Quý Nữ Trọng Sinh: Hầu Phủ Hạ Đường Thê

Chương 112: 112: Hương Của Hoàng Gia Chính Là Tục




Những cái rương đó được nàng đặt ở nơi tư khố.

Nơi đây trước kia vốn chính là nơi để của hồi môn của nương nàng.

Sau đó bởi vì của hồi môn được quyên đi ra ngoài cho nên nơi đó đã sớm trống không.

Hiện tại cuối cùng cũng có thêm một vài rương bỏ vào.
Hà ma ma là một người kín miệng.

Mặc kệ Thẩm Thanh Từ kêu bà làm cái gì, bà đều là gật đầu đáp ứng, đương nhiên cũng là không cần hỏi nguyên do.
Nàng lại lấy ra một nửa ngân lượng, kêu La thị đi tìm đệ đệ của nàng, cũng là cái người đáng tin cậy.

Thẩm Thanh Từ để hắn giúp đỡ nàng đi vơ vét các loại kỳ trân dị vật, đây là nàng vì tỷ tỷ tích góp của hồi môn.
Cũng không thể để đến lúc đó đưa của hồi môn cho tỷ tỷ toàn là vàng thật bạc trắng đi.

Tuy nói vàng bạc thật sự là giá trị, nhưng lúc đó bọn họ sẽ bị người cười, cười bọn họ thô tục, vô tri.
Cho nên từ hiện tại nàng liền bắt đầu tích góp của hồi môn cho tỷ tỷ.

Một tháng tích cóp một kiện.

Tới ngày tỷ tỷ xuất giá, cũng sẽ là có không ít kiện.

Cái gì trang sức châu báu, cái gì kỳ trân dị bảo, dù sao chỉ cần nàng cảm giác thuận mắt, nàng đều sẽ mua trở về.

Chờ sau khi đồ vật được mua về, Thẩm Thanh Từ lại đem tất cả để vào một cái địa phương an toàn.

Toàn bộ nơi đó dùng để đồ vật, đương nhiên nơi đó còn mượn danh nghĩa của tướng quân phủ.


Bên ngoài cũng là nuôi thêm vài con chó đen lớn để giữ nhà, bên trong cũng là có hộ vệ, ngày đêm trông coi.
Hộ vệ đều là người trong tướng quân phủ, là nàng hướng cha mượn người mang tới, tất cả đều là những người đáng tin cậy.

Nhất Phẩm Hương sinh ý càng ngày càng tốt.

Tuy rằng chỉ mở cửa buôn bán trong thời gian nửa ngày.

Chính là chỉ sau thời gian một tháng, cửa hàng cũng là nổi danh khắp kinh thành.

Nhưng bởi vì đột nhiên Nhất Phẩm Hương mở cửa buôn bán, sinh ý lại tốt như vậy cho nên sinh ý của cửa hàng hương liệu phô Hoàng gia cũng bắt đầu xuống dốc không phanh.

Cơ hồ là muốn đi theo con đường mà năm đó cửa hành Thẩm gia từng đi.
Bọn họ lúc trước đem người khác bức tới tuyệt lộ, mà hiện giờ, cũng là đến phiên bọn họ.
“Đại ca, ngươi xem đi.”
Hoàng Danh Dương vội vàng đem một quả hương hoàn từ bình khẩu đổ ra tới.

Trong nháy mắt, hương khí tràn vào trong khoang mũi, cũng là mùi hương tươi mát mỹ vị.

Bọn họ cũng là người làm hương, sao có thể không biết, đây là cực phẩm hương.

Mà loại hương như vậy, Hoàng gia của bọn họ hiện tại vô pháp có thể làm ra được.

Nếu hương này thật sự xuất phát từ Hoàng gia, như vậy, khả năng sẽ trở thành định trấn chi vật của cửa hàng.

Giá trị cũng là liên thành.


Chính là mùi hương như vậy, ở Nhất Phẩm Hương lại chỉ được bán có mười lượng bạc.

