Ta cùng Kì Ngọc ngồi xe ngựa đi từ từ, một chút cũng không giống người đào mệnh.
Cùng lúc, ta cùng Kì Ngọc mới hòa hảo không lâu, không khỏi dính chặt lấy nhau, ăn cơm cũng dừng lại, muốn ngồi một chỗ nói chuyện cũng dừng lại, nhìn đến phong cảnh đẹp cũng dừng lại. Nói đến cũng kì quái, rõ ràng là cùng một người, có một số việc lúc trước làm không có ý tưởng gì, hiện tại hằng ngày sinh ra một chút cảm giác triền miên….
Chúng ta cũng không phải hài tử thiên chân, ta cũng chưa bao giờ nghĩ tới, luôn thực tế, có nề nếp, ta cũng có tâm tư như vậy. Cảm thấy cứ như vậy đi du lịch thiên hạ cũng tốt lắm.
Về phương diện khác, ta kỳ thật là đang chờ người của Cố Thiều xuất hiện, nếu bọn họ xuất hiện. Sớm một chút giải quyết vấn đề để tránh về sau vô luận tới nơi nào đều hoài nghi lo sợ.
Lúc trước đưa cho hắn cửa hàng cũng tốt, chuẩn bị khế ước phòng ở cho hắn cũng tốt, đều là một nước đi. Nếu có người đuổi theo, nước trọng yếu chính là uy, khiến hắn nhìn tình thế, không cần vì hai tiểu nhân vật không đáng giá mà lo lắng. Đương nhiên, nếu hắn không phái ngươi truy là tốt nhất.
Thời điểm tới Vân gia tập, Kì Ngọc lại đụng phải một cố nhân.
Đúng vậy, là cố nhân. Là cố nhân khi hắn còn chưa vào Lưu phủ. Là ca ca uổng mạng hắn từng nhắc tới, nói là người cùng hắn quan hệ tốt lắm, gọi là Lam Sinh.
Tuổi cùng Kì Ngọc không sai biệt lắm, tính tình cũng rất bất đồng, như là quá tẫn thiên phàm, lịch lãm hồng trần, bỏ đi phù hoa, cái gì đều nhìn thấu.
Hắn mộc mạc lịch sự tao nhã, khí chất bình thản ôn hòa, nhìn qua là một người thoải mái. So với Kì Ngọc nhìn thấy hắn vừa mừng vừa sợ, hắn biểu hiện thật sự bình đạm ôn hòa. Mà hắn xuất hiện thời cơ cũng rất xảo. Nhượng ta không thể không ngờ vực vô căn cứ.
Ngờ vực vô căn cứ không cách nào nói ra miệng. Kì Ngọc khó được gặp gỡ cố nhân, huống chi ta chỉ là đoán mò, cũng không có chứng cớ.
Hắn ngược lại thực thản nhiên, trực tiếp nói cho chúng ta biết hắn là tới khuyên chúng ta hồi Nhạc thành.
Kì Ngọc vừa nghe liền tạc mao: “Ngươi là vì Cố Thiều làm việc?”
Lam Sinh gật đầu: “Ta tuổi lớn, nếu không phải Lâm gia mang ta ra, sợ là sớm chết ở lâu tử. Từ đó về sau, ta liền đi theo Lâm gia.”
Ta nghe thực cẩn thận, hắn đem từ “Lâm” niệm thật trang trọng, hắn thực duy hộ Cố Thiều. Hơn nữa, thái độ của hắn… Như là đối Cố Thiều có rất nhiều tình cảm…..
“Ngươi yêu thượng hắn?”, Kì Ngọc âm tình bất định nửa ngày, đột nhiên hỏi.
“Ta thân phận như vậy, nào xứng nói thích hay không. Hơn nữa gia không thích nam sắc, từ sau khi đem ta mang ra, cũng chỉ dàn xếp trong phủ, cái khác cái gì cũng không có”, Lam Sinh thản nhiên nói.
“Ngươi yêu thượng hắn”, Kì Ngọc thực khẳng định nói, lại nhíu mày nói: “Chẳng lẽ ngươi đã quên chuyện Thủy ca ca?”
Lam Sinh trầm mặc một lát, liếc nhìn ta một cái: “Ngươi còn không phải giống ta?”
“Kia như thế nào giống, hắn bất đồng”, Kì Ngọc lôi kéo tay ta, “Hắn chỉ có một mình ta. Nhưng là người kia thế nhưng có thê có thiếp, có nhi có nữ”.
