Trong rạp chiếu phim, Vưu Chính Bình một tay ôm túi bắp rang, một tay nhéo đùi, kẻo cho cậu sẽ ngủ quên bởi bộ phim tình cảm quá nhàm chán.
Nhớ đó, chờ đến khi phân đoạn lãng mạn, cậu phải chủ động ôm Úc Hoa, hôn nồng nhiệt một cái. Vưu Chính Bình không ngừng tự nhắc nhở mình trong lòng.
Úc Hoa là đại khái cốt truyện của bộ phim này, anh vừa xem vừa quan sát biểu tình của Vưu Chính Bình, thỉnh thoảng lấy hai viên bắp rang từ trong túi nằm trong lồng ngực Tiểu Vưu, cho vào miệng từ từ nhấm nháp để bắp rang mềm ra.
Anh cảm thấy rằng khi mà Tiểu Vưu biết rằng đây không phải là một bộ phim tình cảm mà là một bộ phim hồi hợp gay cấn thì không biết sẽ bày ra biểu tình gì.
Biểu cảm của Tiểu Vưu chắc chắn sẽ đẹp hơn trong phim, Úc Hoa thỉnh thoảng áp má nhìn về phía Tiểu Vưu.
Vưu Chính Bình vẫn còn đang nhéo đùi, khi xem phim thấy người vợ mất tích, người chồng thì cuống cuồng đi tìm thì âm thầm gật đầu, nghĩ thầm lần này thì rốt cuộc cũng tìm được một bộ phim lãng mạn rồi.
Khi cốt truyện tiến triển đến mức người chồng ngoại tình, các manh mối khác nhau về vụ án giết vợ đều chỉ ra rằng người chồng đã giết vợ mình, Vưu Chính Bình buông tay đang nhéo đùi ra, ngồi nghiêm chỉnh, bắt đầu nghiêm túc suy đoán âm mưu.
Khi tình tiết đảo ngược một lần nữa cho đến khi người vợ chưa chết, tất cả đều là do người vợ làm để hãm hại chồng mình, đôi mắt của Vưu Chính Bình trợn cả lên.
Đúng lúc này một bàn tay duỗi ra lấy đi hai viên bắp rang.
Vưu Chính Bình theo cánh tay nhìn người bên cạnh, khi thấy nụ cười hoàn mỹ của Úc Hoa giống hệt như người vợ ở trong phim, cậu nhịn không được nấc lên một cái. Cậu vội vàng nhấp một ngụm Coca, cố gắng kìm lại tiếng nấc, nhưng tiếc nấc càng nặng hơn bởi vì bị Coca kích thích.
"Ức, em cũng không ngờ, ức, bộ phim này......" Vưu Chính Bình thấp giọng nói nhỏ vào tai Úc Hoa để không ảnh hưởng đến những người xung quanh.
"Ăn bắp rang để áp lại." Úc Hoa dút Tiểu Vưu mấy viên bắp rang, "Anh rất thích bộ phim này, em quên mấy ngày gần đây anh xem phim truyền hình gì sao?"
"Ức!" Nghĩ tới những bộ phim người vợ lừa dối chồng mình, kết hợp kịch tính các tình tiết giết chóc hay chồng lừa dối và hành hạ đẫm máu, kết hợp với nụ cười càng ngày càng biến thái của Úc Hoa, tiếng nấc của Vưu Chính Bình càng ngày càng trầm trọng.
Úc Hoa ôn nhu nhẹ nhàng vỗ sau lưng cậu, lấy nước khoáng đã mua trước đó cho cậu uống, kẻo cho Tiểu Vưu vì sợ hãi quá độ mà bị sặc.
"Ức! Ức!" Sau khi Vưu Chính Bình uống nước, cậu vừa nấc vừa lên mạng tìm kiếm bản đánh giá phim 《Cô gái mất tích》, khi nhìn thấy trên đó viết "Kinh dị hồi hộp" thì cậu suýt khóc ra thành tiếng.
Cậu đột nhiên nhớ ra trước đó Úc Hoa có nhắc tới bộ phim《Waterloo Bridge》, thì thuận tay tìm kiếm đánh giá bộ phim 《Waterloo Bridge》, là một bộ phim thấm thía giữa sự sống và cái chết.
