Quỷ Nghèo, Yêu Nhau Đi?

Chương 9



Edit: Thủy

Beta: Tam

“Ổn không?”

Khi Trình Vân Lãng bưng cháo vào thì Trương Chiêu Ngưng đã đỡ eo ngồi lên ghế rồi.

Hắn đưa cháo qua.

“Cầm.” Trương Chiêu Ngưng thậm chí còn không thèm nhìn mà chìa tay ra nhận.

“Đừng có đụng …”

“Chậc ——”

Hai người đồng loạt hít vào một hơi.

“Đừng có đụngvào cạnh bát.” Trình Vân Lãng đặt ngón cái giữ ở miệng bát, ngón trỏ đỡ dưới đáy, “Làm như tôi này.”

Trương Chiêu Ngưng bị bỏng, vừa nghe Trình Vân Lãng nói vừa vươn móng vuốt mình kẹp vào vành tai.

Lạ kỳ, có cái bát cũng bưng không xong.

“Ò.”

Trương Chiêu Ngưng cẩn thận từng li từng tí thò móng vuốt ra, rất sợ bị bỏng lần hai.

“Như này đi.” Bỗng, Trình Vân Lãng rụt chén về, cầm thìa sứ quấy cháo hai, ba lần.

Trương Chiêu Ngưng tưởng hắn không cho mình ăn, vội nói: “Tôi làm được mà!”

Trình Vân Lãng liếc nhìn cậu một cái, cúi đầu tiếp tục quấy cháo.

Trương Chiêu Ngưng không thể làm gì khác hơn là ngồi xổm trên ghế nhìn hắn, ánh mắt chuyển động theo từng động tác.

Đừng nói gì cả, ngón tay đẹp xỉu, vừa trắng vừa dài, khớp xương rõ ràng.

Cậu cúi đầu nhìn tay mình, ờ hờ, ngón tay như móng gà gầy gò của mình khác hoàn toàn với Trình Vân Lãng. Rõ ràng tay hắn thoạt nhìn càng mạnh mẽ hơn, chậc, được vl. Trương Chiêu Ngưng yên lặng ấn cho hắn cái like.

Qua một phút, Trình Vân Lãng đưa chuôi muỗng đến trước mặt Trương Chiêu Ngưng, rồi mới đưa bát cháo qua.

Trương Chiếu Ngưng nghiêm túc nhận bát, hai tay đưa ra bằng nhau như tiếp thánh chỉ vậy.

Không ngờ Trình Vân Lãng rụt bát về một chút.

“Cứ vậy ăn đi, cạnh bát vẫn nóng.”

Trương Chiêu Ngưng nghi hoặc nhìn hắn. Ý là như những gì mà cậu đang nghĩ ấy hả? Là hắn bưng cho mình ăn á?

Trương Chiêu Ngưng thử múc một muỗng, vừa ăn vừa ngước mắt nhìn Trình Vân Lãng.

Bug rõ ràng luôn ấy, ai cũng có thể đối xử tốt với cậu, nhưng Trình Vân Lãng? Impossible!

Không thể nào tự nhiên tốt như thế được!

Trương Chiêu Ngưng vừa ăn vừa cảnh giác nhìn Trình Vân Lãng, cậu đang nghĩ Trình Vân Lãng có thể sẽ bất chợt rút bát đi để trêu đùa cậu. Kết quả là hắn chả làm gì cả, vẫn nguyên trạng thái tay trái lướt laptop, tay phải bưng bát cháo.

Hắn bị gì thế nhờ? Bị giật điện nên đổi tính à? Hay nghĩ thông rồi? Hay …

Hay muốn hẹn tắm bể tình với cậu?

Chứ giờ muốn gì trời??

“Hết rồi.” Một phút là tiêu diệt hết bát cháo.

“Muốn ăn nữa không?” Trình Vân Lãng hỏi.

“…” Cậu vừa mới há miệng còn chưa kịp nói gì thì Trình Vân Lãng đã nói tiếp: “Có muốn cũng không còn.” Nói xong thì bưng bát không đi ra ngoài.

Chín giờ, hai người ngồi chung lần hai.

Trương Chiêu Ngưng như mắc chứng hiếu động ấy, lúc thì ngồi hẳn xuống, lúc thì ngồi xổm trên ghế, nghiêng đầu nhìn Trình Vân Lãng rồi lại cúi đầu tự nghịch tay, cắn môi muốn nói lại thôi.

Trình Vân Lãng không biết sao mà lại tĩnh lặng như nước vậy, trong ánh mắt không có gì khác rồi toàn tâm toàn ý chờ giật voucher, thậm chí còn không nhúc nhích đầu, không nói gì, thỉnh thoảng cúi đầu lướt điện thoại.

Trong lòng Trương Chiêu Ngưng ngứa muốn chết.

Cậu hỏi tôi đi, hỏi tôi xem sao cứ thỉnh thoảng nhìn cậu, hỏi tôi bị làm sao, mau hỏi đi. Mấy động tác nhỏ của tôi rõ ràng như thế mà, không, tôi nhúc nhích rõ ràng như thế mà cậu không thấy à?

“Tới rồi tới rồi, chuẩn bị.”