“Ngươi dám nói hắn về sau không có?”, Lan Sinh chỉ ta nói, “Lại nói, ta đã nói rồi, gia đối với ta không có tư tình, ta cũng không hy vọng cái gì xa vời. Ta chỉ muốn giống như bây giờ, luôn tại bên người hắn, tài cán vì hắn làm chút việc, ta liền thấy đủ”, hắn nói xong đối Kì Ngọc, cười cười, “Ta chưa từng như ngươi có lòng tham như vậy.”
Bất luận là tâm cơ hay bề ngoài, Cố Thiều thật như trích tiên hạ phàm. Phong thần tuấn lãng, quân tử như ngọc, tính tình lại điềm đạm tòng dung. Lại thêm tâm cơ sâu không lường được kia, hắn liền càng là thế gian nhất đẳng nhân.
Lam Sinh trải qua quá nhiều tang thương, lại chịu ân huệ của hắn, yêu thượng hắn cũng là chuyện bình thường.
Kì Ngọc trầm mặc, “Ngươi nói hưu nói vượn cái gì, ta tin tưởng hắn. Ta mặc kệ chuyện của ngươi. Bất quá chúng ta sẽ không trở lại.”
“Vì cái gì muốn đi? Lúc trước là ai trợ giúp ngươi rời đi Lưu phủ cùng kinh thành, nếu không phải gia, ngươi đại khái cũng sẽ là một trong những người bị thiêu cháy tại Lưu phủ. Ngươi tại Nhạc thành làm đại sự nghiệp, là ai sau lưng duy trì ngươi? Ngươi trải qua nhiều năm tốt đẹp như vậy, chẳng lẽ không nên trở về hồi báo? Cứ như vậy bất cáo nhi biệt, chẳng lẽ không cảm thấy chột dạ đuối lý?”
Kì Ngọc tức giận không nói ra lời. Đại khái bởi là cố nhân, hắn mới không mở miệng. Nếu đổi là người khác, miệng hắn đã tuôn ra thật lưu loát.
Chỉ là có một vài chuyện không thể tính như vậy. Ta cùng Kì Ngọc không phải là quân tử “Tích thủy chi ân, dũng tuyền tướng báo”. Cũng không có cách nào khác cọc cọc kiện kiện trả đủ nhân tình. Cũng không có khả năng vì cái này, cả đời bồi cho Cố Thiều.
Ta kỳ thật không phải sợ nguy hiểm, lúc trước thật là sợ, nhưng trải qua hai năm kia, cũng liền nghĩ thoáng. Lo lắng kia, không bằng từng ngày sống tốt. Lại nói cùng lắm thì chết, chỉ cần lúc trước sống thoải mái, cả đời này liền đáng giá.
Ta là muốn tự do. Không nghĩ đem nhân sinh chỉ vây quanh nhất thành, không nghĩ mỗi bước đều do người khác tới an bài. Nếu Cố Thiều là tri kỷ của ta, có lẽ ta vì hắn, biết rõ hẳn phải chết cũng sẽ canh giữ ở Nhạc thành.
Đáng tiếc chúng ta không phải bằng hữu tri kỷ. Cho tới giờ cũng không phải.
Ta gọi hắn một tiếng “Tiên sinh”, đi theo hắn học vô số điều, lại chưa bao giờ thể hiện tình cảm. Đại khái bởi vì, chúng ta chưa bao giờ ngang hàng? Bời vì chúng ta chưa bao giờ cho nhau tín nhiệm? Bởi vì đều dễ dàng đem người cùng việc suy nghĩ phức tạp, đều dễ ngờ vực vô căn cứ cho nên tính tình không hợp?
Ta nói không rõ.
“Theo ta trở về đi. Gia đem ngươi trở thành phụ tá đắc lực, các ngươi vừa ý đi?”
Phụ tá đắc lực tuyệt đối là khoa trương, Kì Ngọc làm sinh ý đại khái có thể giúp đỡ chút ít, ta thì cái gì cũng chưa làm qua. Hiện tại có thể ở thân phận giúp đỡ một chút chuyện nhưng chỉ là những việc nhỏ bé không đáng kể, hơn nữa chúng ta rời đi cũng không ảnh hưởng gì. Về sau sao, tuy ta không sợ chết, lại sở vì Cố Thiều tính kế mà chết không minh bạch. Hắn càng hy vọng chúng ta trở về, ta lại càng quyết tâm rời đi.
“Gia mỗi ngày làm việc vất vả, lo lắng hết lòng, khó gặp nụ cười”, Lan Sinh mi gian có chút thản nhiên u sầu, “Các ngươi vì cái gì không nguyện ý lưu lại giúp hắn?”
