Quỷ Nhập Mộng Lúc Nửa Đêm

Chương 23: 23: Quy Tắc Của Du Khách 2




Vì dù sao Khương Bình cũng đã chết trong phòng! Bây giờ mình còn phải trở về căn phòng kia ở thêm năm ngày, nghĩ đến đó thì mặt cô lập tức cắt không còn giọt máu.A Khải thấy thế thì vỗ vai Hà Tâm Mỹ, lần này cô không đẩy ra mà để cậu ta an ủi mình: “Nhà ăn đúng là một trong những nơi an toàn hiếm có trong khách sạn, nhưng cũng không có nghĩa là nó an toàn tuyệt đối! Chúng tôi đã tìm hiểu được quy tắc giết người của quỷ hồn, kế tiếp thì phải tiếp tục tuân thủ quy tắc của du khách chúng ta là ‘Nghỉ ngơi’ trong khách sạn.

Chúng ta và lệ quỷ trong khách sạn đều là người chơi của trò chơi này, nên phải tuân thủ quy định của nó.

Con lệ quỷ hướng dẫn viên du lịch có thể xem như GM (quản lý trò chơi).

Nếu cả ngày chúng ta cứ tập hợp ở nhà ăn thì có thể tính là hành vi gian lận, lợi dụng lỗ hổng của trò chơi.


Nếu người chơi muốn dựa vào Bug để qua cửa, vậy một khi bị GM phát hiện thì hậu quả...!Mọi người hiểu đấy.”Tên này cũng thông minh lắm! Từ Chân kinh ngạc nhìn về phía A Khải.

Cái gã đeo kính hội tụ cả nhã nhặn lẫn đáng khinh này cũng có khả năng phân tích không thua gì Lữ Thanh.

Trong nhiệm vụ lần này, anh ta bị biểu hiện xuất sắc của Lữ Thanh hấp dẫn, nhưng không hề chú ý tới A Khải bên cạnh Lữ Thanh cũng là một chàng trai cực kỳ thông minh.Từ Chân có điều không biết, từ hồi đại học tới giờ Lữ Thanh và A Khải luôn là một đôi bạn thân trong ký túc xá.

Hai người đều có thiên phú cực cao trong việc chơi game, còn giành được không ít thành tích xuất sắc trong những cuộc tranh tài Esport, thậm chí còn có đội game chuyên nghiệp mời chào bọn họ.

Nhưng do sự phản đối mãnh liệt của người nhà nên A Khải đã bỏ qua cơ hội trở thành tuyển thủ chuyên nghề.

Lữ Thanh cũng uyển chuyển từ chối lời mời đó để hướng tới mục tiêu làm một nhân viên công chức bình thường.Nhờ chơi game mấy năm liền thời đại học, hai người này đã luyện được sự ăn ý và phối hợp cực cao, đồng thời cũng có khả năng quan sát nhạy bén và phân tích cực tốt, nên việc phán đoán về mối nguy hiểm cũng tương đối chính xác.

Trong mắt bọn họ, nhiệm vụ do Không Gian đưa ra chính là một trò chơi, có điều trò chơi này không giống bình thường, mà là một trò chơi chết chóc, phải dùng mạng sống để đánh đổi! Nên một khi gameover, thì không thể chơi lại được!Hai cô gái Hà Tâm Mỹ và Chu Oánh là người sợ hãi nhất, vì bạn của các cô đều đã chết thảm, nhưng do phải tuân thủ quy tắc nên đành ở trong phòng một mình.“Như vậy đi! Dù sao trong khách sạn này cũng không có ai, tôi kiến nghị sau khi mọi người về phòng thì hãy mở hết cửa phòng ra.” Lữ Thanh đưa ra một ý tưởng khá ổn: “Mọi người cũng biết đấy, một cánh cửa thì không thể phòng được quỷ hồn, đã như vậy thì cứ mở cửa ra luôn, lúc chạy thoát thân hoặc kêu cứu cũng tiện hơn.

Chưa kể phòng của chúng ta đều ở sát vách, nên mọi người cũng có thể có thể giúp đỡ lẫn nhau.


Thời gian không còn nhiều lắm, mọi người về trước đi, hãy nhớ là nhất định phải kiểm tra nguồn nước trong phòng! Mặc dù không có vòng tay, nhưng vẫn phải cố gắng đừng tiếp xúc với nước.

Chúng ta gặp lại lúc 18 giờ ở nhà ăn!”Sau khi Lữ Thanh gom đủ vòng tay của mọi ngưởi thì đã bỏ hết chúng vào trong đài phun nước ở đại sảnh.

Còn vòng tay của ba người họ vẫn ở trong phòng, nên cần phải nhanh chóng trở về để xử lý ngay.Thấy thời kỳ an toàn sắp hết, mọi người cũng vội vàng đi vào thang máy rời khỏi đại sảnh.

Sau khi thang máy đóng cửa không bao lâu, trong đài phun nước đột nhiên có một đôi tay quỷ trắng hếu thò ra!Khi quay trở lại tầng sáu, mọi người lũ lượt chạy về phòng mình.

Tô Bạch đưa Chu Oánh về phòng rồi khuyên giải an ủi cô một hồi, sau đó mới về phòng của mình với tâm trạng lo lắng.“Tâm Mỹ, chúng tôi đang ở cách vách, nếu xảy ra chuyện gì không ổn thì cô hãy lập tức chạy ra gọi chúng tôi nhé!” A Khải quan tâm dặn dò Hà Tâm Mỹ.Về đến phòng, hai người nhanh chóng lấy vòng tay trong túi xách ra: “Anh Thanh, anh nói xem nhiệm vụ chỉ đơn giản như vậy thôi sao?” Trong lòng A Khải vẫn còn có phần lo lắng, dáng vẻ tràn đầy tự tin ở trước mặt mọi người trước đó đều là giả vờ.


Trực giác nói cho cậu biết, nguy hiểm vẫn còn quanh đây.“Hôm nay mới là ngày đầu tiên, mà chúng ta đã tìm hiểu được quy tắc.

Nhưng tao luôn cảm thấy...!vẫn còn có chuyện gì đó sắp xảy ra.” Ý tưởng của Lữ Thanh và A Khải đều giống nhau.

Hai người tìm Từ Chân, mỗi người đều cầm vòng tay của mình theo.“Giờ em nhìn cái vòng tay này chỉ thấy sợ chết khiếp, cảm giác nó giống như một máy định vị GPS.

Hay là em ném nó ra xa một chút nhé!?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.