Buổi sáng trước ngày khaigiảng, Vạn Quý Phi trở lại thành phố G.
Tất nhiên Hoắc Duẫn Đìnhđảm đương nhiệm vụ tài xế, Volvo màu đen tiến vào trong một hoa viên tiểu khu,Vạn Quý Phi xuống xe khi nhìn thấy bên trong tiểu khu tràn ngập gió lục địavườn cây cỏ khoác áo xuân, còn bể bơi xây thật to, ánh mắt cơ hồ muốn rơi xuốngđến nơi.
“Điên rồi, anh tìm cáidạng phòng ở gì?” Không cần lên lầu nhìn, một tấc đất ở thành G là một phân,nơi đây trang bị đầy đủ phương tiện, kia tiền thuê phòng ở này khẳng định đắtđỏ không thể tưởng tượng được đi.
“Hai phòng ngủ hai phòngkhách, không tính là lớn, chỉ có sáu mươi mét vuông. Bất quá nơi này hình thứcquản lý phong bế, cách trường học lại gần, đại khái đi bộ 10 phút là đến nơi,cho nên anh mới chọn.”
“Nga!” Bị đả bại, cô mộtngười trọ ở phòng lớn như vậy làm gì? Cô chỉ biết, lấy tiêu chuẩn của người nàyđi lựa chọn thứ gì đó, không phải phàm nhân như cô tiếp nhận được.
“Một tháng tiền thuê làbao nhiêu?”
“Ba ngàn sáu đi.” HoắcDuẫn Đình thuận miệng trả lời, từ cốp xe phía sau lấy hành lý, phát hiện côphồng hai má trừng mắt nhìn chính mình, không khỏi hỏi: “Có vấn đề gì?”
“Siêu cấp đại đầu heo!”Đó là khoản sinh hoạt phí gần ba tháng ròng của cô, Vạn Quý Phi muốn phátcuồng. ”Có thể trả lại không?”
“Anh đã trả trước ba nămrưỡi tiền thuê nhà.”
“Cái gì?” Một lần đemtiền thuê nhà trả hết trọn gói? Vậy bao nhiêu tiền a? Trợn mắt há hốc mồm đềukhông đủ để hình dung biểu tình hiện tại của cô.
Thang máy vẫn hướng lêntrên, Vạn Quý Phi miệng không ngừng mà đô đô ồn ào: “Anh tìm phòng ở trước nhưthế nào đều không hỏi qua ý kiến của em? Chi phí này căn bản không nằm trongphạm vi gánh vác của em, em chỉ là một sinh viên, làm sao ở căn hộ đắt tiền nhưvậy?”
Hoắc Duẫn Đình thủy chungkhông lên tiếng, thang máy tới tầng 18 thì dừng lại, hắn lôi kéo cô đi rangoài, tới cuối hành lang, lấy chìa khóa mở cửa ra.
Phòng ở thật sự khôngtính là lớn, phòng khách cũng nhỏ, bất quá bên trong trang trí, nhìn ra đượcmọi thứ đều là mới, không có người ở qua, đứng ở ban công còn có thể ngắm nhìntoàn cảnh hoa viên ở tầng dưới.
Hắn đem hành lý bỏ xuống,đè lại hai vai của cô, còn thật sự nghiêm túc mà nói: “Anh không định mang tớigánh nặng cho em, anh chỉ dựa vào phạm vi năng lực của mình lựa chọn gì đó màchính mình vừa lòng.”
Vạn Quý Phi vẻ mặt đaukhổ, không biết phải như thế nào phản bác hắn.
Thấy cô trầm mặc khôngnói, Hoắc Duẫn Đình chậm lại hạ ngữ khí: “Anh là chồng em, dùng tiền của chồnglà chuyện đương nhiên. Hay là em căn bản là không có tính tự giác bản thân emđã là vợ người?”
Được rồi, cô là hoàn toànkhông có cảm giác đã kết hôn như người ta, có thể trách ai được? Sau khi trở vềhết thảy quy về sự thật, hành trình lãng mạn ở Pháp tựa như giấc mộng dài, nửađêm tỉnh lại cô vẫn như cũ là cô, cái gì cũng chưa thay đổi.