"Ức!" Này mẹ nó bộ phim kinh dị hồi hộp, Vưu Chính Bình thật muốn xuyên trở về ngày hôm qua rồi đánh cho bản thân mình một trận.
Úc Hoa đặt ly giấy Coca ở giữa hai người sang một bên, tự mình ôm lấy bịch bắp rang, nắm chặt tay Vưu Chính Bình, đan mười ngón tay vào nhau rồi hôn xuống mu bàn tay, còn cường điệu một câu: "Anh thực sự rất thích bộ phim này, em chọn rất tốt."
Vưu Chính Bình được hôn lên mu bàn tay giảm được nấc không ít, cậu thấy Úc Hoa quả thực xem phim một cách nghiền ngẫm, nghĩ thầm: "Được rồi, cũng còn tốt...... Ít nhất là có thể tay trong tay xem phim."
Còn tuyệt hơn khi cậu cùng với đám người Sầm Tiêu nhiệt huyết sôi trào xem tình tiết bộ phim, Úc Hoa cầm ly nước chanh tự mình hút thì tốt hơn nhiều.
Khi hai người chăm chú xem phim, thì có hai người khác đang lặng lẽ theo dõi bọn họ từ trong góc của rạp chiếu phim.
Vị trí mà Vưu Chính Bình mua là vị trí tốt nhất trong khu giữa, nhưng hai người kia lại ngồi một góc ở hàng cuối cùng, sau khi vào rạp thì lại tắt đèn, cũng không có người khác chú ý, hia người này chính là người đàn ông máy móc và người đàn ông mắt phượng.
Người đàn ông máy móc cứ nhìn chằm chằm vào cặp chồng chồng ưu sầu, còn người đàn ông mắt phượng thì nhắm chặt mắt, có vẻ như đang buồn ngủ.
Cả hai cùng đeo một chiếc tai nghe, một đầu thì trên tai của người đàn ông máy móc, đầu kia trên tai của người đàn ông mắt phượng, hai người đang ngồi ngay dưới camera giám sát của rạp chiếu phim.
Úc Hoa đã đánh thức 20% sức mạnh của mình từ cơn giận dữ trên sân thượng lần trước, sau khi hấp thụ năng lượng hệ thống 192 thì còn 15%, cổ sức mạnh này cũng khá khủng bố, đủ để Úc Hoa quan sát tất cả mọi thứ xung quanh trong tầm mắt mình.
Nhưng lúc này đây, anh hoàn toàn không phát hiện một chút nào.
Bất ứ tầm nhìn nào của một người hay là suy nghĩ ác ý, ẩn chứa mưu mô chiếu vào trên người Úc Hoa, anh có thể tự nhiên phát hiện ra những suy nghĩ này và bắt được người đang theo dõi mình, nhưng máy móc thì không có cảm tình, huống hồ trong xã hội hiện đại thì khắp nơi đều có camera giám sát, trên vách tường của rạp chiếu phim cũng có ở bốn góc tường, Úc Hoa từ lâu đã quen với việc che chắn camera giám sát nơi công cộng.
Tuy nhiên tư duy năng lực của kẻ phá hoại Phong Khôi đã yếu đi, sau khi vượt qua 199 thế giới, cảm xúc con người của hắn ta đang dần thoái hóa và dần đồng hóa với trí tuệ nhân tạo và trí năng máy móc, tầm mắt của hắn tương đương với camera, cho dù nhạy bén như Úc Hoa cũng rất khó phân biệt sự khác biệt giữa hai thứ.
Phong Khôi thu thập thông tin bằng hai mắt của mình, thông qua đạo cụ hệ thống · truyền đến tư duy của người đàn ông mắt phượng · kẻ phá hoại Hoàn Tử Hư, được Hoàn Tử Hư phân tích chỉnh hợp.
Hoàn Tử Hư và Phong Khôi là đồng đội từ thế giới đầu tiên, họ đã cùng nhau trải qua 199 thế giới, sự hợp tác giữa hai người đều diễn ra liền mạch.
