—— ngày nào tháng nọ năm kia, tôi trở về căn nhà thuê gần công ty, đóng cửa phòng lại, ngồi dưới đất cười to không ngừng.
Sau chuyện tình Tiểu Vưu khắc chữ trên cây, em ấy bị ông chú quản lý công viên gọi đến phạt tiền và viết bản kiểm điểm, kiểm điểm là tôi viết thay, phạt tiền thì em ấy gọi cho Sầm Tiêu tới để mượn tiền.
Tôi thừa nhận là mình cố tình không trả 500 tệ mà Tiểu Vưu, cố ý nhìn em ấy sứt đầu mẻ trán để tìm người mượn tiền, tôi len lén nhìn trộm bộ dạng của Tiểu Vưu chân tay luống cuống trong lúc viết bản kiểm điểm.
Mặt ngoài thì tôi lo lắng khổ sở, sờ đầu an ủi Tiểu Vưu, nhưng thực chất thì tôi cười đến mức đau cả cơ bụng.
Sống nhiều năm như vậy, tôi mới phát hiện trên người mình hóa ra lại có loại thói hư tật xấu này, không ngờ là cũng không khó chịu.
Tiểu Vưu luôn có thể đập tan những sự dự đoán trước của tôi, sự hoàn hảo của tôi, thêm một chút xấu hổ và buồn cười vào mỗi đoạn ký ức hoàn hảo mà tôi đã cẩn thận thiết kế.
Tôi không nhớ rõ là bắt đầu tư khi nào, sinh mệnh của tôi mất đi ngoài ý muốn, mãi cho đến khi Tiểu Vưu xông vào cuộc sống của tôi mà không hề báo trước, luôn mang đến cho tôi sự sức đầu mẻ trán mới.
Thậm chí tôi còn có chút chờ mong, không biết vào lần hẹn hò tiếp theo thì em ấy có mang đến cho tôi những sự thú vị bất ngờ ngoài ý muốn hay không.
—— ngày nào tháng nọ năm kia, quả nhiên lại là một ngày hẹn hò có nhiều người.
Tôi dường như đã quen với việc nhóm người Sầm Tiêu đi theo phía sau tôi như một cặp sinh đôi dính liền*, tôi vờ như không phát hiện ra điều gì, sau khi tìm hiểu tình hình giao thông, tôi lái xe vào đoạn đường có cảnh sát giao thông đang tuần tra, nhóm người Sầm Tiêu đi xe máy lại không đội mũ bảo hiểm quả nhiên bị cảnh sát bắt, thừa lúc bọn họ phải đóng tiền phạt, tôi đã đạp chân ga rồi nhanh chóng rời khỏi đó, cắt đuôi khỏi đám bọ nhỏ này.
*Sinh đôi dính liền (nguyên văn:连体婴): sinh đôi người Xiêm, bắt nguồn từ cặp sinh đôi nổi tiếng ở Thái Lan (1811 – 1874) được sinh ở Xiêm La, cặp sinh đôi này có cơ thể dính liền với nhau, nếu ở thời đại ngày nay thì có thể phẫu thuật tách rời ra.
Tôi có được hai tiếng đồng hồ để ở cùng nhau, tôi và Tiểu Vưu đặt một phòng nhỏ ở quán karaoke. Tôi thì không biết hát, Tiểu Vưu thì hoàn hảo ở khắp nơi, nhưng ngũ âm cũng không hoàn chỉnh, hai người chúng tôi gào thét trong một lúc, rồi thì cả hai cùng nhau chịu với việc ô nhiễm tiếng ồn.
Cuối cùng thì tôi chọn một số bản nhạc nhẹ, rồi để cho ca sĩ gốc hát, tôi và Tiểu Vưu buông tha cho nhau, sẽ không bao giờ khiêu chiến những lĩnh vực mà mình không biết nữa.
Bầu không khí dưới bản tình ca thật ái muội, tôi đã được như ý nguyện là được một nụ hôn mà không có ai nhìn lén.
Sau khi rời khỏi quán karaoke, chúng tôi đi ngang qua một khách sạn tình yêu, Tiểu Vưu dừng lại ngẩng đầu nhìn lên, tim tôi thì đập như trống bỏi.
