Quý Phi Bỏ Trốn

Chương 20



Hai ngày sau.

Vũ Lăng Nguyên xuất thân vi hành, nói thế nhưng cũng không quá ầm ĩ. Chỉ là trăm hộ vệ, trăm ngự lâm quân, người phục vụ,... thêm chiếc xe ngựa được điêu khắc tinh xảo dát vàng dát ngọc, lớn bằng một cái nhà vừa phải, có thể nói lần này thấy giống khoe khoang uy quyền giàu có của Hoàng đế Thanh Phong Quốc. Trên đường đi dân chúng không ngừng quỳ lạy, Vũ Lăng Nguyên cũng được coi là vị vua tốt, dân ăn cũng no ngủ cũng đủ.

-Hoàng thượng.

Ở ngoài xe bóng đen xuất hiện, nhanh chóng. Trời đen tối chẳng ai để ý bóng đen này.

-Vào đi.

Vũ Lăng Nguyên vận một tẩm y màu đen mỏng, tóc xã xuống, tay cầm sách chắc là đạo làm vua gì đó.

-Hoàng thượng, thần vô năng không tìm được tin tức của Liễu Anh.

Hắn nhướng mày.

-Không tìm thấy tin tức.

Lâm tiếp lời.

-Bẩm hoàng thượng, người này xuất hiện đột ngột xông vào thôn Hoài Bắc, giải dịch bệnh trong vòng mười ngày. Ngoài ra không ai biết thông tin về hắn, chỉ biết bên cạnh hắn có người thân tín tên Liễu Linh. Nhưng có thể nhận biết hắn bằng vết sẹo bên má phải.

-Ngươi lui xuống đi.

Bóng đen lại biến mất. Vũ Lăng Nguyên lẫm bẩm, vừa xoay hai vật hình tròn giống viên bi được làm bằng ngọc thạch.

-Liễu Anh... Họ Liễu tên Anh... Họ Liễu... Liễu gia trang...

Hai ngày sau.

Hôm nay có lễ hội, không phải lễ hội hàng năm mà là lễ ăn mừng a. Hoài Bắc thoát khỏi bệnh dịch là điều đáng mừng. Dân chúng tất bật treo hoa, mua quà chẳng khác nào tết. Điều đáng lưu ý đến đây là sẽ có màn nhảy lửa a. Ngọc Yên rất hứng thú, tâm hồn vui chơi đặt trước mặt rồi. Không chỉ Ngọc Yên ngay cả Liễu Linh cũng thích, nàng ta mua cả đống quà vặt nhưng năm phần trong đó là đồ miễn phí.

-Linh, ăn nhiều quá cẩn thận thành bà cô béo...

Liễu Linh nũng nịu.

-Tỷ, đừng có quá đáng... Ta ăn thế này là ít rồi đó...

Ngọc Yên lắc đầu, nàng thua với cô ngốc này rồi.

-Hay là chúng ta ở lại đây được không tỷ...

Liễu Linh ý tưởng lộ rõ. Mà điều này nàng cũng phải suy nghĩ.

-Để ta nghĩ thêm... Mà đi thôi trễ rồi...

Nàng hôm nay mang trang phục màu lam, có vẻ không nổi bật nhưng nhờ làn da trắng, dáng vẻ mảnh khảnh ko khác nào tuấn tú thư sinh chỉ tiếc vết sẹo trên mặt phá hủy tất cả.

Bùng bùng....

Tiếng ồn ào náo nhiệt làm người ta cũng chẳng thể nói chuyện a. Mấy tiếc mục múa lửa ca hát được thể hiện hết. Ngọc Yên đang đứng bên cạnh Trương đại nhân, hình như ông ta có chuyện gì đó nói với nàng.

-Trương đại nhân có chuyện gì cần nói sao?

Nàng thấy ông ta ậm ừ như vậy thì thôi mở lời trước.

-Hạ quan có đúng là có chuyện.

Nàng cười khẩy, lâu lâu mới thấy ông ta lúng túng a.

-Đại nhân không cần ngại, có chuyện gì cứ nói.

Hắn cũng có phần nhẹ nhõm hơn khi nghe từ nàng.

