Quý Phi Dậy Đi Học

Chương 53: hoành




Lần đầu tiên Tô Đường chủ động đả thương trái tim người khác, trong lòng khó tránh khỏi có chút cảm giác tội lỗi.
 
Lúc vào tiết không tự chủ nhìn bóng lưng Tống Hoành phía trước, Tống Hoành quả thật là đế vương, bất luận là người ở đâu cũng vô cùng có khí chất, ngược lại với những người trong lớp 9 ngồi ngả nghiêng loạn xạ, hắn vẫn ngồi vô cùng thẳng thớm, hết sức chăm chú nhìn chằm chằm lên bảng đen.
 
Hoàng Thượng nghiêm túc như vậy, nếu về sau thật sự thi được điểm tuyệt đối thì làm sao bây giờ? Tô Đường phiền muộn nghĩ.
 

 
Tô Đường cũng không quá trì độn, đã qua nhiều ngày như vậy, cũng không thể không hiểu được tâm tư của Tống Hoành.
 
Chỉ là cô có chút sợ hãi, Tống Hoành là Hoàng Thượng, cô sợ tình ý của Hoàng Thượng, người ta đều nói quân ân như nước chảy, Tống Hoành bây giờ dường như là rất tốt với cô, nhưng về sau thì có thể tốt được bao lâu đây?
 
Tô Đường đột nhiên cảm thấy may mắn vì mình đã bị thái hậu phế đi, cô có thể quang minh chính đại lấy lí do nam nữ bất tương thân cự tuyệt Tống Hoành, nếu không cổ chỉ có thể chấp nhận, sau đó có lẽ sẽ có một ngày nào đó, dòng nước quân ân của Tống Hoành sẽ chảy qua khỏi đầu cô.
 
Nếu nhất định sẽ mất đi, vậy không bằng chưa từng có được.
 
Có lẽ trước khi Tống Hoành thi được điểm tối ta, quân ân của hắn sẽ không dành cho cô nữa. Tô Đường nghĩ, tự trấn an mình, chỉ là không biết vì sao, trong lòng phút chốc cảm thấy cô đơn.
 
Cuối tuần, Tô Đường ở nhà, thấy mẹ Tô tuần này dường như rất bận rộn.
 
Mẹ Tô còn có một thân phận nữa chính là đại biểu ủy ban của khu dân cư bọn họ, sắp đến năm mới, lãnh đạo giao nhiệm vụ, trước năm mới phải đến thăm hỏi, an ủi những hộ có hoàn cảnh khó khăn trong khu.
 
Tô Đường nhìn phòng khách trong nhà một đống toàn là dầu ăn và gạo, đều là để thăm hỏi những hộ gia đình khó khăn.
 
Từ lần trước Mẹ Tô nhìn thấy Tô Đường ở trên sân khấu trường biểu diễn, cảm thấy đứa con gái này quả thật không nhút nhát như bà tưởng tượng, chỉ là thiếu chút rèn luyện thực tế, vì thế hỏi Tô Đường có muốn đi theo cùng hay không.
 
Tô Đường đang không muốn ở nhà làm bài tập, vội không ngừng đồng ý.
 
Tô Đường đi theo mẹ Tô cùng với vài người đồng nghiệp, đi đến thăm hỏi nhà đầu tiên chính là một hộ nhỏ trong khu, căn nhà nhìn vô cùng bấp bênh, cũ kĩ.
 
Đoàn người trong tay cầm theo quà thăm hỏi, vừa lên lầu vừa nói: "Nhà này phỏng chừng là một trong những hộ khó khăn nhất, trong nhà chỉ có một bà nội nuôi một đứa cháu trai, bà nội tuổi lớn không có sức lao động, đứa cháu trí lực lại không tốt, nghe nói gần đây cũng đã tốt hơn một chút, cũng không biết tốt một chút là nhiều hay ít, dù sao hai bà cháu sống nương tựa lẫn nhau cũng vô cùng đáng thương."
 
Tô Đường ôm một bình Coca lớn đi theo phía sau, cảm thấy hoàn cảnh nghe sao lại nghe có chút quen tai, giống như cô đã nghe qua ở đâu rồi.
 
Mẹ Tô kéo kéo Tô Đường: "Nhớ là phải chào người ta nha, miệng ngọt một chút."
 

Tô Đường gật đầu: "Dạ con biết rồi, nương."
 
Mẹ Tô: "Nói với con bao nhiên lần phải gọi mẹ, cứ gọi nương, nương, con là người của thế kỉ nào tới vậy."
 