Tôi tự nhận mình là một người có dục vọng thấp, đã độc thân từ năm này qua năm khác và tôi vẫn chưa từng nghĩ sẽ phát triển một mối quan hệ. Hôm nay nhìn thấy đôi mắt của Tiểu Vưu, trong đầu liền hiện lên một số hình ảnh không thể miêu tả.
Khụ khụ, quá càn rỡ rồi.
Lần hẹn hò tiếp theo sẽ là khi nào đây?
—— ngày nào tháng nọ năm kia......
Nhật ký lịch để bàn bị Vưu Chính Bình để tùm lum ở trên giường, mỗi tình tiết khi cậu cùng hẹn hò với Úc Hoa hẹn đều thú vị như vậy, đọc xong cậu xấu hộ đến mức cuộn mũi chân vào trong chăn, nhưng trong lòng lại dâng lên một tư vị vô cùng sảng khoái.
Ngoài mặt của Úc Hoa thì đứng đắn, mà nội tâm thì lại rất kịch tính nha.
Thật tiếc khi mà những cuốn nhật ký lịch để bàn này chỉ diễn ra cho đến ngày chiến tranh lạnh, cuộc điều tra của Liên Vũ Phàm cùng dừng lại tại đây. Vưu Chính Bình là người tôn trọng sự riêng tư của người yêu, để cho đối phương một không gian riêng, này do công việc bức bách, không có cách nào nên mới miễn cưỡng xem, từ nay về sau cậu sẽ không xem trộm nữa, cũng chỉ có thể cố nén lòng hiếu kỳ mà khống chế chính mình.
Thời gian xem nhật ký lịch để bàn lướt qua nhanh chóng, hai tiếng đồng hồ vèo một phát trôi qua.
"Tiểu Vưu, hết dầu hào rồi, em giúp anh xuống dưới nhà mua một chai đi."
Giọng nói từ ngoài cửa truyền tới đánh thức Vưu Chính Bình, cậu vội vàng nhét bản photocopy vào cặp sách, một cú nhảy phản cơ thể con người vọt tới đem cặp sách nhét vào dưới tủ sách, đồng thời mở cửa phòng bị khóa trái, toàn bộ hành trình chỉ hơn 1 giây.
"Được, chờ em mặc quần áo đã." Vưu Chính Bình nhét một tờ giấy vào trong túi áo trước ngực, cầm lấy điện thoại di động, thay quần áo rồi đi giày vào xuống dưới nhà.
Sau khi cậu đi, Úc Hoa đang ở trong bếp bước ra, nhìn chằm chằm vào cửa chính vài giây, xoay người đi vào phòng ngủ.
Úc Hoa đã cho Vưu Chính Bình cơ hội ra ngoài, không biết Tiểu Vưu sẽ lựa chọn như thế nào nhỉ? Trên tờ giấy nhét trong túi áo đã viết gì trong đó?
Úc Hoa gõ nhẹ vào tường phòng ngủ, thi triển "Phát lại thời không", chuẩn bị nhìn xem Tiểu Vưu trong khoản thời gian này đã làm gì khi phát hiện ra thân phận của anh.
Tiểu Vưu xuống dưới nhà mua dầu hào mất khoảng 5 – 10 phút, Úc Hoa muốn xem những gì xảy ra trong hai tiếng trước khi cậu về nhà, nên đã tăng tốc độc phát lên 50 lần, đồng thời nhắm mắt lại, khi mở mắt ra thì nhãn lực biến thành "Siêu thị giác".
Đây là một trong những năng lực được giải phóng khi anh mở khóa sức mạnh lần này, người bình thường nhìn mọi thứ với tốc độ mà con người có thể hiểu và tiếp nhận, vượt qua tốc độ mắt thường thì không thể nhìn thấy được nữa. "Siêu thị giác" có khả năng nhìn thấy mọi tốc độ mà mắt thường không thể nhìn, lấy một chiếc ô tô lái với tốc độ cao 120km/h thì trong mắt "Siêu thị giác" thì như một con ốc sên đang bò, một nắm đấm công kích lao nhanh tới thì giống như một pha quay chậm.
