Quý Nữ Trọng Sinh: Hầu Phủ Hạ Đường Thê

Chương 17: 17: Ca Ngươi Đau Không




"Huynh muội các ngươi chưa từng có phải chịu khổ như vậy.

Những cái đau khổ đó đều là A Ngưng chịu, ngươi nói cho ta, ngươi vì cái gì muốn đối với nàng như vậy.

Mẫu thân ngươi đối với huynh muội các ngươi không tốt sao? Nàng vất vả đem các ngươi nuôi lớn, đem các ngươi xem như hài tử thân sinh mà đối xử.

Lúc nguy nan, nàng tình nguyện mang theo A Ngưng cùng chết, cũng là muốn che chở cho các ngươi.

Vì cái gì ngươi lại đối với A Ngưng như vậy.

Nàng là muội muội của ngươi a, là hài tử duy nhất mẫu thân ngươi liều mạng sinh ra tới, các ngươi không thể nhìn xem ở phân thượng mẫu thân từng cứu các ngươi, mà đối xử với nàng tốt một chút hay sao?"
Thẩm Định Sơn tức giận liền quất một roi ở trên người nhi tử, chính là Thẩm Văn Hạo cũng không có kêu đau một tiếng.

Hắn là vãn bối, hắn không phản bác phụ thân, một roi này hắn chịu, bởi hắn thực xin lỗi muội muội, là hắn đem trống bỏi của muội muội dẫm hỏng, cũng vì huynh muội bọn họ mà mẫu thân phải chết tha hương.
“Phụ thân, thỉnh hạ thủ lưu tình,” Thẩm Thanh Dung quỳ gối trên mặt đất, vì ca ca của chính mình cầu tình.

Mà Thẩm Văn Hạo đối với nàng lắc đầu, ý tứ bảo nàng đừng nói nữa.
Nhìn một màn tình cảm của huynh muội hai người, trong lòng Thẩm Định Sơn hoả khí lại càng thêm lớn.

Bọn họ còn là huynh muội tình thâm ở đây, bọn họ còn có huynh muội mà nâng đỡ, nhưng tiểu A Ngưng của hắn chỉ có một mình, ngay cả nương của nàng cũng đã không còn.

Hắn lại cầm lấy roi muốn tiếp tục đánh Thẩm Văn Hạo, đời này ai cũng không thể làm tiểu A Ngưng của hắn bị thương, ngay cả là nhi tử thân sinh cũng không được.

Chính là lúc một roi này chuẩn bị đánh xuống, hắn lại nghe thấy một thanh âm nhỏ nhẹ như là mèo kêu.
“Cha……”
Bàn tay Thẩm Định Sơn dừng lại một chút, hắn không tin xoay người, liền thấy tiểu A Ngưng của hắn đang đứng ở cửa, vừa rồi một tiếng kia là nàng gọi sao.

Vừa rồi là tiểu A Ngưng của hắn đang nói chuyện sao?
Là nàng gọi cha sao?
“Cha……” Lại là một tiếng.
Thẩm Thanh Từ mở to một đôi mắt đen láy, mấy ngón tay bé nhỏ trắng trắng nộn nọn gắt gao bám chặt vào khung cửa.
Mà nghe một tiếng này, Thẩm Định Sơn liền bất động trong giây lát, ngay cả động tác cũng không có đổi quá.

Hắn sợ đây là một giấc mộng, cử động liền tỉnh mộng, khi tỉnh lại lại, tiểu A Ngưng của hắn vẫn như cũ không nói lời nào, cũng không gọi cha.
Thẩm Thanh Từ chạy tới, sau đó vươn tay nhỏ chắn trước mặt Thẩm Văn Hạo.
“Cha, không được đánh ca ca.”
Cái roi trong tay Thẩm Định Sơn cứ như vậy rơi xuống đất.
“A Ngưng, A Ngưng……” Hắn vội vàng ngồi xổm trên mặt đất, vươn tay sờ sờ mặt nhỏ của nữ nhi.
"Con vừa gọi cha sao? Lại gọi một tiếng nữa cho cha nghe."
“Cha,” Thẩm Thanh Từ ngoan ngoãn gọi một câu, mồm miệng thập phần rõ ràng, nàng không phải không nghĩ nói chuyện, nàng chỉ là không biết nên như thế nào mở miệng, cũng không biết nên như thế nào đối mặt với cha khi đời trước bị mình hại chết, còn có đại ca.
Hai mắt Thẩm Định Sơn rưng rưng.


Tiểu A Ngưng của hắn rối cục cũng chịu nói chuyện.

Vốn lúc trước nàng không nói chuyện, hắn một cái hán tử thô tục cũng không biết phải làm thế nào? Hắn còn đang dự định ngày mai tiến cung một lần, thỉnh thái y qua phủ thăm khám cho nàng.
Rốt cuộc là đã lâu như vậy rồi, tiểu A Ngưng một câu cũng chưa từng nói qua.

Hắn là sợ nàng cứ không nói lời nào như vậy, về sau sẽ không còn khả năng cất tiếng nữa.
“Cha, không đánh ca ca,” Thẩm Thanh Từ vươn chính mình tay nhỏ, ôm ôm lấy cổ Thẩm Định Sơn , cũng là đem đầu nhỏ của chính mình dựa vào trên vai hắn.
“A Ngưng mơ thấy mẫu thân, A Ngưng nhớ mẫu thân.”
Thẩm Định Sơn bế lên nữ nhi, thân thể cao lớn bây giờ có cảm giác như thấp đi vài phần.

