Quý Phi Dậy Đi Học

Chương 27: chỉ có thể chép bài tập của trẫm




Tô Đường nhìn thấy hai chữ “Tô Đường” được ghi rõ ràng trên danh sách báo danh thi chạy 3000m nữ, há miệng thở dốc.
 
"Không phải thầy ơi, không phải, em không có đăng kí chạy 3000m," Tô Đường lắc đầu, vẫn không thể tin được chuyện này là thật, "Em thật sự đăng khí thi chạy 400m."
 
"Vậy để tôi xem xem." Giáo viên điểm danh lấy tờ danh sách báo danh chạy 400m ở bên cạnh, tìm kiếm một hồi sau đó đem đến trước mặt Tô Đường, "Xem đi, em đăng kí thi 3000m, trên danh sách chạy 400m không có tên em."
 
Tô Đường run rẩy hai tay, lật qua lật lại danh sách chạy 400m, ngay cả tên của bạn nữ lớp bên cạnh cũng tìm thấy rồi, nhưng tên của cô thì chẳng thấy đâu.
 
Cả người Tô Đường ngơ ra: "Em, em, em. . . . . ."
 
Giáo viên điểm danh nhìn cô một cái, nữ sinh trước mặt vừa nhìn là đã thấy là một Lâm Đại Ngọc* mong manh gầy yếu, vì thế khoát tay nói: "Nếu em thật sự không muốn thi đấu cũng được, không việc gì, không cần miễn cưỡng."
 
(*) Lâm Đại Ngọc: Lâm Đại Ngọc là một trong ba nhân vật chính của tiểu thuyết Hồn lâu mộng, là con gái một nên được bố mẹ yêu quý như ngọc.
 
Tô Đường thống khổ hỏi: "Vậy thầy, nếu như em không chạy, thì có có thành tích không?"
 
"Có chứ." Giáo viên điểm danh cười cười, "0 điểm cũng là thành tích thôi."
 
"Được rồi." Tô Đường cắn răng, nắm chặt quyền.
 
————————
 
Tống Hoành đi bộ vào đường băng bên cạnh, bây giờ đều đang thi đấu hạng mục của nữ, ở chỗ điểm danh tụ tập nói chuyện vô cùng náo nhiệt.
 
Người dẫn chương trình dõng dạc giới thiệu: "Phía dưới sắp bắt đầu trận đấu hạng mục là chạy dài 3000m nữ, chúng tôi mời vận động viên tham dự thi đấu vào sân!"
 
Chạy 3000m là hạng mục quan trọng, báo danh hạng mục này đều là dũng sĩ, nhóm vận động viên dự thi mới vừa bước vào, âm thanh trầm trồ khen ngợi liền vang lên.
 
Tống Hoành liếc mắt về phía bên kia.
 
Nữ sinh báo danh chạy 3000m hầu như đều ở trong đội điền kinh của trường, vóc dáng đều rất cao, dáng người là thuộc loại vận động viên khỏe mạnh cân xứng.
 
Tống Hoành cảm thấy Tô Đường quá lắm thì báo danh chạy 100m đến 400m, vì thế lúc đầu không đưa mắt tìm Tô Đường.
 
Hắn tìm trong những tuyển thủ ở hạng mục sau mà không thấy Tô Đường đâu, mới một lần nữa đưa mắt phóng tới vị trí những nữ sinh thi đấu 3000m.
 

Lúc này súng lệnh đã nổ, nhóm tuyển thủ dự thi đều chạy ào ào từng đôi từng đôi chân dài, mạnh mẽ oai hùng chạy băng băng trên đường chạy.
 
Chỉ thấy một thân ảnh chậm rãi ở giữa đội, bám theo sau đuôi thoạt nhìn vô cùng không hài hòa, cô không chỉ thấp hơn người khác cả một đoạn, ngay cả tốc độ cũng là chậm nhất so với mọi người, giống như một con ốc sên lẫn vào đàn hươu cao cổ, từng bước một giãy dụa bò tới phía trước.
 
"Cậu xem nữ sinh cuối cùng kia, 3000m, cậu ấy thật sự can đảm qúa nha." Bên cạnh có người đang bàn luận.
 
"Đúng vậy, đúng vậy, sẽ chết người đó."
 