Tô Đường le lưỡi: "Dạ con biết rồi mẹ."
 
Đoàn người dựa theo số nhà gõ cửa đi vào, người mở cửa là bà nội đầu tóc điểm hoa râm, trên mặt khắc sâu những nếp nhăn, nét mặt tươi cười, trong ánh mắt lộ ra vẻ hiền lành.
 
Tô Đường nghe theo lời mẹ Tô dạy, đi lên chào: "Chào bà nội ạ."
 
"Được được được." Bà cầm lấy tay Tô Đường, nhìn nhìn về phía mẹ Tô, "Đây là con gái của con hả?"
 
"Đúng vậy." Mẹ Tô mỉm cười, đặt chai dầu ăn trong tay xuống, nhìn chung quanh, "Bà nội Tống, chúng con năm nay lại đến thăm bà, cháu trai của bà đâu?"
 
"Nó đã đi ra ngoài từ sớm rồi." Bà nội Tống cười nói, nhìn đoàn người mang quà tặng, "Vất vả cho các con, hàng năm đều đến thăm bà, năm nay thằng cháu bà tốt lên nhiều rồi, có thể tự chăm sóc mình, các con về sau sẽ không cần phải đến thăm bà nữa, cháu trai đã hiểu chuyện rồi, chúng ta ngày qua sống rất tốt." Bà nội Tống nói xong đột nhiên bắt đầu lau nước mắt, "Qua vài năm nữa bà già này cũng yên tâm mà đi rồi, không cần lo lắng một mình nó không tự lo được."
 
"Ôi, bà nội Tống đừng khóc, đừng khóc, cháu trai có thể tự gánh vác là chuyện tốt, đừng khóc nữa a." Mấy người đi cùng vội vàng chạy lại an ủi.
 
Tô Đường nhìn trái nhìn phải đánh giá một phen căn nhà của bà nội Tống.
 
Diện tích đặc biệt nhỏ, dường như cũng chỉ bằng phòng khách nhà cô, trong phòng thứ đồ lớn nhất chính là một cái TV kiểu cũ, tận cùng bên trong treo một tấm màn, hẳn là nơi bà nội Tống ngủ. Nhưng không gian tuy rằng nhỏ, nhưng đồ đạc trong nhà đều được dọn dẹp hết sức sạch sẽ, chỉ là chung quanh bày ra rất nhiều len sợi cùng với các loại mũ, găng tay đan được một nửa, còn có mấy đôi đế giày thủ công đã may xong rồi.
 
Tất cả mọi người còn vội đi đến nhà tiếp theo, tặng xong đồ ngồi lại vài phút liền phải đi, bà nội Tống còn tặng lại mọi người một ít đế giày và mũ bà tự làm, mọi người ngượng ngùng từ chối một hồi lâu, cuối cùng đành phải bảo Tô Đường nhỏ tuổi nhất nhận của bà nội Tống một đôi găng tay.
 
Đoàn người ngồi trên xe đi đến nhà tiếp theo mới phát hiện vừa rồi vội đi, còn quên đưa cho bà một túi gạo, Tô Đường vừa nhận của bà nội Tống một cái găng tay liền xung phong nhận việc mang đến tặng cho bà nội Tống.
 
Mẹ Tô dặn dò: "Chúng ta đi đến nhà kế tiếp trước, con chú ý an toàn, chờ một chút sẽ quay lại đón con."
 
"Được ạ, mẹ." Tô Đường khiêng một túi gạo hai mươi cân, một lần nữa đi về hướng nhà bà nội Tống.
 
Chỉ chốc lát sau Tô Đường liền phát hiện mình đã đánh giá quá cao thể lực của bản thân, nhà bà nội Tống ở tầng bốn, nàng ôm túi gạo hai mươi cân, chỉ mới leo đến tầng một mà đã bắt đầu thở hồng hộc.
 
"Nặng quá." Cánh tay Tô Đường đã mỏi nhừ, xoa xoa thắt lưng, bất đắc dĩ đem gạo đặt trên mặt đất, kéo túi gạo lên từng bậc từng bậc tam cấp.
 
***
 
Cuối tuần, sáng sớm Tống Hoành đã rời giường đi đến tiệm sách Tân Hoa mua mấy quyển sách tham khảo, lúc trở về đi lên cầu thang, ở dưới lầu đã nghe thấy tiếng bước chân nặng nề ở tầng trên.
 