Hắn cũng nhớ thê tử của mình.
Tuyết Phi, nàng xem, nữ nhi của chúng ta có thể nói, thật tốt, nàng yên tâm, ta nhất định sẽ hảo hảo chiếu cố nó, sẽ không để bất luận kẻ nào khi dễ nó, cho dù là Văn Hạo cùng Thanh Dung cũng là không được.
*********
“Tê……” Thẩm Văn Hạo cắn răng, một khuôn mặt cũng là bị đánh đến vừa hồng lại vừa sưng, đại phu trong phủ đang bôi thuốc lên miệng vết thương cho hắn.

"Một roi này của cha ngươi đánh chính là thật không nhẹ.”
Phủ y sách một tiếng, “Bất quá lúc này đây ngươi mới chỉ là ăn một roi, ta nhớ rõ, trước kia thời điểm ngươi không nghe lời, hắn ít nhất là đánh ngươi ba roi đi."
"Hắc hắc........."

Thẩm Văn Hạo ngây ngô cười, rõ ràng đã đau đến nhe răng trợn mắt, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, không có việc gì, một roi này tử có giá trị, là thật sự đáng giá.

Bọn họ vốn không biết khi nào muội muội mới có thể nói chuyện.

Hắn dùng một roi này lại có thể đổi lấy muội muội nói chuyện, hắn một chút cũng không hối hận, cho dù là đánh hắn nhiều thêm mấy roi cũng được .
“Di, đây là tiểu oa nhi từ nơi nào tới?” Phủ y vừa quay đầu lại, liền thấy được một cái nhóc con thập thò ở cửa.

Nàng khoác chiếc áo màu hồng nhạt, tóc chải thành hai búi nhỏ có cài vài bông hoa xinh xinh, một đôi mắt to đen láy.

Thật là một hài tử ngọc tuyết đáng yêu.
“A Ngưng,” Thẩm Văn Hạo vội vàng kéo quần áo lên, đồng thời cũng là chịu đựng đau đớn, đem thân mình ngồi xổm xuống, “Đến đây với ca ca.”
Nguyên lai là đây là tam tiểu thư a, phủ y sờ sờ râu của chính mình.

Ông biết thời gian trước Thẩm Định Sơn rời nhà là vì đi tìm kiếm phu nhân cùng nữ nhi.

Nhưng thật đáng tiếc, phu nhân của hắn đã đi về cõi tiên, chỉ để lại một cái ấu nữ 4 tuổi, chính là đứa nhỏ này đi?
Lớn lên thật đúng là giống với Thẩm phu nhân a, chính là đáng tiếc, nữ nhân tốt như vậy lại là bạc mệnh a.
Hắn cõng lên hòm thuốc của chính mình chuẩn bị rời đi.

Thời điểm đi qua cửa, nhìn thấy nữ nhi mềm mại, đáng yêu đứng nơi đó, tâm không nhịn được mà vươn tay ra sờ sờ đầu nhỏ của nàng.

Đôi mắt long lanh đen láy ngước lên nhìn hắn, đôi mắt ngây thơ như vậy làm hắn cũng cảm thấy yêu mến, thương xót.
“Thật là đứa bé ngoan,” hắn lại cười, sau đó cõng hòm thuốc liền đi ra ngoài, cũng không ở lại quấy rầy đôi huynh muội này nữa.


Thẩm Thanh Từ bước đôi chân ngắn nhỏ của mình qua.

Thẩm Văn Hạo đã mười tuổi, vóc người thập phần cao, cùng nam nhân trưởng thành đã không khác biệt lắm.

Còn nàng vẫn còn rất nhỏ, cho dù là Thẩm Văn Hạo có ngồi xổm, cũng cao hơn nàng rất nhiều.
Nàng tinh tế nhìn trên mặt Thẩm Văn Hạo, muốn nhìn thấy hình ảnh của hắn ở quá khứ.

Nàng nhớ rõ bộ dáng của Thẩm Văn Hạo khi lớn lên, thực ra bộ dáng hắn sau khi lớn không khác bây giờ là mấy, cho nên tuy hiện tại hắn còn lộ ra nhiều tính trẻ con, nhưng nàng biết đây là ca ca của nàng, cũng chính là người ca ca có thể vì nàng mà đi chết kia.
Ai nói trên đời này nàng không có người yêu, không có người đau.

Rõ ràng nàng có nhiều người thương mình như vậy, cha, đại ca, còn có đại tỷ.

Sau khi đại ca mất, tuy rằng đại tỷ có hận nàng, nhưng là cuối cùng vẫn là vì bảo hộ cho nàng mà chấp nhận gả cho cái nam nhân vô sỉ bỉ ổi kia, cuối cùng rơi xuống nông nỗi như vậy.
“A Ngưng, ta là ca ca, ngươi còn nhớ ta không?” Thẩm Văn Hạo làm một cái đại mặt quỷ, “Khi còn nhỏ ca ca thường xuyên như vậy trêu ngươi, ngươi thích nhất cắn tay ca ca, còn thích đối với ca ca cười.”
Kỳ thật Thẩm Thanh Từ thật sự không nhớ rõ những việc này, nàng trọng sinh trở về đều là 4 tuổi, thỉnh thoảng thời điểm nàng không nhớ rõ, cũng cũng không có ấn tượng, nàng sở hữu ấn tượng, đều là đời trước, đều là hiện tại.
“Ca ca có đau không?”
Nàng đứng trên mặt đất, cũng là đem thân thể nho nhỏ của mình bổ nhào vào trong lồng ngực của đại ca.
Ca ca, ngươi đau không?
Đau không?
Lúc bị ngũ mã phanh thây, ngươi đau không?
Lúc đầu cùng thân thể chia lìa, ngươi đau không?
Thời điểm cha đánh ngươi, ngươi đau không?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.