nguyên Lạc Nhật gia nhập phòng làm việc, tôi cũng cứu được mặt mình bằng cách xào CP với cậu ấy, rắc rối lại một lần nữa được giải quyết dễ dàng."
Chân Lê ăn hết mì, uống thêm một ngụm canh nóng, thỏa mãn nói: "Vào thời điểm mà không biết nên làm điều gì, hãy cứ kiên trì một chút, nói không chừng sẽ nghênh đón khả năng chuyển biến tốt."
"Triết lý của cậu thật tầm thường." Úc Hoa nhàn nhạt đánh giá.
"Nhưng mà đại thần chính là muốn làm một người tầm thường, người tầm thường đều sống như vậy." Chân Lê ợ no một cái, "Cuộc sống của những người bình thường đầy rẫy những vấn đề tầm thương, vô số những rắc rối không thể giải quyết cứ nối gót nhau tới, phải sống chung với những rắc rối này. Nếu như ngài lo lắng cho khoản vay mua nhà vào tháng tới, vậy thì ngài có thể trả nợ thế chấp như một người bình thường hay không."
Mưa dần dần tạnh, Úc Hoa đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ một hồi rồi nói: "Cậu đây là khuyên tôi đi được tới đâu hay tới đó?"
"Không khác lắm chính là ý tứ này đi," Chân Lê nói, "Ngài bày mưu lập kế, khi gặp phải chuyện gì đó mà ngài thực sự không thể giải quyết, chi bằng thuận theo tự nhiên. Không cần quá căng thẳng để trở thành người tầm thường, cũng không cần phải chủ động vén mặt nạ lên, hãy cải thiện nó trong tương lai, trong trường hợp bị phát hiện thì hãy nghĩ cách."
Úc Hoa không nói chuyện, anh cầm lấy chiếc áo khoác tây trang lên, mở cửa phòng làm việc ra: "Sau này nuôi con chó ở trong phòng làm việc, dùng nó phát sóng trực tiếp để kiếm ít tiền, chờ đến khi trưởng thành một là đi lai giống hai là đi triệt sản."
Một câu nói quyết định vận mệnh trong tương lai của chú Husky nhỏ, Úc Hoa rời khỏi phòng làm việc.
Anh một mình bước đi trên con phố vắng lặng sau cơn mưa, ánh đèn đường soi rõ khuôn mặt Úc Hoa.
Lời nói của Chân Lê thực ra mang cho Úc Hoa một số ý nghĩ của người tầm thường, và sự chấp nhất của anh cũng buông lỏng một chút.
Chuyện này đã trôi qua, tạm thời cứ như thế đi. Lần sau, anh chắc chắn sẽ lên kế hoạch một cách chu toàn hơn, không liên lụy đến những người xung quanh càng nhiều càng tốt, để không khiến cho Tiểu Vưu bị thương.
Còn những chuyện tương lai, về sau lại nói.
Úc Hoa – người đã học được một chút cách làm người bình thường về đến nhà, đem quần áo trên người giặt sạch sẽ rồi ủi, phủi sạch bùn đất trên giày, dọn dẹp sạch sẽ hết các dáu vết.
Sau khi dọn dẹp, anh triệu hồi chiếc áo choàng đen và mặt nạ vẫn luôn cất trong tủ quần áo của Chân Lê, nhìn chúng nó trong chốc lát, rồi cầm lấy quần áo giấu trong chiếc vali size 20 mà anh thường hay mang đi công tác, chiếc vali này được đặt trên tủ quần áo.
Mật mã chính là ngày đăng ký kết hôn của anh và Vưu Chính Bình, Tiểu Vưu biết mật mã. Nếu có một ngày, Tiểu Vưu chưa bao giờ làm việc nhà mở chiếc vali ra, đó có lẽ là thời điểm mà anh nên bị phát hiện.
Kể từ khi bị hệ thống lựa chọn, bắt đầu trở thành sấm quan giả, Úc Hoa chưa bao giờ tin vào số phận của mình, anh tin chắc rằng vận mệnh của mình là do anh kiểm soát, mà anh cũng đã thành công trong việc thông quan đánh bại hệ thống. Anh thậm chí còn đưa ra quyết định của riêng mình rằng anh sẽ chết ở thế giới nào, đó không phải là số phận, mà là kế hoạch của anh.
Nhưng bây giờ, Úc Hoa có thể phơi bày ra ngoài bằng chứng tiết lộ thân phận của mình, đem tất cả mọi thứ cho số phận quyết định.
Đêm nay Úc Hoa ôm lấy quần áo của Tiểu Vưu đi vào giấc ngủ, ngủ rất vô cùng yên bình.
Bình minh, Úc Hoa khó có lúc thức dậy muộn vào rạng sáng, anh bị đánh thức bởi tiếng mở cửa vào lúc 8 giờ sáng.
Anh đứng dậy nhìn về phía cửa, Vưu Chính Bình phong trần mệt mỏi chạy về nhà, giày cũng chưa cởi liền vọt vào phòng ngủ, sau khi nhìn thấy khuôn mặt bình tĩnh của Úc Hoa, cậu ngay lập tức cảm thấy nhẹ nhõm rồi nhảy vào vòng tay của Úc Hoa, chu môi cọ tới cọ lui lên bộ đồ ngủ của Úc Hoa, như thể đang chịu phải oan ức thấu trời gì đó.
- -------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói: Úc Hoa ưu sầu: Sau khi bại lộ thân phận, có nên bỏ trốn đến một thế giới khác để dễ kiểm soát hay không? Hay là trực tiếp thu phục Tổ Chức Thủ Hộ rồi trở thành lãnh đạo của Tổ Chức Thủ Hộ luôn? Nhỡ đâu khi tôi trở thành lãnh đạo, quan hệ giữa tôi với Tiểu Vưu chính là cấp trên cấp dưới, em ấy đối với tôi vô cùng kính sợ, sau này có thể còn duy trì được mối quan hệ chồng chồng nữa không, em ấy còn ăn cơm tôi nấu sao?