Tống Hoành mang sách lên đến tầng tiếp theo, vừa đến nơi liền nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
 
Không ngờ lại gặp Tô Đường ở đây.
 
Tô Đường mệt quá, ngồi trên cầu thang, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, bên chân còn có một túi gạo.
 
Tô Đường và Tống Hoành ở phía dưới bốn mắt nhìn nhau.
 
"Hoàng… Hoàng Thượng?"
 
Tống Hoành có chút kinh ngạc: "Sao nàng lại ở đây?"
 
"Ta. . . . . ." Này giải thích ra có chút phiền toái, bây giờ việc cấp bách là đem túi gạo này lên tặng cho bà nội Tống, Tô Đường nhìn thấy Tống Hoành như là thấy được cứu tinh, như lâm đại xá, chạy đến trước mặt Tống Hoành, "Hoàng Thượng, giúp ta một chuyện được không?"
 
Tống Hoành một tay mang cầm sách của mình, một tay xách túi gạo hai mươi cân của Tô Đường, đứng ở trước cửa một căn nhà ở lầu bốn.
 
Tô Đường nhìn Tống Hoành với ánh mắt vô cùng cảm kích: "Cám ơn Hoàng Thượng, tới rồi, chính là nhà này."
 
Tống Hoành không nói gì.
 
Tô Đường đang chuẩn bị gõ cửa, Tống Hoành lại đột nhiên buông đồ trong, lấy từ trong túi ra một chùm chìa khóa, cắm vào ổ khóa cửa.
 
"Hả?" Bàn tay Tô Đường gõ cửa treo giữa không trung, khó hiểu nhìn về phía Tống Hoành.
 
Tống Hoành tựa hồ có chút xấu hổ, quay mặt qua chỗ khác: "Đây là nhà của ta."
 
". . . . . . . . . . . . . . . . . . Đây là nhà của người!" Cô kinh ngạc.
 
***
 
Tô Đường ngồi co quắp trên ghế.
 
Tống Hoành đem bình Coca ban nãy mở ra, rót cho Tô Đường một ly: "Uống đi."
 

Tô Đường cầm ly nước, nhìn về phía Tống Hoành.
 
Chả trách vừa rồi nghe lời mẹ có chút gì đó quen thuộc, Hướng Manh Manh đã sớm nói qua với cô hoàn cảnh gia đình Tống Hoành, lời hai người nói giống nhau như đúc nha.
 
Chẳng qua trước kia Tô Đường vẫn nghĩ Hoàng Thượng ở bên này điều kiện gia đình tuy rằng không tốt nhưng mà không đến mức quá kém, dù sao hắn cũng là hoàng đế từ nhỏ sống an nhàn sung sướng, nếu như quá kém chắc chắn sẽ sống không nổi.
 
Tô Đường nhìn những đồ dùng sơ sài trong nhà, trong lòng đột nhiên chua xót.
 
Thì ra Hoàng Thượng thật sự. . . . . . rất thảm.
 
Tô Đường vốn vẫn nghĩ phải khi dễ Tống Hoành, nhưng hiện tại nhìn thấy hắn thảm như vậy, lại đột nhiên bắt đầu cảm thấy mình không thể hạ thủ.
 
Cũng chỉ lúc vừa mới đưa Tô Đường vào Tống Hoành hơi cảm thấy có chút thẹn thùng, nhưng tâm lý mạnh mẽ, năng lực chịu đựng khiến cảm xúc của hắn rất nhanh liền khôi phục tốt trở lại, hỏi: "Bữa trưa nàng muốn ăn cái gì?"
 
Tô Đường khó hiểu ngẩng đầu.
 
Tống Hoành: "Sắp tới giờ cơm rồi, ở lại ăn một bữa đi!"
 
Sau khi bà nội Tống biết Tô Đường và Tống Hoành lại là bạn học vô cùng vui vẻ: "Đúng vậy, ở lại chơi một lát đi, trước giờ chưa từng có bạn của Hoành Hoành đến đây chơi."
 
Bà nội Tống vẫn rất quan tâm quan hệ xã giao của cháu trai, từ nhỏ đã ngốc, lúc ở nhà trẻ đã bắt đầu không có ai muốn chơi cùng hắn, tiểu ngốc tử Tống Hoành từ nhỏ cũng chỉ có thể ngóng nhìn người khác chơi với nhau, lớn hơn một chút nữa, không chỉ không có bạn muốn làm bạn với hắn, thậm chí còn cùng nhau ức hiếp hắn, bây giờ thì tốt rồi, cháu trai dần dần hết ngốc rồi , lại có bạn học đến nhà làm khách.
 