Hoàn Tử Hư tự động chuyển đổi thông tin dạng mã do Phong Khôi truyền tới thành ngôn ngữ ——
Mục tiêu nhân vật: Úc Hoa
Biểu hiện trước mắt: Nhân sĩ tinh anh xã hội, yêu chồng sâu sắc, săn sóc dịu dàng
Thời gian phân bố tầm nhìn: Trong vòng một tiếng, 90% ánh nhìn tập trung vào người yêu Vưu Chính Bình, 10% sự chú ý và tầm nhìn ngoại vi sẽ được phân bổ cho bộ phim, tại thời điểm màn hình chiếu phim, tầm nhìn ngoại vi sẽ chú ý đến biểu tình của Vưu Chính Bình.
Sở thích ăn uống: Phân tích sự tiết nước bọt thông qua cơ mặt, khi ăn bắp rang và uống coca một mình thì không tiết ra quá nhiều nước bọt, không có sở thích ăn bắp rang, hoàn toàn là hành vi ăn uống. Khi đút người yêu Vưu Chính Bình ăn bắp rang và uống nước, căn cứ vào sự thay đổi rất nhỏ của cơ mặt, xác định xuất hiện biểu hiện thèm ắn, so với "Bắp rang", Úc Hoa càng thích "Vưu Chính Bình ăn bắp rang" hơn.
Thông tin tứ chi: Biểu hiện sự chống cự hết sức rõ ràng khi tiếp xúc với người khác, tính lảng tránh cơ bắp rất mạnh, sẵn sàng chủ động tiếp xúc với Vưu Chính Bình.
Thẩm mỹ: Khi tầm mắt đảo qua các diễn viên trong bộ phim và những người khác trong rạp thì không khác gì lúc nhìn chiếc ghế cầu thang; khi tầm mắt đảo qua Vưu Chính Bình, rõ ràng xuất hiện mong muốn chiếm hữu và kiểm soát.
Phân tích toàn diện: Nhân cách có khuynh hướng chống đối xã hội, yêu thích Vưu Chính Bình, nhược điểm là Vưu Chính Bình.
Hoàn Tử Hư sau khi tích hợp thông tin của Phong Khôi, chậm rãi mở to mắt, nhưng thay vì nhìn Úc Hoa, hắn lại nhìn màn hình thẳng màn hình lớn trước mặt.
Đây là thói quen do hắn hình thành bao năm qua, tầm mắt dò xét của hắn rất mẫn cảm đễ bị người khác chú ý, sẽ bại lộ ví trí của hắn và Phong Khôi.
Bộ phim kết thúc rất nhanh, sau khi ra khỏi rạp thì mọi người bàn luận xôn xao, có người nói nữ chính quá ngoan độc, cũng có người nói nam chính cũng không phải hạng gì tốt, cũng có người nói rằng kẻ ác có cái ác của riêng họ, nhưng ngược lại đánh giá của mọi người về bộ phim này là xuất sắc, bao gồm cả Vưu Chính Bình đang chết lặng giữa chừng.
Vưu Chính Bình cho rằng tổng thể của bộ phim này rất hay, cậu và Úc Hoa cũng xem rất thích thú, nhưng cậu định vị sai rồi, vốn dĩ cậu muốn xem bộ phim tình cảm lâm li triền miên......
"Nếu không sau khi ăn cơm trưa, chúng ta lại đi xem phim 《Waterloo Bridge》?" Không có nụ hôn kiểu Pháp trong rạp chiếu phim tối mịt, Vưu Chính Bình kiến nghị nói.
"Sau đó rồi lại nói, không phải em đã lên kế hoạch tiếp theo rồi sao? Anh muốn trải nghiệm mọi hạng mục của em." Úc Hoa nói.
"...... Cũng được, em đã hẹn trước rồi." Vưu Chính Bình nói, "Lần sau chúng ta đi xem phim, bây giờ mình đi ăn cơm trước."
Cơm trưa ở nhà hàng Trung Quốc rất xa hoa, Vưu Chính Bình đã hẹn trước, sau một tiếng đồng hồ sẽ sắp xếp cho người khác nên không thể đến trễ.
Hai người đi vào phòng riêng đã đặt trước, Vưu Chính Bình gọi một ít món ăn ngon rồi nói với Úc Hoa nói: "Em đi toilet cái."
Úc Hoa ngồi một mình trong ghế lô, nhớ là Vưu Chính Bình sau khi xem phim xong đã đi toilet một lần, bây giờ đi nữa thì làm gì? Còn muốn tìm lấy cớ gạt anh.
