Quý Phi Dậy Đi Học

Chương 16: cái đó… không được




Đêm đến, những cây nến trong Dưỡng Nguyên điện đã cháy đi một nửa, trong không khí có hương khói xông làm người ta dễ chịu, Lí Đức Toàn thần bí mỉm cười, nhẹ nhàng vén tấm màn.
 
Trâm cài tóc trên đầu Tô Đường đều đã được tháo xuống, mặc một bộ áo mỏng thân trắng viền hồng, cúi đầu, im lặng ngồi ở trên giường.
 
Tống Hoành xốc tấm màn lên đi vào, nhìn nàng một cái, ngồi lên trên giường.
 
Những ngón tay Tô Đường bất giác đan vào nhau để lộ ra nàng đang rất căng thẳng, Tống Hoành bình tĩnh hỏi: "Biết hầu hạ như thế nào không?"
 
Tô Đường gật gật đầu.
 
Vừa nãy, lúc nàng đi tắm gội đã tìm ma ma ở Ti Tẩm ôn tập một chút rồi, đầu tiên là như vậy, sau đó như vậy, cuối cùng lại như vậy.
 
Tô Đường có chút đăm chiêu gật gật đầu, bước đầu nhớ lại ba bước hầu hạ đó.
 
Trong lòng Tô Đường tự khích lệ bản thân, vì có thể gặp ca ca, và gia gia, có khó chịu thế nào nàng cũng không sao.
 
Tống Hoành nghe xong nhẹ vỗ tay, Lí Đức Toàn mang hai cái bát sứ đi đến.
 
Chất lỏng trong bát đen óng ánh, Tô Đường nhìn thấy nhẹ hỏi một tiếng: "Đây là. . . . . ."
 
Tống Hoành bưng bát sứ lên, dùng thìa khuấy khuấy: "Trước khi đi ngủ trẫm thích uống một bát thuốc an thần, nàng cũng cùng uống với ta một bát đi."
 
"A." Tô Đường bê lấy bát còn lại của mình, nhìn nhìn, đầu tiên là thử một ngụm, cảm thấy hương vị cũng không tệ lắm, không có vị của thuốc đông y, sau đó ngay cả thìa cũng không đụng đến, ừng ực ừng ực uống hết cả bát một lần.
 
Tô Đường uống xong, cầm chén để trở lại, dùng tay áo lau lau khóe miệng.
 
Tống Hoành thấy nàng uống xong, chính mình cũng dùng thìa uống hết nửa bát.
 

Lí Đức Toàn bưng bát đi xuống , lại khôi phục trạng thái chỉ có Tô Đường cùng Tống Hoành trong phòng, Tô Đường cảm thấy thuốc an thần của Tống Hoành thật sự là đồ tốt, tâm tình nàng bây giờ đã bình tĩnh không ít, cả người ấm áp, dễ chịu không thôi, không còn khẩn trương như lúc nãy, Tô Đường hít một hơi, nhớ lại lời dặn của ma ma, từng chút, từng chút dịch đến bên người Tống Hoành.
 
Tô Đường nhu thuận ngồi chồm hỗm trước mặt Tống Hoành, nàng thật cẩn thận ngẩng đầu nhìn Tống Hoành một cái, sau đó phát hiện Tống Hoành cũng đang nhìn nàng, lập tức cúi đầu, run rẩy vươn hai tay nhỏ bé, đặt lên khuy áo đầu tiên trên áo ngủ của Tống Hoành.
 
Hai người dựa vào rất gần, Tô Đường ngửi được hơi thở nam tử đặt biệt mát lạnh trên người Tống Hoành, vành tai cũng lờ mờ bắt đầu ửng đỏ, bắt đầu cởi từng chiếc từng chiếc khuy áo của hắn.
 
Tô Đường thẹn thùng vừa sợ hãi, kí ức về đêm tân hôn đó đã được thời gian làm nhạt đi không ít, nhưng kí ức quá mức không thoải mái vẫn luôn còn lưu lại trong đầu, Tô Đường cởi khuy áo thật sự chậm, cả nửa ngày mới đến chiếc khuy thứ ba.
 
Tống Hoành nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Tô Đường chăm chú cởi từng khuy áo.
 