-Liễu công tử, ta có đứa con gái đến tuổi cập kê, vừa hay xứng đôi vừa lứa với ngài. Không biết ngài nghĩ thế nào.

Nàng hơi ngạc nhiên, chẳng lẽ Trương Đình muốn nàng với con gái hắn là bách hợp hay sao, thân là nữ nhân sao lại có thể, nàng cũng không phải là bách hợp.

-Ta....

Trương Đình đang chờ câu trả lời từ nàng.

-A...

Ngọc Yên bị Liễu Linh kéo đi, với tâm trạng hồ hởi.

-Công tử, người ta ra nhảy rồi kìa... Chúng ta lên thôi.

Liễu Linh cũng không biết gì về cuộc đối thoại vừa nãy, thẳng chân kéo nàng đi. Mà thôi cũng cho nàng thoát nạn, nhưng mà tránh không được lâu đâu. Lửa bập bùng, mọi người nắm tay nhau nhảy thành vòng tròn, thật sự rất vui a. Ngọc Yên cũng theo nhịp hát bài gì đó mà nhạc truyền thống của dân gian.

-Hoàng thượng giá lâm!!!!

Tiếng phát từ xa tới, sự vui vẻ cũng dần thay đổi. Tất cả đều im lặng hay là họ mong chờ được thấy dung nhan Hoàng đế, hay các cô nương hi vọng hoàng thượng để mắt. Mỗi người một tâm trạng không hiểu hết được. Ngọc Yên hơi bực bội, không ngờ tới sớm thế, nàng lùi về sau kéo Liễu Linh về nhà, mặc thế sự ở phía sau.

-Thần Trương Đình tham kiến Hoàng thượng.

-Tham kiến hoàng thượng.

Đằng sau, dân chúng cũng đồng thanh tạo nên làn sóng lớn. Vũ Lăng Nguyên mặc trường bào, nhưng là màu đen một màu đen thăm thẳm làm người ta không nhìn thấy màu gì khác, trời đêm lại càng khó nhìn được dung nhan của hắn.

-Miễn lễ.

Mọi người đứng dậy, không khí trầm hơn. Ai ai cũng cúi đầu, đôi chút lại có vài ánh mắt liếc lên muốn nhìn thấy dung nhan Hoàng đế.

-Là trẫm đã quấy rầy, các ngươi cứ tiếp tục đi.

Tâm trạng mọi người nhẹ hẳn khi nghe lời này từ hắn, tiếng nhạc lại nổi lên lửa bập bùng nhưng có phần thận trọng hơn

-Ngươi là Trương Đình, tri huyện.

Trương Đình cẩn thận hành lễ.

-Đúng là vi thần.

-Ngươi thân là huyện lệnh lại vì thôn nhỏ mà đến đây... Đúng là có gan.

Trương Đình sợ sệt, vội vã quỳ xuống. -Vi thần biết tội, xin hoàng thượng trách phạt.

Vũ Lăng Nguyên lướt qua xung quanh không thấy người nào có sẹo.

"Hắn không có ở đây, bỏ trốn hay cố ý không gặp "

-Người tên Liễu Anh đâu...

Trương Đình ngẩn đầu nhìn xung quanh.

-Bẩm hoàng thượng, chắc Liễu công tử nhiều ngày mệt nhọc về nhà nghỉ trước...

Hắn nhíu mày, lựa thời cơ đúng như vậy, sao không có kì quái. Cho dù thế, tiếng động lớn không nghe thấy cũng là chuyện lạ.

-Gọi hắn tới gặp ta.

-Vâng.

Ở nhà của Ngọc Yên.

Nàng lấy ra cái nón nhiều ngày không sử dụng.

-Tỷ ko muốn gặp hoàng thượng.

Liễu Linh ngồi cạnh với tình trạng mất hứng.

-Ai nói không gặp, nhất định hắn sẽ triệu kiến ta, lũ tới đê chặn giặc tới ta ngăn, hắn muốn gặp thì ta tiếp, chỉ là hắn muốn nhìn cái mặt đáng sợ này hay không.

Nàng dùng nón đội lên, sẵn sàng hứng bão.

-Muội tốt nhất ở lại đây... Ta không muốn muội gặp nguy hiểm.

Liễu Linh ôm lấy tay nàng. Giọng như khóc nấc.