Cậu loi nhoi suốt năm phút đồng hồ, chỉ chờ một câu này của Trình Vân Lãng thôi.

Ài.

9: 59: 40, đang lúc ngàn cân treo sợi tóc, Trương Chiêu Ngưng bỗng muốn hắt xì, nhưng mà nó vẫn cứ kẹt ở mũi không hắt xì được.

Cậu ngửa đầu nhìn đèn treo.

Không được, không được, không đủ sáng, phải tìm cái sáng hơn.

“Điện thoại, điện thoại, điện thoại, điện thoại.” Không cúi đầu xuống được, chỉ có thể ngẩng đầu lên nhìn đèn lo hắt xì thôi.

Tay Trình Vân Lãng bị cậu lắc điên cuồng.

“Chỉnh lên sáng nhất, nhanh nhanh nhanh.”

Trình Vân Lãng vội vàng bật sáng màn hình điện thoại đưa cho cậu.

“Hắt xì”, “Hắt xì”, “Hắt xì”, “Hắt xì”.

Một phát hắt xì bốn lần, lắc đầu liên tục muốn mơ màng luôn.

“Hết rồi, lỡ rồi.” Trình Vân Lãng nói.

??? Một câu làm Trương Chiêu Ngưng đang xoa mũi kinh ngạc.

Cậu không giật được thì thôi đi, ngay cả Trình Vân Lãng cũng không luôn? Còn phải mua mặt nạ nữa!

“Sao nhanh thế?” Cậu hỏi.

“Từ đó tới giờ đều nhanh như thế mà.” Trình Vân Lãng đáp, giọng điệu không biết đang vui hay buồn.

Trương Chiêu Ngưng áy náy, có trách thì trách bốn cái hắt xì đấy.

“Vậy … Vậy tối nay tôi thức canh, phải giật cho được.”

“Không sao.” Trình Vân Lãng nói.

“Hả? Sao cậu nói nhỏ thế? Mũi bị gì?” Trình Vân Lãng quay lại nhìn cậu.

“Có hả?” Trương Chiêu Ngưng hít vào hai ba lần, “Ài, hơi nghẹt mũi, không sao, lát nữa là ổn.”

Mười giờ thì xong một đợt xả voucher.

Trương Chiêu Ngưng thấy hơi buồn ngủ, gáy cứ đau đau.

“Chơi game tý không?” Cậu hỏi Trình Vân Lãng.

Trình Vân Lãng đang lướt Weibo.

“Ok.”

Hai người mặt đối mặt chơi game online.

Trương Chiêu Ngưng biết mình sẽ thua, nhưng lúc này cậu cũng không để ý mấy chuyện đó. Có thể là vì gần đây cậu toàn gặp sự cố, Trình Vân Lãng đối xử với cậu thế nào cậu đều thấy hết, cũng khắc ghi vào trong lòng.

Mấy tháng nay, cậu phát hiện Trình Vân Lãng ngoại trừ mấy cái khuyết điểm nhỏ kia thì không có gì không tốt cả. Hắn không có ý gì xấu cả, chỉ thỉnh thoảng bắt nạt mình thôi chứ chẳng có ác ý gì.

Thua hết năm trận, Trình Vân Lãng bỗng cười hỏi cậu: “Muốn trả lại không?”

Ờ mây ding gút chóp, chơi khó quá, bạn cùng phòng mặt lạnh của tui lại cười rồi kìa!

Trương Chiêu Ngưng nhìn cậu cười, cậu cũng kìm lòng không đặng rồi cười theo.

“Tới luôn!”

Trình Vân Lãng đã nhẹ tay rồi, Trương Chiêu Ngưng đương nhiên là biết điều này.

Rất nhiều lần hắn toàn canh một giây trước khi hết giờ thì rớt nhưng vẫn không thể thắng được cái tên tay siêu toa này, xoay chuyển nhanh vô cùng.

Huyệt thái dương hơi đau.

Trương Chiêu Ngưng không nhịn được đưa tay lên ấn mấy cái, tiện tay nện lên gáy mình.

“Sao thế?” Trình Vân Lãng nghe thì ngẩng đầu nhìn, tưởng cậu đang sầu xem làm sao thắng được game này.

“Gáy với huyệt thái dương hơi đau.”

“Đau đầu à?”

“Chắc vậy.”

“Bị cảm?”

“Có thể thế.”

“Nóng không?”

“Không nóng lắm.”

Trình Vân Lãng đặt tay lên trán cậu cảm nhận mấy giây.

“Đo nhiệt cho chắc.” Nói rồi buông điện thoại ra ngoài tìm nhiệt kế.

Trương Chiêu Ngưng cầm điện thoại hắn sang chơi giúp, không chơi thì Trình Vân Lãng sẽ thua đấy.

Cậu nhường cơ hội thắng cuối cùng cho Trình Vân Lãng, tự để mình thua.

Trình Vân Lãng cầm nhiệt kế vào, Trương Chiêu Ngưng giơ điện thoại cậu ta lên, cười nói: “Chúc mừng cậu, toàn thắng.”

Trương Chiêu Ngưng nhìn hắn, bỗng cảm thấy hình như có chỗ nào khang khác.

“Há miệng.”

“A.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.