Tống Hoành nghe được hai chữ "Hoành Hoành" kia, mặt đen lại.
 
Tô Đường vốn có chút chua xót, kết quả lại bị hai chữ "Hoành Hoành" làm cho tức cười, gật đầu nói: "Được ạ, cám ơn bà nội Tống."
 
Bà nội Tống vui vẻ đi vào phòng bếp bận việc, nói là phòng bếp, kỳ thật cũng chỉ là một cái bếp nhỏ trên ban công.
 
Tống Hoành vốn muốn đi giúp, nhưng bị bà nội Tống đẩy đi ra, trong nhà thật vất vả mới có bạn học đến đây, để cho hắn cùng bạn học nói chuyện phiếm.
 
Tô Đường đang cầm ly nước lại tìm kiếm xung quanh, xác định trong tầm mắt chỉ có một cái giường, ở trên chỉ để toàn quần áo của bà nội Tống, khẳng định không phải giường của Tống Hoành, rốt cuộc nhịn không được hiếu kỳ hỏi: "Hoàng Thượng, người. . . . . . ngủ chỗ nào vậy?"
 
Tống Hoành nghe xong nhíu mày: "Muốn xem?"
 
Tô Đường đỏ mặt.
 
Ở Đại Lương, nam tử tự ý xông vào khuê phòng của nữ tử chưa chồng, là chuyện rất thất lễ, không hợp quy cũ.
 
Bây giờ cô có một loại cảm giác mình sắp xông vào khuê phòng của Tống Hoành.
 
Tống Hoành cười cười, đẩy tấm màn bên giường bà nội Tống, Tô Đường nhìn qua, lúc này mới phát hiện nơi đó trừ để một ít đồ vật, lại còn đặt một cái thang.
 
Tô Đường nhìn lên trên, rốt cuộc cũng phát hiện bên trên cái thang là một căn gác nhỏ.
 
Thì ra là còn có một cái gác nhỏ.
 
Tống Hoành đứng ở bên cạnh thang hỏi: "Nàng muốn lên trên xem không?"
 
Tô Đường chưa từng thấy qua loại gác thế này, trong lòng cảm thấy tò mò, lúc này gật đầu: "Muốn."
 
Tống Hoành ở dưới đỡ thang, Tô Đường cẩn thận đi lên.
 
Lọt vào trong tầm mắt là một màu u ám, ở trên gác không có của sổ lấy ánh sáng.
 
Tống Hoành cũng đi theo lên trên, thuần thục bật đèn, sau đó nhắc nhở Tô Đường: "Cẩn thận đụng đầu."
 
Đèn sáng, Tô Đường mới phát hiện căn gác thực sự thấp, trần nhà thiếu chút nữa sát đỉnh đầu cô, nhìn lại Tống Hoành, hắn quả nhiên chỉ có thể cúi đầu khom lưng, căn bản không thể đứng được.
 
Tống Hoành ngồi vào một chiếc ghế duy nhất ở đó, cuối cùng cũng có thể thẳng thắt lưng.
 
Đèn trên căn gác màu vàng ấm, Tô Đường cận thận đánh giá nơi Tống Hoành ngủ.
 
Không gian rất nhỏ, lộ ra một chiếc giường, một bàn học nhỏ, bàn học dựa vào mặt tường, trên tường có một giá sách, sách xếp đầy ở trên.
 
Trừ cái ghế dựa Tống Hoành đang ngồi, không gian còn lại chỉ có chỗ mà Tô Đường đang đứng.
 
Tô Đường nhìn thấy chiếc giường chăn gối xếp gọn gàng trước mắt, không dám tin đây là "long sàn" Tống Hoành ngủ cho tới bây giờ.
 
Tống Hoành nói: "Ngồi đi."
 
Tô Đường nhìn trước nhìn sau, đành phải ngồi ở trên "long sàn" của Tống Hoành.

 
Từ nhỏ Tô Đường đã không quá cực khổ, cho dù tới thế giới này trong nhà tuy không tính là giàu có nhưng là tốt xấu cũng là một gia đình công nhân bình thường, ba mẹ đều rất thương yêu cô, bây giờ gặp Tống Hoành trong hoàn cảnh này, Tô Đường nháy mắt cảm thấy hình tượng của Hoàng Thượng trong lòng cô trở nên quang huy vĩ đại.
 