Úc Hoa nghĩ nghĩ rồi mở năng lực "Siêu thính giác", tìm kiếm giọng nói của Vưu Chính Bình trong vô số âm thanh.
"Siêu thính giác" là cùng năng lực đồng thời thức tỉnh cùng với "Siêu thị giác", là một trong "Siêu ngũ giác quan", "Siêu thị giác" là một động thái nâng cao hình ảnh động, có thể nắm bắt được các chuyển động nhanh chóng. Còn "Siêu thính giác" là cải thiện phạm vi thính giác và khả năng phân biệt, sau khi mở "Siêu thính giác", Úc Hoa có thể nghe thấy các âm thanh trong phạm vi mười dặm, cũng xác định chính xác đâu là giọng của Vưu Chính Bình.
Điều này đòi hỏi năng lực che chắn mạnh mẽ và năng lực bắt giữ âm thanh, nếu không thì sẽ bị làm phiền do những âm thanh quá ồn ào gây nhiễu.
Tai trái của Úc Hoa tiếp nhận âm thanh, còn tai phải tiếp nhận giọng nói của Vưu Chính Bình, rất nhanh sau đó tại một quầy hàng nhỏ cách đó vài trăm mét, anh nghe thấy giọng nói của Vưu Chính Bình nói với chủ quán xe thức ăn: "Hai cái bánh kếp chiên, một cái bánh Burrito khoai tây cắt nhỏ, nhanh lên."
Lúc này, nhân viên nhà hàng Trung Quốc đã mang lên một bàn đầy các món ăn tinh xảo, trên đĩa là cà rốt được chạm khắc nằm xung quanh và một bắp cải trái tim nằm ở giữa, tâm của bắp cải nở ra như một bông hoa sen, đẹp không sao tả xiết, đây là món ăn nổi tiếng của nhà hàng, bắp cải luộc.
Úc Hoa biết quá trình chế biến món ăn này rất phức tạp, bất kể là bắp cải trái tim hay là nước súp trong vắt đó đều phải trải qua một số quy trình, một món ăn tốn rất nhiều thời gian nhưng nó thực sự rất có giá trị. Nhưng mà đối với Vưu Chính Bình, cho dù tốn bao nhiêu công đoạn, bắp cải trái tim cũng chỉ là bắp cải trái tim, cậu không ăn đủ no.
Nhưng cậu biết Úc Hoa thích những nhà hàng sang trọng và cao cấp như vậy, vì vậy cậu sẽ bí mật mua bánh kếp để lót dạ trước bữa ăn, sau đó sẽ trở về cùng với Úc Hoa ưu nhã ăn những món ăn Trung Quốc cao cấp.
Trong khi chờ chiên bánh, Vưu Chính Bình thật sự nhịn không được liền gọi điện thoại cho Sầm Tiêu: "Anh hỏi cậu, 《Waterloo Bridge》 là phim gì vậy?"
Sầm Tiêu: "Tối hôm qua em chơi game cả đêm, sáng nay 9 giờ mới ngủ, bây giờ......11:50, mới ngủ chưa đầy 3 tiếng, anh gọi cho em chỉ để hỏi cái chuyện tào lao bí đao này thôi hả? Khiến em còn nghĩ rằng xuất hiện kẻ phá hoại mới đó!"
"Đừng lo lắng về chuyện đó, cậu nghĩ 《Waterloo Bridge》 là phim gì?" Vưu Chính Bình hỏi.
"Đương nhiên là phim kinh dị tâm linh, chắc là có liên quan đến cây cầu? Là thủy quỷ sao?" Sầm Tiêu mơ hồ nhẫn nại tính tình nói, "Em không thể làm điều này đâu, em không muốn bị cảm lạnh do nước"
"Vậy còn《Cô gái mất tích》 thì sao?" Vưu Chính Bình lại hỏi.
Sầm Tiêu: "Chắc là phim tình cảm, Úc Hoa nhà anh thích loại phim này đó, nếu buổi tối anh muốn xem phim thì chọn bộ đó đi, em ngủ tiếp đây, trời không sập thì đừng có mà gọi điện thoại cho em, Sư Vĩnh Phúc và Tiêu Nhược thì có thể!"