Tại trong lòng Lan Sinh, chúng ta chịu ân huệ của Cố Thiều, lại xuất thân thấp hơn hắn, tự nhiên phải đi theo hắn. Nhưng ta cùng Kì Ngọc không tại vị trí kia. Cho dù không có hắn, chúng ta cũng sẽ rời khỏi, sẽ tự do.
Bất quá điều này cũng không cần cùng Lan Sinh nói.
“Rời đi là ý tứ của ta, Kì Ngọc chỉ là đi theo ta. Ngươi cũng không cần khuyên hắn. Ngươi truyền tin trở về đi, chúng ta sẽ tại chỗ này chờ hồi âm, sẽ không làm ngươi khó xử.”
Kì Ngọc ôm eo ta liên tục gật đầu, “Dù sao hắn đi chỗ nào, ta liền đi chỗ đó.”
“Như vậy cũng tốt”, Lan Sinh cáo từ, “Ta đây viết thư trở về.”
Sau khi hắn đi, Kì Ngọc ghé vào trên người ta mà bắt đầu thở dài, “Lan Sinh là một người tối ương ngạnh. Cố tình lại coi trọng người không trêu chọc được như Cố Thiều? Nhiều năm như vậy ta cũng nhìn ra, Cố Thiều thật có bản lĩnh nhưng cũng thật là vô tình.”
“Mỗi người đều có duyên của họ, chuyện này cũng không có biện pháp nào. Ngươi cũng đừng nhọc lòng. Cố Thiều người kia tuy rằng không dễ động tình, nhưng cũng sẽ không làm nhục ngược đãi Lan Sinh. Chỉ cần Lan Sinh cảm thấy tốt là được.”
“Cũng đúng. Ta lo lắng suông cũng không làm được gì. Quý Ngọc, ngươi về sau thật không cưới vợ? Ta già đi cũng không kiếm tân hoan khác?”
“Như thế nào bị nhân gia hỏi một cau, liền nghi ngờ?”, ta kéo hắn đi nhẹ giọng hỏi: “Thật sự không tin tưởng ta sao?”
“Ai nói, ta tin tưởng ngươi”, hắn nhỏ giọng nói.
“Chỉ là ngoài miệng tin tưởng mà thôi.”
Hắn đô miệng, đầu tựa vào vai ta không nói lời nào.
Ta hiểu được, hắn muốn tin tưởng lại không thể tin được.
Kỳ thật ai có thể biết chuyện sau này. Ấn ý tưởng lúc trước của ta, nếu chúng ta rời đi, ta khẳng định sẽ đi tìm bạn, nếu vậy ta hi vọng hắn cũng có bạn. Cả đời dài như vậy, như thế nào một người có thể cô độc đi qua.
Ta nghĩ muốn cùng hắn cả đời là thật, cũng tính toán cố gắng trả giá tối đa. Hắn là người ta muốn làm bạn cả đời, nếu lại không cẩn thận ném hoặc khiến hắn bỏ đi, ta đại khái sẽ đau lòng cả đời.
Người này với sắc thái tiên minh, trong nhân sinh nhàm chán của ta, là nét bút tối mạnh mẽ. Có hắn, sinh hoạt mới có ý tứ. Ta không thể tưởng tượng, không có hắn, ta như thế nào có thể hạnh phúc.
Khuyết điểm của hắn không phải ta không nhìn thấy. Nhưng hắn lấy đầy hư không trong ta, hắn không cần làm cho ta cái gì, chỉ cần hắn tồn tại liền khiến cho ta sung sướng. Huống chi ta cũng không phải người hoàn hảo, tâm tư nặng, tính tình lãnh, không phải ai cũng có thể chịu được ta.
Vì hắn phao kỹ viện, sau khi trở về, Trần tẩu từng ám chỉ ta, khuyên ta tìm cô nương tốt thành thân, không cần tái cùng hắn hao tổn. Nói hắn không thể tin. Nhưng ta tưởng tượng không ra tình cảnh sống cùng người khác, lại càng không dám tưởng tượng sinh hoạt không có Kì Ngọc. Không ai có thể giống Kì Ngọc làm bạn nhiều năm bên cạnh ta nhượng ta cảm thấy thỏa mãn. Cũng không có người có thể giống ta quản trụ Kì Ngọc, không có ta đại khái hắn sẽ ở kĩ viện tiêu hết những gì kiếm được?
Quá khứ, ta đã muốn lựa chọn quên đi cùng tha thứ, vô luận đối với ta hay là hắn.
Tương lai, chính là nằm trong lòng bàn tay chúng ta.