Vì thế Tống Hoành nhìn hình ảnh Tô Đường ở trong đội chạy 3000m, huyệt Thái Dương giật giật.
 
————————
 
Tiếng gió ở bên tai vù vù thổi.
 
Tô Đường hít một hơi, ánh mắt kiên định.
 
Cô có thể, chỉ cần cô chạy đủ nhanh, mệt nhọc sẽ không theo kịp nhịp bước của cô, chỉ cần cô có thể thuận lợi hoàn thành trận đấu lấy được thứ tự, Tống Hoành có thể thả cô về nhà.
 
Nhưng sự thật tàn khốc.
 
Tô Đường mới vừa chạy xong một vòng, thở đã như chó rồi, bên người liền ào ào chạy qua một đám người.
 
Người ta đã chạy xong vòng thứ hai.
 
Cô chạy xong nửa vòng.
 
Người ta đã chạy xong vòng thứ ba .
 
". . . . . ."
 
Tô Đường cuối cùng vẫn lựa chọn từ bỏ thi đấu, là trọng tài khuyên cô bỏ cuộc, lý do là nhìn học sinh nữ này chậm chạm từng bước trên sân thật sự là tra tấn người ta.
 
Khi nhìn thấy phía sau tên của cô viết một số "0", Tô Đường khổ sở như cả bầu trời đang rơi đầy hoa tuyết.
 
Lúc sau cô đụng phải ủy viên thể dục, Tô Đường u oán hỏi: "Không phải tôi báo danh thi 400m sao?"
 
Ủy viên thể dục ném cho cô một ánh mắt không cần cảm tạ: "Lúc tôi định thêm cậu vào, danh sách chạy 400m đã đầy, cậu không phải nói là tôi không nên tiêu diệt đi nhiệt huyết của cậu đối với vận động sao, trên danh sách chạy 3000m còn chỗ trống, tôi liền báo danh cho cậu, thế nào? Vẫn được tham dự rồi đúng không."
 
Tô Đường cuối cùng dày mặt đi tìm Tống Hoành: "Hoàng Thượng, ta vốn không muốn báo danh thi chạy 3000m. Là ủy viên thể dục báo sai cho ta, người có thể châm chước một chút?"
 
Tống Hoành đang đếm tiền thưởng, mấy tờ tiền đỏ rực mê người trên ngón tay hắn: "Nàng nói xem."
 
"Được rồi." Tô Đường ủ rũ bước đi.
 
Đại hội thể dục thể thao lần này Tống Hoành cùng Cố Diệc Dữ đều đã gây nên làn sóng náo động, hình ảnh hai người lên sân khấu lĩnh thưởng được dán trên bảng thông báo, kết quả không đến một ngày ảnh chụp đã bị trộm mất.
 
Trường học chỉ có thể lại dán tiếp thêm hai tấm nữa, nhưng vẫn chưa đến một ngày lại bị trộm đi.
 
Liên tiếp bị mất ảnh chụp khiến nhà trường phải làm một tấm thủy tinh bên ngoài bảng thông báo, cái này sẽ không ai trộm được nữa.
 
Hướng Manh Manh kéo Tô Đường đến trước bảng thông báo, cách một lớp thủy tinh, chỉ vào ảnh chụp Tống Hoành và Cố Diệc Dữ đứng sóng vai, cảm thán nói: "Cậu xem, rõ ràng hai người không có giao lưu gì với nhau, cười cũng không cười, thối mặt ra, nhưng mà bộ dạng đứng chung một chỗ, thật sự đậm mùi “đam mỹ” nha, trách không được ảnh chụp cứ bị trộm."
 
Tô Đường không hiểu: "Đam mỹ là gì?"
 
"Ngốc à, cậu là người nguyên thủy sao?" Hướng Manh Manh âm trầm liếc cô một cái, coi như là lương tâm có chút không đành lòng hạ độc tư tưởng của cô gái thuần khiết, vì thế thở dài giải thích, "Đam mỹ. . . . . . , chính là để hình dung quan hệ vô cùng tốt giữa hai nam sinh đó."
 
"A." Tô Đường có chút đăm chiêu gật đầu, nghĩ thầm, rằng cô là người cổ đại không phải người nguyên thủy, người nguyên thủy trên người còn có lông, còn cô vô cùng trơn tru, sau đó lại hỏi, "Vậy cái gì mà ‘bán hủ’*? Là bán đậu hủ sao?"
 