Hai ca ca của Tô Đường là hai mĩ nam tử nổi danh khắp kinh thành, trong triều không ít đại thần đều muốn đem con gái gả cho huynh trưởng của Tô Đường, Tống Hoành nhìn Tô Đường, nghĩ người này nếu như không phải do thánh chỉ đó của phụ hoàng gả cho hắn, người đến Tô phủ cầu hôn nàng sợ là cũng dẫm nát cả bậc cửa.
 
Tựa hồ như nhìn thấy đám người không dưt đến Tô phủ cầu hôn, Tống Hoành trong lòng hơi hơi có chút khó chịu.
 
Hơi thở nhợt nhạt của Tô Đường phả nhẹ trước ngực hắn, Tống Hoành đột nhiên nâng cằm nàng, con ngươi trầm xuống.
 
Ba bước thị tẩm nàng mới học vừa tiến hành xong bước đầu tiên đã bị đánh gãy, Tô Đường khó hiểu ngẩng đầu, đỡ lấy nam nhân đang phủ xuống người.
 
"A." Tô Đường bị đẩy ngã trên giường, bàn tay to dạo chơi trên người nàng, Tô Đường theo phản xạ có điều kiện muốn đẩy bàn tay kia ra, cả người nàng hơi hơi sợ run, ba bước thị tẩm trong đầu nàng đều đã quên hết sạch.
 
Lúc tay Tô Đường đụng phải tay áo của Tống Hoành, đột nhiên dừng lại, như là vừa nhớ tới cái gì, sau đó ngón tay cuộn tròn, cuối cùng nắm lấy khăn trải giường, để cho người kia tùy ý quấy phá.
 
Tô Đường không dám nhìn người trên thân mình, gắt gao nhắm mắt lại.
 
Ma ma lúc nãy nói, tuy nói thị tẩm chính là nàng, nhưng là loại chuyện này, đến cuối cùng, nương nương cũng chỉ cần chịu đựng là được rồi.
 
Tô Đường nhắm mắt lại chờ đợi, không biết qua bao lâu, ngoài ý muốn, Tống Hoành giống như cũng không tiến hành bước tiếp theo.
 
Da thịt của Tô Đường lộ ra trong không khí bắt đầu có cảm giác man mát nhè nhẹ, Tô Đường đánh bạo đẩy nhẹ chăn trên người, sau đó mí mắt kẽ hé ra.
 
Đối diện là nét mặt xanh mét của Tống Hoành.
 
Tô Đường sợ tới mức co rụt lại.
 
Nàng lại, nàng lại làm sai cái gì sao?
 
Rõ ràng cái gì nàng cũng không làm nha!
 
Ngay cả quần áo Tống Hoành cũng chưa để nàng cởi hết!
 
Từ sau lúc thành hôn, Tống Hoành nhìn thấy nàng rất ít có biểu hiện gì thân mật, cho nên Tô Đường đã gặp qua rất nhiều gương mặt lạnh lẽo của Tống Hoành, nhưng là lúc này đây, Tô Đường bị nhìn cảm giác giống như giây tiếp theo Tống Hoành sẽ hạ lệnh đem nàng xuống chém đầu.
 
Tô Đường sợ cực kỳ, nói lắp: "Hoàng, hoàng. . . . . ."
 
Cô ngồi dậy, mặc lại lớp áo trong màu phấn đều đã bị cởi ra, cố gắng nhớ lại ba bước thị tẩm muốn tiếp cận Tống Hoành.
 
Tống Hoành một tay đẩy bờ vai đang hướng đến hắn của Tô Đường, một tay đem bộ áo ngủ đưa đến trước mặt nàng: "Mặc vào!"
 
Tô Đường mông lung mặc tẩm y, Tống Hoành lại nhìn nàng một cái, bảo đảm không có gì lộ ra bên ngoài , sau đó âm thanh lạnh lùng gọi: "Lí Đức Toàn."
 
**
 
Thái y ở Thái y viện nửa đêm mang đến hòm thuốc nhỏ, vội vàng chạy tới Dưỡng Nguyên điện.
 
Tô Đường bị Lí Đức Toàn đưa ra bên ngoài ngồi ở một góc, lạnh run.