-Tỷ ta muốn đi cùng tỷ, dù có chết ta cũng đi theo tỷ.

Nàng nhìn đôi mắt nghiêm túc đó, cười nhẹ gật đầu cho theo. Ngọc Yên vừa ra trước cửa vài người đã đến đón nàng,dẫn nàng đến cỗ xe ngựa lớn.

"Xa hoa, quá xa hoa... Tên Hoàng đế này muốn khoe cũng để cho người ta thở chứ, là tiền đấy. "

Ngọc Yên trong lòng than, dù có đêm tối, vải che nhưng khi vật có giá trị cũng đừng mong qua mắt nàng. Ngọc Yên tiến vào trong, phía sau là Liễu Linh đang hơi run. Nàng nhìn qua vải mỏng trong ánh đèn le lói người đang ông cao lớn mặc trường bào đen là hoàng đế, khí chất đó nàng không thể nào quên. Nhớ lần đầu gặp hắn, cũng là qua tấm vải đỏ, cùng với lời sỉ nhục đó nàng không thể nào quên.

-Tham kiến hoàng thượng.

Ngọc Yên hành lễ trong lòng đang bùng lửa giận. Vũ Lăng Nguyên xoay người, nhìn lại thân hình mảnh khảnh của nàng, lại có cảm giác quen.

-Vô lễ, gặp hoàng thượng còn đội nón, dân đen như ngươi lại dám xúc phạm long nhan.

Trần công công đang đứng cạnh hắn, dùng giọng mềm dẻo quát mắng. Nàng lộ rõ nụ cười khinh bỉ, thấy mặt muốn thấy mặt nàng cũng được thôi.

-Bẩm hoàng thượng, thứ cho thứ dân. Mặt Liễu Anh rất đáng sợ, sợ ngài ảnh hưởng đến thị giác.

Từng câu từng chữ nàng nhấn mạnh, khẳng định mặt nàng rất đáng sợ.

-Mặt ngươi đáng sợ, nhưng cũng là xúc phạm hoàng thượng, không muốn chết tháo nón xuống.

Giọng chua ngoa không khác gì nữ nhân làm Ngọc Yên có chút bực, chỉ là chưa thấy Vũ Lăng Nguyên có động tĩnh. Nàng từ từ tháo nón, vết sẹo lớn lộ ra, vài cung nữ bịt miệng che mặt, quả là đáng sợ a. Ngọc Yên cũng nhìn rõ hơn dung mạo của Vũ Lăng Nguyên,ngũ quan tuấn tú, môi đỏ, sống mũi cao, đôi mắt lạnh không để ai vào mặt tạo thêm phần mị hoặc,lại mang khí chất ngang tàng háo thắng của bậc đế Vương. Vừa có tài vừa có sắc, bảo sao nữ nhân trong thiên hạ không ai mà không mơ tưởng đến hắn. Còn nàng, nàng phi. Giờ mà không có ai nàng lấy dao đâm vài nhát cũng chưa vừa lòng nàng.

Vũ Lăng Nguyên hiểu nàng đang đánh giá hắn.

-Ngươi là Liễu Anh.

-Là tiểu dân.

Hắn xua tay.

-Các ngươi lui hết đi.

Hơi ngạc nhiên thái độ của hắn, nhưng vẫn lui ra. Liễu Linh hơi chần chừ, nhưng nhân được ánh mắt của Ngọc Yên nên cũng ra ngoài.

Giờ chỉ còn nàng và hắn.

-Không biết, Hoàng thượng làm thế là có ý gì.

Nàng vừa nói xong hắn đã đứng trước mặt nàng. Khinh công quá nhanh a. Hắn đối diện nàng, vì hắn cao hơn nên nàng phải ngước lên bốn mắt song song. Hắn bóp cổ nàng đẩy vào tường.

-Ngươi là ai?

Nàng kinh ngạc bởi thái độ của hắn, không sợ vết sẹo lại đang đoán thân phận của nàng, đôi mắt tinh tường trên đời mấy ai có được.

-Hoàng thượng... Ta là...Liễu Anh...

Nàng hơi ngẹt thở, lại không dùng kính ngữ với hắn. Thôi mặc kệ, nói thì nói rồi làm gì được nhau.