(*) Bán hủ: Để chỉ hai nam có gian tình với nhau.
 
Mỗi lần Hướng Manh Manh nhìn thấy hai cái nam sinh cùng một chỗ đều nói bọn họ đang bán hủ, cô đều mơ mơ hồ hồ nghe được.
 
Hướng Manh Manh đau đầu đỡ trán: "A ~"
 
Đối mặt với ánh mắt khát khao học hỏi của Tô Đường, Hướng Manh Manh kiềm chế nội tâm, căng khóe miệng tiếp tục giải thích: "Bán hủ chính là. . . . . . hai nam sinh là bạn tốt của nhau."
 
"Chúng ta là bạn tốt của nhau, là bán hủ sao?" Tô Đường hỏi Hướng Manh Manh.
 
"Không phải!" Hướng Manh Manh bùng nổ nói, "Cậu không được phép nói với người khác tớ với cậu bán hủ nha, đó là giữa nam sinh với nhau mới nói như vậy."
 

"Được thôi." Tô Đường có chút đăm chiêu gật đầu.
 
Vừa mới học được hai từ ngữ trào lưu, Tô Đường liền xem như là dâng lên vật quý, đi nói với Tống Hoành.
 
Hoàng Thượng nói, cô biểu hiện tốt sẽ cho cô trở về Tô phủ chăm sóc gia gia, lần trước đại hội thể dục thể thao tuy rằng thất bại, nhưng Tô Đường cảm thấy vẫn nên đi lấy lòng một chút.
 
"Hướng Manh Manh nói, những từ này những người trẻ ở đây đều rất thích dùng, đặc biệt ngầu. " Tô Đường nhướng mũi nhỏ nói."ngầu" cũng là từ cô mới học được.
 
Tống Hoành thản nhiên giương mắt: "Thay vì mỗi ngày học mấy cái từ mới lung tung đó, ta vẫn cảm thấy nàng nên đem thành tích ngữ văn nâng lên một chút, càng ngầu hơn."
 
"Ngoài biết đọc sách cổ văn ra nàng còn có bản lĩnh nào nữa?"
 
Tô Đường chậm rãi xoay người sang chỗ khác, mở sách giáo khoa ngữ văn ra, bởi vậy mà trong lòng cảm thấy Hoàng Thượng thật sự chẳng thú vị gì cả.
 
——————————
 
Gần đây Tống Hoành một lòng suy nghĩ làm thế nào tách Tô Đường cùng tiểu tử Cố Diệc Dữ kia ra.
 
Sự kiện bánh bao rau thơm qua đi Cố Diệc Dữ cũng an phận không ít, nhưng gần đây Tống Hoành cảm thấy Cố Diệc Dữ lại rục rịch có ý tứ muốn trêu chọc Tô Đường.
 
Mỗi lần đến tiết tự học, Tô Đường kia không an phận nghiêng đầu nhìn qua dưới cánh tay của Cố Diệc Dữ.
 
Cố Diệc Dữ thoải mái làm bài tập của mình tuyệt không ngăn cản, mở một con mắt nhắm một con mắt, mặc cho Tô Đường chép bài, múa bút thành văn.
 
Tống Hoành rất muốn nắm lấy cổ áo Tô Đường đem cô xách đứng lên, nói với cô: "Bài tập có cái gì mà chép? Nàng là nữ nhân của trẫm, muốn chép cũng chỉ có thể chép bài tập của trẫm!" Nhưng cúi đầu lại nhìn thấy sách bài tập của mình một mảng tuyết trắng, Tống Hoành chỉ có thể khẽ cắn môi từ bỏ.
 
Tuy rằng hắn không hiểu tri thức nơi này, nhưng mà chỉ số thông minh tốt xấu đều ở đó, Tống Hoành rất cố gắng học, tin tưởng không lâu về sau Tô Đường sẽ đến cầu xin chép bài tập của hắn.
 