“Đây chỉ là nơi nghỉ ngơitạm thời, thực không đáng để cho chúng ta vì nó cãi nhau.” Hắn cúi người hạthắt lưng xoa bóp gương mặt của cô, cùng cô mũi dán mũi.
“Ngoan, cười cái đi?”
Vạn Quý Phi đành thôi,giá trị quan niệm bất đồng, cô không thay đổi được hắn.
“Buổi chiều chúng ta đimua chút đồ đi, suy cho cùng muốn trụ ở nơi này vài năm, dù sao cũng phải đầyđủ.”
Đại cục đã định, khôngtình nguyện cũng phải nhận. Huống hồ tiền đều thanh toán, tổng không thể bảochủ cho thuê nhà trả lại tiền.
Ngày đầu tiên chuyển vàonhà mới, hai người lần đầu bởi vì ý kiến không hợp ầm ĩ nhỏ một hồi, bất quácuối cùng cũng đi qua một cách bình yên.
Ngày hôm sau khai giảng,Thiệu Mẫn biết được Vạn Quý Phi bị kim ốc tàng kiều (nhà vàng cất người đẹp),đâu chịu buông tha cơ hội bát quái, quấn quít lấy cô muốn nghe chuyện. Vạn QuýPhi bị hỏi phiền, đơn giản sau giờ tan học kéo cô đi mua đồ ăn, sau đó về nhàtán gẫu tâm sự.
“Oa! Hoắc tiên sinh thậtquá si tình, đuổi tới Đài Loan!”
“Đáng thương, thế nhưngcả tháng bị bệnh thuỷ đậu!”
“A, tốt như vậy có số điPháp ngoạn.”
“Cái gì?”
Nhai ở trong miệng sợi cámực đột nhiên rơi xuống, Thiệu Mẫn hoàn toàn khiếp sợ.”Cậu… cậu nói cái gì? Cậu thế nhưng… Thế nhưng kết hôn?”
Vạn Quý Phi gật gật đầu,nửa năm trải qua toàn bộ phun sạch sẽ, đột nhiên mới phát hiện chính mình chỉhưởng thụ nửa năm luyến ái cuộc sống đã thành người của hắn, không có tồn tạicảm giác phiền muộn. Kết hôn chữ này, nghe vẫn là cảm thấy xa lạ.
“Má ơi!” Thiệu Mẫn đỡtrán, tuy rằng nghe qua thực lãng mạn, nhưng không khỏi thương thay cho nha đầukia. Tuổi còn trẻ, liền bị túm. ”Hôn lễ của hai người có hiệu lực pháp luậtkhông?”
“Có nha.” Có giấy chứnghôn, không phải sao?
“Tuy rằng nghe cảm thấykhó có thể tin được, bất quá vẫn là chúc mừng cậu.” Thiệu Mẫn tựa người trên sôpha, miệng tiếp tục xử lý tiếp sợi cá mực.
“Hoắc tiên sinh yêu cậusâu vô cùng, gả hắn hẳn là cũng không sai, cậu liền an tâm làm phu nhân tốtđi.”
“Cái gì chứ?” Phu nhântốt là làm như thế nào? Cô cảm thấy chính mình hiện tại cũng không khác gì độcthân.
“Tiêu chuẩn của phu nhântốt: trở ra khỏi phòng thì vào phòng bếp, đương nhiên còn muốn…” Thiệu Mẫn xấuxa cười: “Trèo lên được giường lớn. Nói, Hoắc sinh nhà cậu mãnh không?”
“Đi tìm chết đi!” Một cáigối ôm bay đi qua, Thiệu Mẫn cười đến càng tiện.
Lại hàn huyên một hồi,điện thoại của Vạn Quý Phi vang, cô nhìn nhìn di động, chạy đến bên ngoài bancông nghe.
“Ăn cơm chưa?”
“Ách? Ăn.” Ăn vặt cũngcoi như là ăn đi?
“Đang làm cái gì?”
“Thiệu Mẫn đến đây, chúngem đang nói chuyện phiếm.”
“Lại là nói chuyện tư mậtcủa tiểu nữ sinh?”
“Đúng.” Cô tùy tiện cólệ, mới không cần cho hắn biết các cô đang ở đây thảo luận hắn.