Vậy liền không phải nói, nơi đó hương hoàn ngàn lượng một viên là có bao nhiêu thơm.

Mà từ sau khi Nhất Phẩm Hương xuất hiện, sinh ý của cửa hàng bọn họ, càng ngày càng khó làm.

Trừ bỏ những loại hương bình thường, còn có người mua một ít, nhưng những loại hương quý hơn một chút, là đã không có người hỏi thăm.
Hương bán ở Nhất Phẩm Hương chỉ cần mười lượng bạc, nhưng lại có thể so với đỉnh phẩm hương trăm lượng bạc của bọn họ còn muốn tốt hơn.

Chỉ cần không phải là ngốc tử, cái mũi không có vấn đề, thì chắc chắn đều sẽ nghĩ muốn mua hương liệu của Nhất Phẩm Hương.
“Thử làm ra tới, ta liền không tin, chúng ta Hoàng gia còn chế không ra loại mùi hương này.” Hoàng Danh Tông cơ hồ là nghiến răng mà nói.

Này Nhất Phẩm Hương rốt cuộc là từ nơi nào tới? Thế nhưng lại dám đoạt sinh ý của Hoàng gia bọn họ? Chẳng lẽ là Thẩm phủ, không có khả năng.

Thẩm gia chắc chắn không làm được loại hương tốt như thế? Lâu gia? Đúng ! Là Lâu gia! Chỉ là Lâu gia đã sớm không có người, sao có thể có chế hương thuật tuyệt diệu như vậy ra tới.

Còn đáng chết là dám cướp đoạt sinh ý của Hoàng gia hắn.
Chỉ là hắn hình như đã quên mất, sinh ý của Hoàng gia bọn họ, giống như cũng là đi cướp đoạt của người khác.
Mà cái người khác kia, hiện tại liền làm lên cái tên Nhất Phẩm Hương.
Mà Nhất Phẩm Hương chế hương nghệ, bọn họ hổ thẹn không bằng.
Viên hương hoàn này của Nhất Phẩm Hương được mang về Hoàng gia, mười mấy hương sư cơ hồ là ngày đêm không ngừng thử, cũng chế ra không ít hương, chính là cuối cùng lại không có viên nào đạt được đến trình độ như thế.
Hương vị đều là không đúng, đều không phải thanh hương, mà là bỏ thêm quá nhiều đồ vật, cho nên mùi hương cũng không còn thuần túy như vậy.

Cho nên lần nào cũng chế hương thất bại.
Bọn họ thứ nhất không có hương phương, thứ hai, cũng không biết nơi này rốt cuộc bỏ thêm một loại hương dẫn đặc biệt gì, mới có thể làm xuất hiện hương khí nồng đậm như vậy, rồi lại có vị thanh nhã lẫn bên trong.
"Chúng ta nhất định phải nghĩ biện pháp đem cái người chế hương kia tìm ra."

Hoàng Danh Tông tức giận dừng sức đập mạnh lên bàn.

Bản thân hắn khó khăn lắm mới có thể ở kinh thành đứng vững gót chân, kết quả, lại không biết từ nơi nào ra tới một nhân vật như vậy?
Quấy rầy đến hết thảy sinh ý mà bọn họ đang sở hữu.
Hoàng gia bọn họ được xưng là thiên hạ đệ nhất chế hương.

Mà có thể cùng so sánh với bọn họ, cũng chỉ có Lâu gia.

Chính là hiện tại Lâu gia đã sớm không còn là Lâu gia của năm đó nữa.

Lâu gia bây giờ đã không có chế hương sư tốt, ngày cả hương điển cổ truyền cũng là mất đi.

Cho nên hiện giờ Hoàng gia bọn họ hoàn toàn xứng đáng trở thành nhà điều chế hương đệ nhất.
Chính là hiện tại nơi nào ra tới một cái Nhất Phẩm Hương.
Liền cứ vô thanh vô thức như vậy đoạt đi hơn nửa phần sinh ý của bọn họ.