Ở trong cung, chuyện nữ nhân của hoàng đế cùng nam nhân khác nhìn nhau nhiều hơn một cái liếc mắt cũng đã không hợp quy củ, nhưng ở lớp học, Tô Đường cùng Cố Diệc Dữ ngồi cùng bàn. Trong tâm thức Tống Hoành không ngừng nói với chính mình thế giới này thật sự rất cởi mở, nữ nhân trong ti vi đến quần áo cũng không mặc mà xuống nước bơi, nhưng nếu đem đổi thành mặt Tô Đường, hắn vẫn không thể chấp nhận được.
 
Vị trí chỗ ngồi trong lớp cứ mỗi học kì sẽ đổi một lần, bình thường chỉ đổi theo ngẫu nhiên, Tống Hoành muốn tách Tô Đường và Cố Diệc Dữ ra, sau khi tan học cố ý đi tìm chủ nhiệm lớp.
 
Chủ nhiệm lớp vô cùng vui mừng bạn học đại ngốc trong lớp gần đây đã trở nên bình thường, nhưng sau khi nghe được yêu cầu của hắn cảm thấy mình vui mừng quá sớm.
 
Ngữ khí của Tống Hoành quả thực không giống như đến cùng ông thương lượng đổi chỗ ngồi, mà là giống như hoàng đế, lỗ mũi hướng lên trời ra lệnh bảo ông đổi chỗ.
 
Chủ nhiệm lớp uống một ngụm trà hoa cúc để hạ hỏa, nói với chính mình không nên chấp nhặt với một đứa ngốc làm gì: "Bạn học Tô Đường và bạn học Cố Diệc Dữ, hai người hiện tại ngồi cùng nhau rất tốt, em nói muốn cho bọn họ chuyển chỗ ngồi, chuyển như thế nào mới hợp lí?"
 
Tống Hoành thản nhiên nói: "Để cho Tô Đường ngồi phía sau với ta, chuyển Cố Diệc Dữ đi."
 
Tô Đường là phi tử của hắn, nên ngồi ở bên người "hộ tống" hắn.
 
Chủ nhiệm lớp nhìn Tống Hoành, trong lòng đột nhiên sáng lên ánh đèn đỏ.
 
Hắn cũng muốn ngồi cùng học sinh Tô Đường?
 
Lúc trước trong lớp còn đồn đại Tống Hoành thầm mến Tô Đường, luôn miệng gọi Tô Đường là "Tô quý phi", Tô Đường đánh hắn hai quyền, thế nhưng không hề so đo, xem như không có việc gì.
 
Chủ nhiệm lớp là người chịu trách nhiệm quản lí lớp, tuy rằng học sinh lớp chín rất kém cỏi, nhưng ông vẫn rất thương yêu mấy đứa nhỏ, phải bóp chết tư tưởng yêu sớm từ trong bóng nước, lập tức quyết định kiên quyết không thể để Tô Đường và Tống Hoành ngồi cùng nhau.
 
Chủ nhiệm lớp tận tình khuyên bảo: "Học sinh Tống Hoành, ai ngồi với ai không phải là chuyện em có thể quản được, trở về lớp đi."
 
Đột nhiên bị từ chối, Tống Hoành nhíu mày, ánh mắt đột nhiên âm trầm, giống như lại trở thành vị đế vương thủ đoạn khôn lường của triều đình.
 
Hắn lạnh lùng nói: "Thầy, mong người suy nghĩ một chút đến đề nghị của ta."
 
Chủ nhiệm lớp bị Tống Hoành nhìn với ánh mắt sắc bén như muốn giết người: "Em… đứa nhỏ này nói chuyện kiểu gì vậy? Đây là ngữ khí của học sinh nói với giáo viên sao?"
 
Tống Hoành: ". . . . . . . . . . . . . . . . . ."
 
"Được rồi" hắn giống như bại trận, nhún bả vai, "Vậy mong thầy chuyển Tô Đường đi thôi, để ta ngồi cùng Cố Diệc Dữ."
 
Đúng lúc hắn cũng muốn giáo huấn Cố Diệc Dữ một chút.
 
Chủ nhiệm lớp đẩy kính mắt, uống một ngụm trà, nhìnTống Hoành từ trên xuống dưới: "Vì sao em muốn ngồi cùng với Cố Diệc Dữ, có lý do gì không?"
 
Học ngữ khí cách nói chuyện của học sinh nói với giáo viên của thời đại này, Tống Hoành nghĩ nghĩ, đem hai chữ "bạn bè" nuốt xuống , một lần nữa thay đổi cách biểu đạt, mặt không chút thay đổi nói: "Bởi vì ta và hắn muốn trở thành một đôi đam mỹ."
 