Hoắc Duẫn Đình cười cười“Anh đây không gây trở ngại cho hai người, buổi tối anh không ở nhà, em nếu sợcó thể bảo Thiệu Mẫn lưu lại cùng mình.”
“Sợ cái gì? Em là ngườilớn!” Cô nói được như đinh chặt sắt.
“Phải phải, anh quên, emlà nữ siêu nhân dũng cảm.”
“Hừ.” Dám xem nhẹ cô!
Hai người lộn xộn một hồiliền gác máy, trở lại phòng khách, Thiệu Mẫn đã đem mấy bao đồ ăn vặt giảiquyết hơn phân nửa. Hơn mười giờ, Thiệu Mẫn nói muốn đi.
“Cậu không sao chứ?”
“Đương nhiên!” Như thếnào bọn họ đều giống nhau, nghĩ đến cô là tiểu hài tử?
“Được rồi.” Thiệu Mẫnnhún vai “Vậy tớ đi đây.”
Tiễn bước Thiệu Mẫn,trong phòng nhất thời thật quá yên tĩnh. Cô cẩn thận đóng kín cửa, tắm rửa xongsau đó lo lắng lại đi ra kiểm tra cửa sổ bên ngoài có khóa kỹ chưa. Dùng máytính chơi một lát, cảm thấy nhàm chán vì thế liền trở về trên giường. Tắt đèn,thế nhưng lòng luôn cảm thấy trong không khí tĩnh lặng này thật quá khủng bố.Nói thực, từ nhỏ đến lớn cô đều là sinh hoạt cuộc sống quần thể, không phải cóngười nhà làm bạn thì chính là ở ký túc xá tại trường học chưa từng thử qua mộtmình trụ một phòng.
Mười phút sau, Vạn QuýPhi rốt cục đánh không lại phân sợ hãi kia trong nội tâm, đứng dậy bật đèn. Vừarồi thực không nên mạnh miệng như vậy, nguyên lai cô sẽ sợ. Trên gối đầu có lưulại mùi của hắn tối hôm qua, cô nhớ hắn.
Đêm đó, cô mở ra di độngnghe mp3, nghe một hồi kéo tới hừng đông.
Năm học mới có rất nhiềuthứ cần phải thích ứng, hoàn cảnh học tập mới, nơi ở mới. Về phương diện trườnghọc hoàn hảo, bởi vì có rất nhiều giải phẫu khóa cùng thí nghiệm khóa muốn lên,thời gian ở bận rộn trung vượt qua. Cô độc trong đêm dài là chuyện mà cô khôngmuốn đi đối mặt nhất, trước kia dừng chân khi bất giác có cái gì, hiện tại lạicảm giác rất quái lạ. Xem phim, đọc tiểu thuyết, lên mạng tán gẫu, buổi tối nàocũng làm những chuyện giống như hiện tại thế nhưng đột nhiên không có tinhthần, tâm tâm niệm niệm nghĩ về một người, hận không thể thời thời khắc khắchắn luôn bồi tại bên người.
Bởi vì dạng này, cho nêncó khi cô cùng Thiệu Mẫn ở bên ngoài đi dạo, ở trường học thư viện đợi ườigiờ hơn mới về nhà.
Vì thế Hoắc Duẫn Đình cónhiều bất mãn. ”Muốn xem sách ở nhà so với thư viện càng thoải mái, đừng về nhàquá trễ, nguy hiểm!”
Cô ngượng ngùng nói vớihắn chính mình sợ đối mặt bốn bức tường trong nhà, sợ nửa đêm sẽ có người xôngtới. Suy nghĩ nhiều thứ không rõ lãng, giấc ngủ của cô chất lượng cực kém,thường thường nửa đêm tỉnh lại không thể đi vào giấc, đôi mắt đều biến đen. Cốtình mấy ngày nay hắn giống như bề bộn nhiều việc, cũng chưa thấy qua mặt.
Buổi tối hôm thứ năm,Thiệu Mẫn có hẹn. Nha đầu kia đến trường vào cuối kỳ cùng một cái nam sinhtrong khoa nẩy lửa chớp tình, thế nên dạo này bận rộn hẹn hò. Không người làmbạn, Vạn Quý Phi chân vô thức không có mục đích ở trên đường du đãng, thật sựnhàm chán, không bao lâu liền đóng gói dẹp đường hồi phủ.