Tô Đường cúi đầu, cảm thán nói: "Hoàng Thượng, người thật là lợi hại."
 
"Không có gì, quen rồi thì cũng tốt thôi." Tống Hoành buông tiếng thở dài, hắn kiếm được chút tiền, nhưng đều dùng cho cuộc sống của hắn và bà nội, bà nội Tống bây giờ không cần đến trạm tàu ngầm bán đồ này nọ, Tống Hoành muốn đổi nơi ở, chút tiền kia vẫn còn thiếu một chút.
 
Đáng tiếc hắn bây giờ còn là học sinh, học là chính, đủ tuổi tìm việc làm cũng phải đợi cho đến khi lên đại học.
 
Không gian quá hẹp, Tô Đường ngồi ở trên giường Tống Hoành, trong không khí lờ mờ có mùi hương trên người hắn, trong căn gác này một người cũng đã thấy chật, bây giờ còn tới hai người, Tô Đường mơ hồ cảm thấy có chút không thoải mái, đôi tai trắng nõn bắc đầu ửng đỏ.
 
Tô Đường muốn xuống gác.
 
Cô vừa mới chuẩn bị đứng lên, Tống Hoành lại đột nhiên kêu một tiếng: "Cẩn thận đầu."
 
Giây tiếp theo, đầu Tô Đường liền đập phải một cây xà ngang.
 
"Ai da." Tô Đường ôm đầu, lại lần nữa ngã ngồi trên giường Tống Hoành.
 
Tống Hoành lập tức ngồi dậy, gỡ lấy tay Tô Đường đang ôm trán, nhìn lên cái trán trắng nõn của cô đã ửng lên một cục đỏ: "Không sao chứ?"
 
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Đường bắt đầu đỏ, nước mắt chảy ra: "Đau quá!"
 
Tống Hoành đưa tay xoa xoa chỗ trán Tô Đường bị đập, có chút buồn cười: "Lúc ta vừa đến cũng thường xuyên bị đụng đầu."
 
Tô Đường nhìn thấy trên mặt hắn ẩn ẩn có ý cười, tức giận: "Không được cười!"
 
Tống Hoành đành phải nhịn cười, tiếp tục xoa xoa trán cho Tô Đường.
 
Không khí đột nhiên an tĩnh lại, căn gác chật chội, ánh đèn mờ nhạt, Tống Hoành ngồi ở bên cạnh Tô Đường, còn nghiêm túc xoa đầu cho cô, hơi thở thổi trên đỉnh đầu cô.
 
Lỗ tai Tô Đường càng lúc càng đỏ.
 
Tống Hoành vốn đang nghiêm túc xoa đầu Tô Đường, kết quả vừa cúi đầu liền nhìn thấy lỗ tai cô ửng đỏ, động tác trên tay đột nhiên dừng một chút.
 
Không khí giống như bọt nước ùng ục ùng ục, bắt đầu trở nên ám muội.
 
Tống Hoành vừa xoa vừa nhẹ giọng hỏi: "Còn đau không?"
 
Tô Đường nghe xong đầu tiên là gật đầu, sau đó lại mạnh mẽ lắc đầu, đột nhiên lúng túng không biết phải làm sao.
 
Ánh mắt Tống Hoành thâm sâu.
 
Như là có cái gì đang gọi hắn, Tống Hoành cúi đầu, in một dấu hôn lên trán Tô Đường nơi bị đụng phải.
 
Đôi môi mềm mại dán trên trán cô, Tô Đường đột nhiên bắt đầu căng thẳng, không khỏi nắm lấy tấm chăn dưới sàn.
 
Tống Hoành hôn một lát, mới chậm rãi buông ra.
 
Tim Tô Đường đập như nổi trống.
 
"Đường Đường." Hắn rũ mắt nhìn chiếc mũi xinh xắn của Tô Đường, ôn nhu gọi.
 
Tô Đường còn nắm chặt tấm chăn, cắn môi, vốn muốn gọi một tiếng "Hoàng Thượng" nhưng lại cảm thấy không khí này dường như không thích hợp gọi "Hoàng Thượng", muốn gọi"Tống Hoành", nhưng gọi thẳng tên như vậy cũng có hơi kì lạ, suy tư một phen, đột nhiên nhớ tới gì đó, thanh giọng, rốt cuộc cũng mở miệng, dưới ánh mắt chờ mong của Tống Hoành, gọi:
 
"Hoành Hoành."
 
Tống Hoành: ". . . . . . . . . . . . . . . . . ."
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.