 
Ánh mắt phức tạp của Lí Đức Toàn nhìn nàng một cái, vẻ mặt Tô Đường đau khổ hỏi: "Lí công công, thế này rốt cuộc là làm sao vậy?"
 
Lí Đức Toàn thở dài một hơi: "Nương nương, việc này là nô tài hỏi người mới đúng."
 
Thị tẩm thị đến nổi ngay cả thái y Hoàng Thượng cũng gọi tới, tinh thần Tô quý phi lại khỏe mạnh vui vẻ, Lí Đức Toàn tuy rằng không phải là nam nhân, nhưng vẫn nghĩ không ra.
 
Lí Đức Toàn truyền lệnh Hoàng thượng bảo Tô Đường ngồi ngay đây không chạy loạn lung tung, sau đó đi vào trong phòng.
 
**
 
Trên giường, Tống Hoành vươn một bàn tay, thái y bắt mạch cho hắn.
 
Thái y sờ soạng trên cổ tay Tống Hoành một phen, biểu tình trên mặt cổ quái, cuối cùng quỳ trên mặt đất: "Hoàng Thượng. . . . . . cái này. . . . . .",
 
Tống Hoành sắc mặt như nước lặng, một người nam nhân gặp phải loại sự tình này, tuy rằng nội tâm đã đau khổ đến mức muốn giết người, nhưng thân là một đế vương, hắn vẫn tạm thời giữ vẻ điềm tĩnh: "Nói."
 
Liên quan đến mặt mũi của Hoàng Thượng về chuyện riêng tư nhất, thái y nơm nớp lo sợ nói: "Hoàng Thượng xưa nay khỏe mạnh, hiện giờ đột nhiên chuyện phòng the lực bất tòng tâm, thần xem qua mạch tượng, lí do là uống phải loại thuốc nào đó, vả lại mạch Hoàng Thượng dù trơn, nhưng căn cơ vững vàng, chắc chắn là do thuốc này chưa đủ mạnh, vẫn không ảnh hưởng gì đến sức khỏe."
 
Tống Hoành nhẹ nhàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, bỗng nhướng mày: "Thuốc?"
 
Thái y gật đầu: "Xin hỏi Hoàng Thượng, ở cùng quý phi nương nương. . . . . . trước khi đi ngủ, có uống thuốc gì hay ăn gì không?"
 
Nghe đến đó, Lí Đức Toàn nhanh nhẹn bưng hai bát thuốc lúc nãy đến.
 
Một chén được uống hết, một chén còn lại một nửa.
 
Vì để cho Tô quý phi không nghi ngờ, Hoàng Thượng còn cố ý chuẩn bị hai chén thước an thần, một chén là cho chính hắn, thuốc an thần thường ngày uống, một chén là cho Tô quý phi, thuốc tránh thai ngụy trang thành thuốc an thần.
 
Lí Đức Toàn cảm thán Hoàng Thượng đối với Tô quý phi quả thật là nhu tình, còn cố ý hỏi thái y, chuẩn bị thuốc tránh thai dùng mà không ảnh hưởng gì đến sức khỏe.
 
Thái y quỳ thẳng người, nhìn thoáng qua bát thuốc trong tay Lí Đức Toàn.
 
Lí Đức Toàn đưa tới bát thuốc còn một nửa đến trước mặt thái y: "Làm phiền thái y nhìn một chút, có phải bát thuốc an thần mà Hoàng Thượng uống này xảy ra vấn đề."
 
Ánh mắt Tống Hoành lạnh lùng.
 
Là ai muốn hại trẫm.
 
Thái y quỳ thẳng người, cầm lấy bát thuốc Lí Đức Toàn đưa đến, dùng châm thử thì thấy không độc, sau đó lại dùng ngón tay nhẹ nhàng chấm một chút, để vào miệng.
 
Thái y thử thuốc, ánh mắt chuyển qua lại, đột nhiên lập tức quỳ gối trên mặt đất: "Hoàng Thượng, cái này, cái này. . . . . ."
 
Tống Hoành trong lòng quýnh lên: "Rốt cuộc là như thế nào?"
 
Thái y nơm nớp lo sợ ngẩng đầu nhìn Tống Hoành: "Thuốc người dùng trước khi đi ngủ, không phải an thần, mà là. . . . . . mà là một bát thuốc tranh thai."
 