Dứt lời Sầm Tiêu nhanh chóng cúp điện thoại rồi ngủ tiếp, ngày mai phải quay lại làm việc rồi, hắn muốn hưởng thụ một ngày nghỉ cuối cùng nha!
"Mình nói rồi, là do tên phim không hợp, không phải mình sai!" Vưu Chính Bình cầm lấy chiếc bánh kếp đầu tiên, vội vàng mà ăn.
Úc Hoa nghe thấy giọng nói tức giận của cậu, nhịn không được cười rộ lên, thật sự muốn rời khỏi nhà hàng Trung Quốc cùng với Tiểu Vưu ăn bánh kếp ven đường, món bánh kếp này nghe cũng rất ngon.
Đang dựa vào âm thanh ăn bánh kếp của Vưu Chính Bình để thôi miên món bắp cải luộc trước mặt, tai trái của Úc Hoa giật giật, hình như nghe thấy có ai đó nhắc đến tên Tiểu Vưu? Là ở phòng bên cạnh!
Ngay lập tức Úc Hoa đặt lực chú ý và căn phòng bên cạnh cũng như nhớ lại tất cả những giọng nói mà anh nghe thấy trong vòng năm phút, chọn ra chính xác cuộc đối thoại ở phòng bên cạnh.
Năm phút trước, Phong Khôi và Hoàn Tử Hư đi vào nhà hàng Trung Quốc, họ muốn đặt phòng ngay bên cạnh Úc Hoa, sau khi biết không còn chỗ thì Hoàn Tử Hư nói: "Không sao, tôi có thể nhờ bọn họ nhường chỗ cho tôi."
Bọn họ đi vào phòng bên cạnh, gõ cửa, trong tay Hoàn Tử Hư cầm số chờ mới vừa nhận được rồi nói với khách trong phòng: "Xin chào, bây giờ tôi cần phòng này, các bạn có thể vui lòng nhường cho tôi phòng này được không?"
Thế là nguyên một nhà nhận lấy số chờ, mê muội rời khỏi ghế lô, đi xếp hàng chờ đợi kêu tên.
Người vợ trong nhà oán giận đẩy đẩy người chồng phảng phất như là mất trí nhớ: "Anh chưa đặt chỗ mà đã hẹn trước rồi, nhìn con số này đi, phải đến một tiếng sau mới có chỗ."
Người chồng cũng thở dài nói: "Lỗi tại anh, anh qua loa quá."
Gia đình này giống như là mất trí nhớ, nhường ghế lô.
Lúc nhớ tới đây thì Úc Hoa nhướn mày, "Trao đổi giả dối", một năng lực rất đặc biệt, tuy yếu ớt nhưng rất thực dụng, anh ở trên thế giới này cũng chỉ gặp qua nó một hai lần, bởi vì hầu hết sám quan giả chọn năng lực này đều không thể sống sót được qua 50 cấp độ đầu tiên.
Kể từ khi "Siêu thính giác" được mở, Úc Hoa có thể nghe thấy số liệu tín hiệu trong tai nghe của Phong Khôi một cách tự nhiên, và có thể tự động chuyển hóa sang dạng ngôn ngữ.
Sau khi hai người vào ghế lô, Phong Khôi thông qua tai nghe nói với Hoàn Tử Hư: "Vưu Chính Bình rời ghế lô, một mình Úc Hoa đang nở một nụ cười sởn tóc gáy."
Hoàn Tử Hư nói: "Tạm thời không cần nóng vội, nhà hàng quá nhiều người, chúng ta muốn động thủ thì phải chọn môi nơi vắng vẻ không có bóng người. Trước tiên anh kết nối với camera công cộng gần phòng làm việc của Chân Lê, sau đó đem tin tức hữu dụng truyền lại cho tôi."
Trong màn hình, ba người Liên Vũ Phàm, Chân Lê, Nguyên Lạc Nhật lên chiếc xe Wuling Hongguang second-hand được Úc Hoa mua bằng kinh phí công ty, trên xe phun mấy chữ màu to "Phòng làm việc Chân Lê", Liên Vũ Phàm vô cùng không muốn lên xe.
"Chiếc xe này giá bao nhiêu tiền?" Liên Vũ Phàm run tay hỏi.