Sử dụng năng lực "Siêu thị giác", anh có thể xem những việc xảy ra hai tiếng đồng hồ trong vòng ba phút, còn cảm thấy rằng sau khi tăng tốc độ phát lại lên thì vẫn còn rất chậm.
Khi Úc Hoa nhìn thấy Vưu Chính Bình lấy cuốn nhật ký lịch để bàn từ trong cặp sách ra thì biết mình đã đón sai, Úc Hoa đã sớm phát hiện bản sao của cuốn nhật ký lịch để bàn này khi dọn dẹp phòng, Tiểu Vưu căn bản sẽ giấu giếm đồ vật gì cả.
Anh biết đây là kết quả tất yếu của cuộc điều tra, để cho Tiểu Vưu biết nhiều về anh hơn cũng không thành vấn đề. Khi mới yêu nhau thì còn giấu giấu giếm giếm, nhưng mà cặp chồng chồng đã lấy nhau ba năm rồi thì còn sợ hình tượng sụp đổ gì nữa.
Lúc này anh nên thu lại năng lực "Phát lại thời không" và "Siêu thị giác", nhưng Úc Hoa vẫn nhịn không được muốn biết Tiểu Vưu sẽ nghĩ về anh như thế nào khi nhìn thấy nội dung của của nhật ký lịch để bàn.
Anh nhìn thấy Tiểu Vưu cười với vẻ mặt ngọt ngào, một khi đọc được một đoạn lại nhịn không được ôm bản photocopy lăn qua lăn lại trên giường, thỉnh thoảng sẽ viết cái gì đó xuống tờ giấy.
Úc Hoa tò mò đến gần giường, ngồi xổm xuống nhìn chằm chằm vào giấy trắng, thấy trên đó viết ——
1, Úc Hoa thích xem phim tình cảm lãng mạn, bởi vì trong rạp chiếu phim rất tối nên có thể âm thầm nắm tay, còn hy vọng rằng khi nam nữ chín hôn môi thì hai chúng tôi cũng trộm hôn môi. Thật là tiếc khi mỗi lần mua vé xem phim toàn là mua cho một nhóm chín người, phim thì vẫn là xem loạt phim siêu anh hùng《 The Avengers 》, tôi và đám anh em xem đến mức máu nóng sôi trào, hô to "Đánh vô đó" "Tẩn nó đi" "Đập chết nó", Úc Hoa thì ngồi có một mình ăn bắp rang, buồn tẻ và vô vị.
Chuẩn bị cho ngày mai: Chọn một bộ phim tình cảm ngọt ngào, mua một túi bắp rang nhỏ, phải chú ý lúc hôn môi thì không thể làm rơi đổ bắp rang và Coca, như vậy sẽ rất mất hứng. Tốt nhất là mình chủ động hôn môi (khoanh trọng điểm), hình như Úc Hoa cũng hy vọng là mình chủ động.
2, Bữa trưa thì sẽ không ăn đồ nướng BBQ, lẩu cay, lẩu thập cẩm, những quá ăn sầm uất nhiều người ăn, chọn một không gian tĩnh thoải mái, món ăn có nước lèo trong veo và ít nước, giữa một nhà hàng Trung Quốc hay một nhà hàng phương Tây với một cái đĩa lớn chỉ có một ít thức ăn đặt ở giữa, không được đầy đủ và ngon miệng, Úc Hoa có chút chú ý về đồ ăn, anh ấy không yêu cầu về hương vị món ăn mà là tập trung vào môi trường ăn uống.
Chuẩn bị cho ngày mai: Trước khi ra ngoài thì phải ăn bánh mì kèm theo món ăn gì đó cho đầy bụng trước, bữa trưa thì nhất định phải ăn không khí rồi.
3, Buổi chiều thì đến một cửa hàng thời trang cao cấp để quần áo, Úc Hoa có chút chưng diện, anh ấy thích mặc những bộ đồ có tên tuổi, mảnh khảnh, trông tươm tất hợp với cặp chân dài nhưng không thoải mái khi di chuyển, anh ấy cũng thích mình thử rồi mua chúng, thỏa mãn nhu cầu này của anh ấy.
