Quý Nữ Trọng Sinh: Hầu Phủ Hạ Đường Thê

Chương 110: 110: Nhất Phẩm Hương




“Hảo,” Thẩm Định Sơn vẫn là như cũ giống nhau, không có do dự liền đáp ứng rồi.
“Cha cũng không thể hỏi đến kiếm lời nhiều ít bạc?”
“Hảo a,” Thẩm Định Sơn xoa bóp bím tóc nhỏ trên đầu nữ nhi.

"Bạc lời kiến được cho A Ngưng hết, nếu lỗ, nói với cha, cha giúp con bù."
Người phụ thân tốt nhất trong kinh thành chính là ở chỗ này.
Thẩm Thanh Từ đến đây cảm thấy thật cao hứng, lại cùng Thẩm Định Sơn chơi hết thời gian nửa ngày.

Sau đó lại được Hà ma ma mang ra ngoài đi bộ cho tiêu thực.

Kỳ thật cho dù nàng tính để Thẩm Định Sơn quản, Thẩm Định Sơn cũng là không có khả năng quản.

Hắn chưa từng quản lý qua cửa hàng, đối với sự tình ở cửa hàng chính là rốt đặc cán mai.

Cho nên khi Thẩm Thanh Từ nói chuyện về gian cửa hàng này, hắn mới nhớ ra mình đã quên mất chuyện này.

Nguyên lai mình đã cho nữ nhi một gian cửa hàng.
Thời gian lại trôi qua mấy ngày.

Đối với người Hoàng gia mà nói, mấy ngày nay bọn họ trôi qua thật tốt.

Ở kinh thành bọn họ vốn có một cửa hàng hương liệu.

Thời gian này bọn họ liền mở thêm một cửa hàng hương liệu nữa.

Mà hai cửa hàng này cũng cách nhau không xa, sinh ý cũng là thập phần tốt.

Đương nhiên mỗi ngày bạc cũng là không ngừng chảy vào túi của bọn họ.
Thẳng đến một tháng sau khi cửa hàng Thẩm gia đóng cửa, hôm nay cửa hàng Thẩm gia rốt cuộc cũng là mở cửa trở lại.

Ở cửa lúc này cũng là đứng không ít người.
Có người cẩn thận đem bảng hiệu hương liệu phô Thẩm gia kéo xuống dưới.
Này đây thật sự là muốn thay đổi.

Thoạt nhìn có vẻ là muốn thay đổi cửa hàng bán hương liệu phô này rồi.


Có khả năng chính là mở cái tiệm bán lương thực, hoặc không thì chính là mở cái tiệm bán tạp hoá.

Dù sao thì cũng không thể mở lại bán hương liệu phô.

Bởi nếu mở bao lâu, liền lỗ bấy lâu.
Thực nhanh, bảng hiệu cũ đã được tháo xuống dưới.

Mà khi bảng hiệu mới được treo lên, trên bảng hiệu lớn mấy chữ thϊếp vàng lớn thập phần bắt mắt đập vào mắt mọi người.
Chính là làm người Hoàng gia thấy ngoài ý muốn đó chính là, bảng hiệu này treo lên cũng không phải cái gì gạo và mì, cùng cửa hàng tạp hoá cũng không có quan hệ, vẫn là hoàn toàn không có quan hệ.
“Nhất Phẩm Hương.”
“Này Nhất Phẩm Hương là là cái gì hương?”
Hoàng Danh Tông xem như thế nào cũng không hiểu lắm.

Đặc biệt là chữ hương kia, nghe thôi hắn cũng không thấy vui gì.
" Hẳn là nhà hắn mở tiệm gạo nhất phẩm, lấy tên là Nhất Phẩm Hương đi."
Hoàng Danh Dương nghĩ nghĩ, cảm giác cho chính là như thế.
“Kia nhất định chính là nói gạo thóc của nhà mình rất thơm, cho nên đã kêu làm Nhất Phẩm Hương.”
Sau đó không lâu, Nhất Phẩm Hương mở cửa lớn bắt đầu buôn bán.