"Chưa đến hai vạn (~ 71 triệu đồng)," Chân Lê còn rất vui vẻ, "Úc Hoa giúp tôi tích lũy thu nhập từ phòng phát sóng trực tiếp, cuối cùng sau khi kiếm được hai vạn, tôi đã mua chiếc xe này cho phòng làm việc, cái này là xe bus, mọi người đều có thể dùng."
"Vì thế chúng ta phải lái cái chiếc xe hỏng này đến tổ chương trình của người ta ký hợp đồng đúng không?" Liên Vũ Phàm vô cùng chống đối chiếc xe này, "Rốt cuộc thì Úc Hoa hạch sách tới trình độ nào? Anh ta có biết là trong giai đoạn khởi nghiệp, người khởi nghiệp cần sử dụng một chiếc ô tô có giá cao để chứng minh cho đối tác thấy mình có đủ trình độ và năng lực không. Làm một người kinh doanh, một chiếc xe tương đối tốt không phải là thể hiện sự giàu có, mà là tư liệu sản xuất thể hiện sức mạnh của công ty! Tôi đi thuê một chiếc ô tô."
Chân Lê nói: "Nhưng mà Úc Hoa nói, phòng làm việc của chúng ta vốn dĩ là một gánh hát rong, trong giới đều biết rằng chúng ta là một phòng làm việc nổi tiếng trên mạng rất thiếu chuyên nghiệp, phùng mang trợn má lên chỉ khiến cho người ta cảm thấy chúng ta không đủ thành khẩn, sẽ chỉ trở thành trò cười cho người khác. Wuling Hongguang second-hand là một trò cười, vay tiền mua xe cũng vậy, vậy không bằng chính mình thoải mái một chút, có thể tiết kiệm thì tiết kiệm."
Ngay cả nốt ruồi chỗ khóe mắt của Liên Vũ Phàm cũng suýt nữa là rơi ra, hắn cốc đầu Chân Lê: "Cậu bị tẩy não rồ sao? Chỉ biết nói "Úc Hoa nói đúng", lên xe!"
Sau một phen kháng nghị, hắn vẫn rất miễn cưỡng mang theo Chân Lê và Nguyên Lạc Nhật lên xe, hai kẻ phá hoại đương nhiên là không có bằng lái xe, chỉ có thể để Liên Vũ Phàm lái.
Sau khi nhận được đoạn hình ảnh này, Hoàn Tử Hư nói: "Chân Lê và Nguyên Lạc Nhật nói cho cùng thì cũng là kẻ phá hoại, nhưng lại bị Úc Hoa dụ dỗ làm việc cho hắn một cách ngoan ngãn như thế này, người này quả thật không đơn giản."
"Là...... Mục Tiêu Nhiệm Vụ...... Sao?" Phong Khôi hỏi bằng một giọng máy móc.
Đối với Phong Khôi mà nói, sử dụng tai nghe đặc thù để truyền thông tin là một phương thức biểu đạt tương đối nhẹ nhàng, nhưng Hoàn Tử Hư kiên trì muốn hắn biểu đạt bằng ngôn ngữ, hắn chỉ có thể gian nan đứt quãng mà nói.
"Chưa chắc," Hoàn Tử Hư lắc đầu, "Anh đã kiểm tra thông tin dữ liệu lớn của hắn, tất cả những thông tin mà người này có trên thế giới này hơn mười năm đều là thật, không phải do hệ thống giả mạo, cử chỉ hàn vi của hắn ta rất tự nhiên, cũng không giống như là thay thế một người đã chết nào đó, giống như những dân nguyên bản của thế giới. Chúng ta chỉ có thể nói rằng không thể xem thường mọi người bình thường, cho dù chúng ta đã vượt qua bao nhiêu thế giới, sẽ luôn có những nơi mà chúng ta không có kỹ năng như người địa phương."
Phong Khôi: "Liên Vũ Phàm......"
Hoàn Tử Hư gật đầu: "Thông qua thái độ ở chung của hắn với hai người Chân, Nguyên mà nói là chưa đủ thân quen, có cảm giác mình là cấp trên, sẵn sàng chấp hành《Luật giao thông đường bộ》...... Tôi đoán hắn là người có siêu năng lực trên thế giới này, có tổ chức kỷ luật nghiêm khắc, là tổ chức vẫn luôn bảo vệ thế giới trong tay hệ thống, hệ thống từ trước tới nay chưa bao giờ khai phá được thế giới này, nguyên nhân nằm ở bọn họ.