Chuẩn bị cho ngày mai: Tìm cửa hàng có giá cả vừa phải, để tránh sử dụng thẻ tín dụng của Úc Hoa. Sau khi mua quần áo rồi thì hạn chế ít nhảy nhót lại, nếu không chú ý thì sẽ làm hư mất.
Nhớ lấy: Không thể đi khu trò chơi, trình độ chơi trò chơi của Úc Hoa rất kém.
4, Bữa tối ăn gì không quan trọng, quan trọng là nhà hàng nhật địn phải tối, thích hợp để thắp nến, mời một nghệ sĩ violin chơi một bản nhạc cổ điển cho Úc Hoa nghe lúc ăn, món chính cho bữa tối là âm nhạc.
Chuẩn bị cho ngày mai: Ngày mai khi nghe nhạc cổ điển thì mày phải véo đùi, không được ngủ gật, không được! Vưu Chính Bình, mày có thể!
5, Trước khi rời khỏi nhà thì nhắn cho những người làm theo giờ, xếp 99 bông hoa hồng trên giường ngủ thành hình trái tim, bố trí cho phòng ngủ thật lãng mạn và tình thú (mặc dù mình không biết tình thú đến tốt cùng là trông như thế nào), lắp thêm một ít đèn màu nhỏ, đèn màu được xếp thành chữ "Chồng chồng ưu sầu". Úc Hoa có thói ở sạch, thích một môi trường sạch sẽ và an toàn, khách sạn dù có cao cấp đến đâu cũng không đáp ứng được yêu cầu của anh ấy, cho nên trang trí gian phòng thì sẽ tốt hơn.
Chuẩn bị cho ngày mai: Tận lực kéo dài thời gian về nhà đến lúc trời tối mờ tối mịt, vừa vào nhà thì căn nhà tối om, trước khi Úc Hoa bật đèn thì dùng điều khiển từ xa để bật những chiếc đèn màu nhỏ.
Vưu Chính Bình mang theo dầu hào về nhà, thấy Úc Hoa ngồi trước bàn ăn, hai tay chống cằm còn vẻ mặt thì lại trầm tư.
Cậu khịt khịt mũi, không có mùi hương đồ ăn quen thuộc trước kia, cậu liếc nhìn vào nhà bếp, rau trên thớt đều đã cắt xong, nhưng vẫn chưa có bật lửa.
Đây là đang đợi dầu hào sao? Vưu Chính Bình đặt dầu hào trước mặt Úc Hoa nói: "Mua rồi nè."
Hai tay Úc Hoa cầm lấy chai dầu hào, lòng bàn tay vuốt ve trên cái chai thủy tinh, động tác cẩn thận, kiên nhẫn, nhẹ nhàng.
Vưu Chính Bình chớp chớp mắt, Úc Hoa đây là làm sao vậy? Cậu thò lại gần, nhẹ nhàng thổi vào tai Úc Hoa, nhắc nhở người yêu anh đang ở chỗ này nè, không phải chai dầu hào kia đâu!
"Anh sẽ đi nấu cơm ngay," Úc Hoa cầm theo cái chai đứng dậy, liếc mắt nhìn Vưu Chính Bình một cái thật sâu, cười dịu dàng nói, "Anh sẽ làm đồ ăn ngon cho em."
Nhìn bóng dáng của anh bận rộn trong nhà bếp, Vưu Chính Bình chăm chú suy tư, cậu cảm thấy biểu tình này của Úc Hoa phảng phất như cậu đã từng thấy qua, cậu khi nào thì thấy nhỉ? Giống như đã thấy nó rất nhiều lần rồi.
Vưu Chính Bình khi ăn cơm cũng nghĩ, khi chơi game cũng nghĩ, khi bị đồng đội mắng cũng nghĩ, buổi tối nghiêng người nằm trên đùi Úc Hoa, Úc Hoa ngoáy lỗ tai giúp cậu thì cậu cũng đang suy nghĩ.