Nhưng cũng không có ai đi vào.

Bởi vì bên trong cửa hàng này nơi nơi đều trống không.

Cũng có khả năng là bởi cửa hàng hương liệu của Thẩm gia sinh ý quá thảm đạm, tới nông nỗi mấy năm đều là không có người hỏi thăm tới.

Thậm chí có không ít người đã quên mất, nguyên lai gian cửa hàng này thế nhưng là bán hương liệu.
Khả năng cũng sẽ có người cảm thấy kỳ quái, rốt cuộc là nơi này bán gì đó.

Bất quá đều là không có người đi vào hỏi thăm qua.

Đương nhiên hương liệu của Thẩm gia cũng là dần dần bị người ta quên mất.
Thẳng đến có một ngày, lúc mọi người đi qua nơi này, lại ngửi thấy một loại mùi hương kỳ lạ.
Đó là một mùi hoa thập phần thuần khiết.


Không đúng.

Còn có thật nhiều mùi hương hoà cùng với nhau.

Chính là lại thật sự dễ ngửi.

Hơn nữa cũng không biết là như thế nào, khi đi qua đây đôi chân là vô pháp muốn bước tiếp, cũng chỉ muốn đứng lại ngửi mãi những mùi hương này.

Vĩnh sinh nhất thế......
Mà có người còn đang tìm kiếm xem hương này rốt cuộc là từ đâu tới.

Phần lớn mọi người đều nghĩ có phải hay không là đến từ cửa hàng hương liệu phô của Hoàng gia.

Gần đây có phải là bọn họ lại chế ra hương mới không?
Mà Hoàng gia hương phô, ở kinh thành cũng coi như là cực kỳ nổi danh.

Hương liệu trong nhiều nhà đều là được mua từ nơi này.

Cho nên nếu là loại hương mới, như vậy tự nhiên sẽ là của của hàng hương phô Hoàng gia.

Bởi vì bọn họ có chế hương sư của chính mình.

Mỗi tháng sẽ có một hai loại hương mới ra đời.

Cũng làm đông đảo quý nữ tiểu thư săn đón mua về.
Cho nên mùi hương thơm như vậy, nhất định đó là của Hoàng gia hương liệu phô nơi đó.

Mùi hương tốt như vậy, rất nhiều người đều muốn chiếm làm của riêng.

Mặc kệ có bao nhiêu quý, bọn họ đều là muốn mang về.
Mà phần đông người cũng đều là hướng về cửa hàng Hương liệu phô của Hoàng gia mà đi.

Làm La thị đứng bên trong của Nhất Phẩm Hương khẩn trương không biết nên làm thế nào cho phải.

Cửa hàng đã mở, chính là lại không có một chút sinh ý gì.

Tam cô nương bảo nàng đem một chai hương liệu mở ra, rồi liền chờ khách nhân tới cửa.

Này người đâu.

Thế nào bọn họ đều là hướng cửa hàng hương liệu phô của Hoàng gia mà đi tới vậy?
Nơi này của bọn họ là bán hương.

Mà Hoàng gia cũng là bán hương.Nàng đã nhiều ngày đều là trộm quan sát qua, nơi này cũng chỉ có hai nhà hương phô, một nhà là của bọn họ, một nhà là Hoàng gia.

Mà hương liệu của Hoàng gia sinh ý chính là thập phần tốt.

Cơ hồ mỗi ngày chỉ cần vừa mở cửa, người tiến đến mua hương liệu chính là thập phần nhiều.

Mà một nhà bọn họ trước kia chính là không có người hỏi thăm, về sau có thể hay không cũng là……
Nàng đứng ngồi không yên đứng lên, lại là ngồi xuống, như thế như vậy, đều là có chút ngốc không được.
“Là nơi này,” đột nhiên, bên ngoài truyền đến một đạo thanh âm.