Về nhà mở cửa ra, ngoài ýmuốn nhìn đến trong phòng khách sáng đèn. Cô cả kinh, lập tức rất nhanh buôngđồ lình kình trong tay ra chạy vào trong phòng ngủ. Trong phòng tắm truyền đếntiếng nước, cô hưng phấn gõ cửa kêu to: “Hoắc Duẫn Đình?”
“Ân.” Người trong phòngtắm đáp lời, cô cao hứng cơ hồ muốn nhảy dựng lên, đứng ở cửa chờ hắn.
5 phút sau, hắn lau đầumở cửa, Vạn Quý Phi liền bổ nhào vào trên người hắn, cầm khuôn mặt của hắn hônsâu.
“Đã xảy ra chuyện gì?”Hắn ôm lấy cô ra phòng khách, nhìn đến hộp thức ăn ở trên bàn trà, nhíu mày.”Còn chưa ăn?”
“Ân.” Vạn Quý Phi giốngcon mèo nhỏ giống nhau dính ở trong lòng của hắn, trong mũi nghe mùi sữa tắmquen thuộc, miễn cưỡng đáp lại. Không nghĩ động, ôm ấp của hắn làm cho cô tìmvề lại cảm giác an toàn, thoải mái làm cho người ta mơ màng đi vào giấc ngủ.
“Lại ăn bên ngoài.” Vừarồi hắn kiểm tra qua phòng bếp, rau củ thịt trong tủ lạnh mua trước đó vài ngàyvẫn còn nguyên xi, ngay cả cà chua cũng không thiếu một quả, nhưng thật ratrứng gà hoàn toàn được ăn sạch .
“Lười thôi.” Vất vả làmxong sau vẫn là một người ăn, thật không có hứng.
“Như vậy không được, sẽkhông đủ sức khỏe.” Hắn đem cô đặt ở trên sô pha, đi vào phòng bếp. Không baolâu bên trong truyền ra âm thanh leng keng, một lát sau, hắn tay đang cầm mộtbát canh đi ra.
“Mau ăn.”
Vạn Quý Phi đứng lên chovào miệng, mỳ sợi nấu không đủ độ mềm, hương vị bình thường.
“Không thể ăn?” Thấy côdừng lại, chính hắn thử một ngụm, quả thật không được như ý người, không cóbiện pháp, hắn cũng chỉ có thể làm được đến như vậy.
“Hoắc Duẫn Đình, em muốnđi ngủ.” Vạn Quý Phi lại dựa vào đi qua, giống như ăn phải nhuyễn cốt tán, cảngười mềm mại không xương dán chặt vào ở trên người hắn.
“Cơ khát như vậy?” HoắcDuẫn Đình cười.
Tùy tiện hắn nghĩ như thếnào, Vạn Quý Phi một mặt hướng trong lòng hắn chui vào.
“Kia trước cũng phải tắmrửa đi đã chứ.” Hắn ôm cô vào phòng, Vạn Quý Phi thế này mới không tình nguyệnvào phòng tắm.
Sau đó khi hai người tiếnhành vận động kịch liệt xong xuôi, Hoắc Duẫn Đình động thân, mở đèn ngủ đầugiường. Tiểu tử kia giữa đường đã tiến vào trạng thái mê man, thân thể nhuyễnnằm úp sấp mặc hắn muốn làm gì thì làm. Dưới hàng lông mi thật dài, đôi mắt đentròn vo, hắn vuốt ve khuôn mặt của cô, nhìn nhìn lại tủ đầu giường cuốn sách《 Nhưthế nào đi vào giấc ngủ nhanh 》, còn có ống nghe điện thoại ở một bên, nhất thời hiểura cái gì đó.
Mấy ngày hôm nay hắn bềbộn nhiều việc, vội vàng chạy đông lướt tây, cho nên vắng vẻ tiểu thê tử củahắn.
Hắn thân hôn môi của cô,xoay người tắt đèn, ôm cô vào lòng.
“Rất nhanh anh sẽ có thểmỗi ngày cùng em.”