Đặt tay lên đầu gối của Úc Hoa, Vưu Chính Bình đột nhiên nhớ tới cái ngày trước khi cậu và Úc Hoa lần đầu tiên phối hợp rèn luyện, Úc Hoa cũng đã cười như thế này; ngày trước khi bọn họ đến Cục Dân Chính làm giấy đăng ký kết hôn, Úc Hoa cũng đã cười như vậy; trước hôn lễ một ngày, Úc Hoa cũng cười như vậy luôn.
"Đừng lộn xộn, sẽ đụng phải lỗ tai." Úc Hoa kiên nhẫn ngoáy tai cho Vưu Chính Bình, một tay ấn lên cánh tay đang lộn xộn hết lần này đến lần khác của Tiểu Vưu.
Vưu Chính Bình nằm nghiêng, lúc lòng bàn tay của Úc Hoa đè xuống cánh tay cậu, cậu lại bỗng nhiên phát hiện cái động tác này vô cùng quen thuộc, quen thuộc đến mức giống như vừa mới phát sinh không lâu.
Lần này thì Vưu Chính Bình cho dù có suy nghĩ như thế nào thì cũng không có nhớ racứ nhíu mày suy nghĩ cho đến lúc ngủ.
Để duy trì năng lượng để rèn luyện thể lực sau buổi hẹn hò ngày mai, đêm nay hai người không có rèn luyện, chỉ là hôn môi nói chúc ngủ ngon rồi đi ngủ.
Vưu Chính Bình đầy bụng tâm tư, đầu óc hỗn loạn, luôn cảm thấy mình nên nhớ ra điều gì đó, nhưng cái gì cũng không nhớ được.
Cậu ngủ một cách mơ hồ, rồi mơ một giấc mơ lung tung lộn xộn.
Trong mơ, Liên Vũ Phàm nói với cậu rằng tổ chức đã quyết định áp dụng công nghệ hiện đại và sử dụng tử cung nhân tạo để tạo ra những đứa trẻ tốt nhất, yêu cầu những người thủ hộ có năng lực đặc biệt hiến tặng * con trai của họ, Vưu Chính Bình ra sức phản kháng, sống chết không chịu, bị cục trưởng Tiêu dùng dị năng khống chế được, buộc cậu phải đến địa điểm hiến tặng.
Sắc mặt của Liên Vũ Phàm rất bình tĩnh, hắn nắm tay cậu và nói nhất định cậu sẽ là một người cha tốt; mặt của Lạc Hoài không biểu tình, Vưu Chính Bình trong mơ dường như không thấy rõ khuôn mặt của Lạc Hoài, chỉ nghe được ngữ khí hạnh phúc của Lạc Hoài nói là chờ sinh đứa nhỏ ra thì cậu có thể được giải thoát rồi.
Giải thoát? Giải thoát cái gì? Khi đến lượt Vưu Chính Bình, cậu đã chống trả quyết liệt, lăn lộn trên mặt đất khóc lóc không chịu hiến. Vì thế tổ chức đã sử dụng công nghệ chiếu hình ảnh ảo tiên tiến nhất để chiếu ra một "Úc Hoa" trước mặt cậu.
"Úc Hoa" giả quá đẹp trai, còn chủ động dụ dỗ cậu, khi Vưu Chính Bình sắp mất kiểm soát thì căn cứ của họ bị đánh sập.
Sầm Tiêu đến phòng hiến tặng ôm lấy cậu chạy đi, miệng nói là người áo đen đã đánh vào đây, người áo đen muốn hủy diệt thế giới.
Tức khắc long trời lở đất, toàn bộ căn cứ bị người áo đen làm cho đảo ngược lên trời, dung nham phun trào từ dưới nền đất, toàn bộ khu Húc Dương trở thành địa ngục trần gian.
Cục trưởng Tiêu và những người thủ hộ lớn tuổi khác để những người thủ hộ trẻ tuổi mang theo các học viên trẻ chưa trưởng thành chạy trốn, bọn họ những lão đông tây này sẽ đứng sau hỗ trợ.
Vưu Chính Bình mang một vài thiếu niên vào trong không gian, còn Sầm Tiêu thì dùng lửa mở đường chạy phía trước, bọn họ cho rằng cục trưởng Tiêu và những người khác đủ mạnh để có thể trụ được ít nhất nửa ngày, tranh thủ cơ hội cho bọn họ chạy trốn.