"Khụ khụ khụ khụ khụ! ! !" Chủ nhiệm lớp đột nhiên ho mạnh, một cánh hoa cúc văng xuống đất.
 
"Em nói cái gì? ? ? Muốn trở thành một đôi đam mỹ? ? ?" Chủ nhiệm lớp khiếp sợ không thôi.

 
Tống Hoành nhíu nhíu mày.
 
Muốn trở thành một đôi đam mỹ không phải có nghĩa là bạn bè tốt sao? Tô Đường đã nói với hắn như vậy.
 
Hắn cảm thấy vẻ mặt của chủ nhiệm lớp vô cùng quỷ dị, thay đổi cách dùng từ của giới trẻ thời đại này, một lần nữa nói: "Ta muốn cùng hắn ngồi cùng nhau bán hủ."
 
Thầy chủ nhiệm cảm thấy cả người không ổn.
 
Ông dạy học hai mươi năm, lần đầu tiên, đụng phải học sinh như thế này.
 
Ông nhìn Tống Hoành, ánh mắt bắt đầu khiếp sợ, sau đó lại suy nghĩ vô cùng phức tạp, cuối cùng lại nảy sinh cảm giác vô cùng thương tiếc.
 
Đứa nhỏ này, thế mà. . . . . .
 
Cũng không dễ dàng gì nha, lớn lên từ gia đình như vậy, từ nhỏ không cha không mẹ, được bà nội nuôi dưỡng, tâm lí có chút vặn vẹo, cũng không phải không có khả năng.
 
Chủ nhiệm lớp lấy nắp đậy ly trà lại, nhẹ nhàng thở dài một hơi: "Em đi về trước đi, đề nghị của em, thầy sẽ suy nghĩ cẩn thận."
 
Tống Hoành trở về.
 
Không thể ngồi cùng Tô Đường, tách cô ra khỏi Cố Diệc Dữ cũng không tệ.
 
Ngày hôm sau, Tống Hoành tới phòng học.
 
Hắn phát hiện vị trí ở cuối phòng học của hắn không thấy đâu nữa.
 
Chỗ ngồi của Hắn đâu?
 
Tống Hoành nhíu mày.
 
Tô Đường mang bình nước giữ nhiệt từ bên ngoài tiến vào, bên trong chính là loại sữa bột gần đây cô thích nhất, nhìn thấy Tống Hoành, nhẹ nhàng nói với hắn: "Hoàng Thượng vạn phúc kim an.", sau đó trở lại chỗ ngồi của mình.
 
Chỉ chốc lát sau Cố Diệc Dữ cũng vào lớp, miệng hắn ngậm chiếc bánh bao, trong tay cầm sữa đậu nành, ném cặp sách, đặt mông xuống, ngồi bên cạnh Tô Đường.
 
Tô Đường quay qua lấy lòng cầu xin vở bài tập của hắn.
 
Hai người một tay đưa đồ ăn vặt một tay giao hàng (bài tập ), phối hợp vô cùng ăn ý lại thành thục.
 
Tống Hoành đen mặt. hầm hầm tức giận.
 
Sao lại thế này?
 
Tống Hoành nhìn thấy Tô Đường và Cố Diệc Dữ ngồi song song nhau, vô cùng tức giận.
 
Vậy chỗ ngồi của hắn? Chủ nhiệm lớp chuyển chỗ của hắn đi đâu?
 
Đã sắp vào tiết, bả vai của hắn đột nhiên bị vỗ một cái.
 
Tống Hoành quay đầu lại, nhìn thấy lớp trưởng Triệu Tiểu Phi đứng phía sau hắn.
 
"Tống Hoành này," Triệu Tiểu Phi cà lơ phất phơ để tay trên vai Tống Hoành, nhưng bị Tống Hoành trừng, lúc sau chỉ có thể phẫn nộ mà thả tay xuống, "Chủ nhiệm lớp đổi chỗ cho cậu rồi."
 
"Là chỗ này." Hắn chỉ vào một hướng khác.
 
Đó là ngõ ngách cách chỗ Tô Đường cùng Cố Diệc Dữ xa nhất trong phòng học.
 
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.