Tiếp theo đó là vài thân ảnh đi đến.

Không đến chốc lát, bên trong đã bị người tới nêm chặt như cối.
"Chính là cái loại mùi hương này."
“Đúng vậy, chính là loại này,”
“Ta mới vừa ngửi được chính là loại này."
“Thơm quá a, như thế nào sẽ có mùi hương thơm như thế?"
Những người này ta một câu, ngươi một câu tranh nhau nói, hận không thể đem không khí nơi này hút hết.

Bọn họ vừa rồi còn tưởng rằng là loại hương mới của cửa hàng hương liệu phô Hoàng gia.

Chính là càng đi tới gần cửa hàng, mùi hương lại càng nhạt.

Mà lúc đi vào, liền phát hiện hoàn toàn không phải là mùi hương mà bọn họ đang tìm.

Bên trong chỉ là mùi hương bình thường, không phải là mùi hương mà bọn họ vừa ngửi được.

Cái loại mùi hương tinh khiết như hoa, làm say lòng người.
“Chưởng quầy, các ngươi đây là cái loại hương gì?"Một đống nữ nhân đều là vây quanh đi lên, đều là hận không thể đem La thị cấp ăn.
La thị khởi điểm còn có chút luống cuống, chính là nhớ tới bộ dáng của chính mình trước kia khi theo phụ thân làm buôn bán, lập tức cũng là bình tĩnh xuống dưới.

Ở triều Đại Chu, nữ tử làm buôn bán cũng không thiếu.


Nữ tử làm chưởng quầy cũng có nhiều người.

Hơn nữa những cửa hàng hương liệu phô như thế này, phần lớn chưởng quầy đều là nữ tử.

Cho nên La thị mới đồng ý làm cái chức chưởng quầy này.
“Đây là loại hương mới của Nhất Phẩm Hương chúng ta."
Nàng lấy qua một cái cái chai, sau đó đem cái chai mở ra, lại là dùng tay hướng bọn họ hơi hơi quạt nhẹ một chút.

Quả nhiên chính là cổ mùi hương bọn hơn vừa ngửi thấy kia.

Chẳng sợ khi đem nắp bình đóng lại, nhưng là mùi hương vẫn còn lưu.

Còn tồn tại trong không khí, còn có hằn sâu vào trong tâm trí từng người.
“Đây là bạch mẫu đơn hương, hương vị hơi có vị ngọt.”
La thị lại là lấy ra một lọ, lấy phương pháp tương đồng cho khách nhân ngửi mùi hương.

“Đây là hồng mẫu đơn, hương vị hơi nồng, nhưng hương khí lại là vị nhạt."
La thị trước kia chưa từng tiếp xúc qua huân hương.

Những điều vừa nói đều là Thẩm Thanh Từ dạy cho nàng.

Trên mỗi một lọ đều có ghi tên của loại hương, vị khí là như thế nào.

Thẩm Thanh Từ hiện tại chế hương là dựa theo mùi hương hoa trong tự nhiên, cho nên hương cũng không nhiều.

Hiện tại mới chỉ chế ra hơn hai mươi loại.

Cho nên La thị có thể dễ dàng nhớ kỹ.
Đương nhiên hương ở nơi này, phần lớn đều là mùi hương thuần nhiên.

Đừng nói người khác, chính là nàng lần đầu tiên ngửi được mùi hương khí đó, cũng đều là bị khϊếp sợ.

Mùi hương nơi này thập phần dễ ngửi, hơn nữa lại hoàn toàn bất đồng với mùi hương giả gay mũi ngoài kia.

Hương vị hoàn toàn giống với yên chi bột nước của nữ nhân.
Nàng lại là lấy ra vài loại khác.

Trong đó mẫu đơn hương có năm loại, hoa quỳnh hương một loại, hoa mai hương năm loại, hoa sen hương ba loại, còn lại một ít là mùi hương khác.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.