Nhưng không đến một phút, người áo đen đã xách theo một dây dài những người thủ hộ già nua đi đến trước mặt bọn họ, người áo đen nói những người thủ hộ này còn chưa chết, hắn cũng tạm thời đánh ngất sinh mệnh của khu Húc Dương và tạm thời giấu đi ở một nơi an toàn.
Người áo đen nói rằng hắn có thể buông tha những người này và thậm chí là khôi phục thành phố bị phá hủy, nhưng có một điều kiện là Tổ Chức Thủ Hộ phải giao ra Vưu Chính Bình.
Vưu Chính Bình vì cứu mọi người mà dũng cảm đứng ra, bị người áo đen bắt đi.
Bọn họ đi vào trong một không gian tối tắm, không thể phân biệt được bầu trời đen hay trắng, cũng không có thời gian trôi đi.
Người áo đen bóp cổ Vưu Chính Bình, nhưng không có dùng sức, ngón cái và ngón trỏ của hắn cọ vào da của Vưu Chính Bình giống như Úc Hoa sờ chai dầu hào vào ban ngày.
Người áo đen nói: "Nhân loại, em phản bội ta."
Vưu Chính Bình liều mạng giãy giụa, nói trong miệng: "Kể từ khi anh cứu tôi và Liên Vũ Phàm, tổ chức đã sớm thay đổi cách nhìn về anh, chúng tôi sẵn sàng hợp tác với anh, cũng không truy tìm thân phận của anh, chúng ta đang cố gắng tin tưởng anh, tại sao anh lại muốn làm như vậy?"
Vừa nói, Vưu Chính Bình vừa không kìm được nước mắt, cậu không muốn mình trở nên không có tiền đồ trước mặt đối phương, nhưng cậu không thể kìm chế được bản thân mình.
Cái ôm của người áo đen rất thoải mái, được hắn ôm thật giống như là được trở về nhà.
"Tại sao em lại khóc?" Giọng nói lạnh lùng của người áo đen trở nên ấm áp, "Rõ ràng là em phản bội ta."
Đầu ngón tay thon dài lau nước mắt cho Vưu Chính Bình, người áo đen nhẹ nhàng cúi đầu, hôn lấy cánh môi cậu.
Vưu Chính Bình đột nhiên giơ tay xé rách lớp mặt nạ của người áo đen, cậu muốn nhìn xem cái người khinh thường và nhục mạ cậu là ai!
Ngay khi sắp nhìn thấy khuôn mặt của người áo đen, Vưu Chính Bình trong lúc ngủ mơ bỗng nhiên bừng tỉnh, mồ hôi đầy đầu, toàn thân vô lực, giống như mới vừa mắc bệnh nặng.
"Làm sao vậy?" Giọng nói mơ hồ nhưng quan tâm của Úc Hoa phát ra từ trong bóng đêm.
"Đừng bật đèn!" Vưu Chính Bình giải phóng ngũ quan, nhớ lại không gian tối tăm trong giấc mơ, cảm giác sao lại giống như phòng ngủ nhà cậu?
"Ừm, không bật." Úc Hoa ngồi dậy, ôm Vưu Chính Bình một cái.
Cái ôm này...... Vưu Chính Bình đẩy ngực Úc Hoa ra, cậu như con đà điểu mà rút vào lồng ngực của người yêu mình.
Úc Hoa thuận thế ôm người lại, sờ soạng lấy cái khăn treo đầu giường giúp Vưu Chính Bình lau mồ hôi.
Thân thể Úc Hoa ấm áp, ngón tay cũng rất ấm, người áo đen gặp trong mộng hay trên sân thượng đều có ngón tay và đôi môi lạnh lẽo, không có độ ấm của con người.
Nhiệt độ cơ thể con người khác nhau, mang đến xúc cảm cũng khác nhau, Vưu Chính Bình rất là khó phân biệt.
Chỉ là...... Thật sự chỉ là một giấc mơ thôi sao? Vưu Chính Bình gãi đầu.