Nếu cứ tiếp tục như này, khả năng cửa hàng Hoàng gia của bọn họ ở kinh thành cứ như vậy mà phải đóng cửa.
Hoàng Danh Tông không ngừng một lần nghĩ tới, nếu tên hương sư kia có thể để cho hắn sử dụng, như vậy là tốt nhất.

Còn nếu người nọ gàn bướng hồ đồ mà nói, không chịu làm việc cho hắn, vậy cùng đừng trách hắn sử dụng sát chiêu.
Trên đời này chỉ có một Hoàng gia, cũng chỉ có Hoàng gia bọn họ mới là Nhất Phẩm Hương.
Chỉ là hắn nghĩ thì thật hay.

Chính là trước sau lại không có tra ra được, rốt cuộc tên hương sư này là ở nơi nào, là người ở đâu, tuổi tác bao nhiêu, sư phụ là ai? Ngay cả đối phương là nam hay nữ hắn cũng đều là không biết.

Nói là Lâu gia, lại không giống Lâu gia, nói là Thẩm gia, lại không có khả năng là Thẩm gia, căn bản chính là khó tra, nan giải, khó hiểu.
Bọn họ không biết, cửa hàng kia từng là của Tướng quân phủ, hiện tại là của Hộ quốc công phủ.

Sự thật này, sợ chỉ có nô tài trong phủ Hộ quốc công mới biết được.
Chỉ là Hoàng gia bọn hắn nằm mơ cũng không thể nào có khả năng có quan hệ cùng Hộ quốc công phủ, cho nên, cũng là không thể nào tra ra được.
Cho dù là bọn họ lại là lấy ra mấy vị hương mới, nhưng là vẫn không có bao nhiêu người chịu mua.


Bởi vì hương của bọn họ, cùng hương của Nhất Phẩm Hương so sánh với, cũng chỉ có dùng một chữ có thể hình dung.
Đó chính là tục.
Đúng vậy, chính là tục.
Hương của Hoàng gia bọn họ chính là tục hương.
Hương khí tục, hương vị cũng cảm thấy tục.
Mà hương của Nhất Phẩm Hương, mặc kệ là loại hương nào, đều là có mùi tương tự cùng mùi hoa.

Thậm chí còn có phân chia ấm lạnh.

Đặc biệt là An Tức Hương của Nhất Phẩm Hương, lại có công hiệu cực kỳ diệu kỳ.

Đó chính là khi dùng loại hương này, người dùng sẽ cực kỳ dễ dàng mà đi vào giấc ngủ.

Lúc tỉnh dậy người cũng sẽ cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái, tinh thần cực tốt.
Cho nên An Tức Hương của Nhất Phẩm Hương trở thành loại hương được các nhà huân quý trong kinh yêu thích nhất.

Về phía cửa hàng hương liệu phô của Hoàng gia, vẫn là mở cửa kéo dài chút hơi tàn.

Chỉ là nếu so sánh với cách đây không lâu, hiện tại khách nhân tới ít tới đáng thương, kỳ thật là đều có thể đóng cửa được rồi.
Nhất Phẩm Hương mỗi ngày đều là như thế, buổi sáng mở cửa, tới lúc chính ngọ sẽ là đóng cửa.

Nếu ngươi muốn mua hương, thỉnh nhanh lên.

Nếu không, quá thời gian là cửa hàng đóng cửa, không ai chờ.
Đặc biệt là Nhất Phẩm Hương mỗi tháng cố định sẽ có một loại hương mới.

Cũng là vậy nên trong một ngày này, ngoài cửa của Nhất Phẩm Hương, cơ hồ đều là có người muốn xếp hàng từ nửa đêm.

Chính là bởi vì muốn mình là người đầu tiên mua được hương ra ngoài.
Đồ vật trong Nhất Phẩm Hương cũng trở thành câu chuyện được các quý nữ trong kinh lôi ra nói chuyện phiếm nhiều nhất.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.