"Liên Vũ Phàm là người bảo vệ cũng như giám sát hai người Chân, Nguyên...... Xem ra Chân, Nguyên đã bị Tổ Chức Thủ Hộ khống chế, chúng ta không thể tùy tiện mà liên hệ với bọn họ, nếu không thì chúng ta chỉ có thể rơi vào bẫy.
"Tôi đại khái đã biết cái tên cuồng bom sao lại thảm hại như vậy rồi."
"Tử Hư...... Nói...... Đúng." Phong Khôi cũng không biết nghe có hiểu hay không, đáp lời Hoàn Tử Hư, "Chúng ta......Hành động...... Như thế nào?"
Hoàn Tử Hư cầm lấy một chiếc chiếc đũa, chấm nước rồi viết lên bàn bốn chữ "Mượn đao giết người".
Hắn nhẹ nhàng lau khô nước, xóa đi chữ viết, khẽ cười nói: "Vào ngày mà cái tên cuồng bom kia chết, Chân Lê từng có một buổi biểu diễn thương mại tại cùng một điểm tọa độ, trên tài khoản chính thức của phòng làm việc có đề cập tới chuyện này. Bởi vậy có thể suy ra hai người Chân, Nguyên phải có liên hệ với Mục Tiêu Nhiệm Vụ.
"Đã biết Tổ Chức Thủ Hộ rất mạnh, Mục Tiêu Nhiệm Vụ cũng rất mạnh, Tổ Chức Thủ Hộ luôn có thái độ bảo vệ mọi người trên thế giới, cho dù bọn họ có hợp tác với Mục Tiêu Nhiệm Vụ, ngay cả khi Mục Tiêu Nhiệm Vụ là người trong Bảo Hộ Tổ Chức, thì bên phía tổ chức chính phủ tuyệt đối sẽ không hoàn toàn tin tưởng một người có năng lực nằm ngoài tầm kiểm soát của họ và có phần tàn bạo.
"Muốn châm ngòi mối quan hệ của bọn họ, chỉ cần nhẹ nhàng đẩy một chút là được. Anh có biết vì sao tôi theo dõi Úc Hoa không?"
Phong Khôi lắc đầu.
Hoàn Tử Hư nói: "Úc Hoa là một người đặc biệt, hắn ta dường như thực sự không biết gì cả, nhưng lại có một lực ảnh hưởng không thể giải thích được đối với cả hai người Chân, Nguyên và Liên Vũ Phàm, đó là một điểm đầu vào rất tốt.
"Chúng ta muốn bắt cóc hắn, dẫn dụ Mục Tiêu Nhiệm Vụ phía sau hai người Chân, Nguyên tới đối phó chúng ta, khi Mục Tiêu Nhiệm Vụ đến, giết chết Úc Hoa rồi giá họa cho Mục Tiêu Nhiệm Vụ, đến lúc đó Tổ Chức Thủ Hộ sẽ giúp chúng ta đối phó với Mục Tiêu Nhiệm Vụ, chúng ta chỉ cần cách núi xem hổ đấu, cuối cùng gặt hái được thắng lợi hoàn hảo.
"Với "Trao đổi giả dối" của tôi thì có thể cung cấp chứng cứ hoàn toàn mạnh mẽ và không thể chối cãi cho việc giết người của Mục Tiêu Nhiệm Vụ."
"Trao đổi giả dối" có nghĩa là Hoàn Tử Hư thay đổi suy nghĩ của đối phương bằng cách đưa cho bọn họ một vật phẩm, dùng phương thức hối lộ để thay đổi suy nghĩ của đối phương, để biến những sự kiện sai lầm trở thành hiện thực trong tâm trí con người, thông qua năng lực này, Hoàn Tử Hư có thể tìm thấy vô số người để làm nhân chứng giả.
Úc Hoa mở "Siêu thính giác" ở phòng bên cạnh, không tiếng động nhếch miệng cười.
Hai kẻ phá hoại mới, bọn họ nói...... Muốn bắt cóc ai? Giết chết ai? Giá họa cho ai?