-Hừ, thân là nữ nhi lại cải nam trang, dùng thuật dịch dung. Ngươi có ý đồ gì.

Nàng muốn khóc không thôi a. Khuôn mặt lao tâm khổ tứ, phút chốc lại phát hiện đau lòng quá a. Nhưng nàng cứ phủ định.

-Hoàng thượng, ta là nam nhân không phải nữ nhân.

Hắn nhếch lên cười lạnh

-Vậy sao.

Hắn dùng tay xé đi phần áo trước, lộ ra cái yếm màu hồng nhạt.

-Ngươi.

Nàng không ngờ hắn điên như vậy. Xé áo con nhà người ta. Ngọc Yên định dùng tay đánh hắn. Vũ Lăng Nguyên đổi hướng chặn hai tay nàng.

-Muốn đánh trẫm, ngươi là người đầu tiên. Nói, ngươi là ai.

Nàng tức không thôi muốn giết hắn.

-Ta là ta...

Ngọc Yên một tay thoát khỏi hắn,định lấy dao dưới thắt lưng. Hắn chặn lại, ném dao sang một bên.

-Muốn hành thích ta...

Nàng tạo nụ cười thân thiện, giờ thua hắn phải nhường thôi.

-Là tự vệ... Tự vệ....

Vũ Lăng Nguyên cười lạnh.Bóp cằm nàng.

-Để xem dưới lớp bột này khuôn mặt thật sự của ngươi là ai.

Nói xong hắn xác nàng lên như bao tải. Ngọc Yên la toáng lên.

-Aaa... Thả ta ra...

Tên Hoàng đế chết tiệt... Thả ra...

Hắn đi ra, mặc cho nhiều đôi mắt đang nhìn hắn. Liễu Linh thấy thế lao tới nhưng bị Mặc chặn lại, Liễu Linh khóc lớn.

-Tỷ tỷ...

A Mặc hướng về phía Vũ Lăng Nguyên.

"Người kia là nữ nhân... "

Nhưng hắn vẫn còn phải giải quyết thứ rắc rối hơi là tiểu tử đang khóc nhè này.

-Thả ta ra... Tên chết giẫm....À không là hôn quân. Có ai như người đi bắt dân lành không hả?

Hắn dừng lại, phía trước là con sông. Hắn định ném nàng không phải chứ, mặt Ngọc Yên cắt không còn giọt máu, không sợ chết nhưng mà lạnh a.

-Thả ra... Thả ra....

Hắn thả nàng xuống, ấn gáy nàng xuống nước. Mặt Ngọc Yên nhúng xuống nước, theo phản xạ nàng vùng vẫy tay, nước bắn hết vào người hắn. Nàng hơi khó thở, được hắn kéo lên.

-Chết.... tiệt....

Ngọc Yên thiếu không khí hít lấy hít để ấy vậy không buông tha. Lại một lần nữa, nàng xuống nước. Ngọc Yên chới với, vùng vẫy chân tay tóm lấy áo Vũ Lăng Nguyên thuận đà cả hai rớt xuống nước.

Ngọc Yên biết bơi nên bắt đầu bơi lên, nhưng không ngờ chân bị mắc vào vạt áo Vũ Lăng Nguyên nên vùng vẫy. Hắn lại tưởng nàng không biết bơi, ôm lấy nàng. Ngọc Yên vùng vẫy trong lòng hắn, người dần mất sức ngất lịm. (Tác giả:Hai người không thuộc về nhau.

Hàn Ngọc Yên, Vũ Lăng Nguyên:Im đê.)

Hắn không còn cản trở, thuận nước bơi lên bờ. Trong tay còn ôm nàng.

Vũ Lăng Nguyên dùng tay vén tóc ướt trên mặt nên. Đôi môi đỏ, mặt phượng mày liễu, da trắng như tuyết vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành chính là ai khác ngoài đệ nhất tài nữ Hàn Ngọc Yên. Vũ Lăng Nguyên không khó khăn nhận ra nàng,hắn đã từng thấy nàng trong tranh vẽ, nhưng tính cách làm hắn có chút bất ngờ a.

-Liều Anh là Hàn Ngọc Yên, Hàn Ngọc Yên là Liễu Anh. Hừ... Thú vị...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.