"Thuốc này dược tính mát, cho nên, ây, Hoàng Thượng mới đột nhiên, lực bất tòng tâm."
 
Im lặng.
 
Im lặng.
 
Chỉ có tiếng đèn tắt vang lên, trán thái y không ngừng đổ mồ hôi, Lí Đức Toàn quỳ rạp, cằm đụng tới đất.
 

Tống Hoành: ". . . . . . . . . . . . . . . . . ."
 
Cho tới bây giờ mới thở phào nhẹ nhõm.
 
Nếu nói có cái gì đáng được ăn mừng, đó chính là vì Tống Hoành không muốn làm tổn thương đến sức khỏe Tô Đường, bát thuốc tránh thai kia xem ra dược tính như ôn hòa, hơn nữa hắn chỉ mới uống nửa bát, cũng không tính là nhiều lắm.
 
Thái y kê cho một vài thang thuốc, cuối cùng khẩn thiết nhắc nhở Hoàng Thượng giữ gìn long thể, mấy ngày tiếp theo, nếu có thể không triệu hạnh cung tần, thì nên hạn chế.
 
Chu kì sinh lí của nữ tử một tháng thay đổi một lần, dược tính của thuốc này đại khái cũng sẽ ở trong cơ thể Hoàng Thượng một tháng, chờ sau một tháng, thân thể có thể khôi phục lại như lúc ban đầu.
 
Tống Hoành ngồi ở trên giường, ừ một tiếng.
 
Thái y râu tóc điểm hoa râm rốt cuộc cũng đã có thể mang hòm thuốc nhỏ trở về. Vừa bước ra khỏi cửa gió thổi qua mới phát hiện trên lưng đã đổ một lớp mồ hôi ướp nhẹp.
 
Ban đêm rất lạnh, Tô Đường ôm cánh tay, hai mí mắt bắt đầu đánh vào nhau.
 
Tô Đường đợi bên ngoài điện, nhìn thấy thái y đã đi ra ngoài, nghĩ bệnh Tống Hoành chắc cũng không có gì nghiêm trọng.
 
Tô Đường lại đợi thêm một lúc, Lí Đức Toàn mới khập khiễng đi ra, nói Hoàng Thượng gọi nương nương vào.
 
"Xin hỏi công công, Hoàng Thượng, rốt cuộc có gì đáng lo ngại không?" Tô Đường khẩn trương hỏi Lí Đức Toàn trước.
 
Lí Đức Toàn mở khóe miệng: "Hoàng Thượng, tạm thời không có gì đáng lo ngại." Chỉ là uống lầm chén thuốc vốn dành cho người nên tạm thời… không được mà thôi.
 
Tô Đường sau khi nghe không có gì đáng lo, thở phào nhẹ nhõm, nắm chặt nắm tay, đi vào bên trong.
 
Tiểu thái giám nhìn thấy nàng đến, giúp nàng vén màn lên.
 
Tô Đường rón ra rón rén đi vào, nhìn thấy Tống Hoành còn chưa ngủ, vẻ mặt tuy rằng vẫn còn hơi khó chịu, nhưng không còn vẻ băng lãnh như muốn giết người khi nãy.
 
"Thần, nô tì thỉnh an Hoàng Thượng." Sợ hãi trong lòng Tô Đường giảm đi không ít, cung kính hành lễ.
 
Tống Hoành lạnh lùng nhìn nàng một cái, không để ý đến nàng.
 
Tô Đường vỗ vỗ má.
 
Tô Đường đứng giữa trời, bên trong tẩm điện của Tống Hoành quá mức ấm áp, cơn buồn ngủ của nàng càng lúc càng nặng .
 
Tô Đường nhìn Tống Hoành đang cúi đầu nghĩ cái gì, không nhìn nàng, vì thế há mồm ngáp một cái.
 
Vì thế lúc Tống Hoành vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy Tô Đường đứng ở nơi đó, há to miệng, thỏa mãn ngáp một cái, mệt rã rời.
 
Tống Hoành nhịn xuống ý nghĩ kích động muốn bóp chết nữ nhân này.
 
Đúng vậy, uống hết một bát thuốc an thần của hắn, có thể không mệt rã rời sao?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.