Bảo Cầm lắc đầu “Không có, đêm qua sau khi Quý phi nương nương đuổi nô tỳ đi, thì luôn ở trong phòng ngủ với ngài, không ra ngoài nữa. Quý phi nương nương còn dặn nô tỳ bảo mọi người tránh xa phòng ngủ, không được để ai làm phiền mình.”
Cũng chính vì mọi người bị điều đi nơi khác, nên mới đến hiện trường muộn như vậy.
Lạc Thanh Hàn “Theo lời ngươi nói, Quý phi cố ý để Uất Cửu bắt nàng đi?”
Bảo Cầm không trả lời được, chỉ đành khô khan nói.
“Thứ cho nô tỳ ngu ngốc, không đoán được ý của Quý phi nương nương.”
Lạc Thanh Hàn không hi vọng Bảo Cầm sẽ cho được đáp án chính xác.
Hắn mặt không cảm xúc đuổi hết người ra ngoài.
Còn hình phạt cho mấy cấm vệ đó, được đổi từ chịu một trăm trượng thành phạt bổng lộc một tháng.
So với chịu một trăm trượng thì hình phạt này chẳng là gì cả.
Triệu Hiền thấy nhẹ nhõm, thành thật lui ra ngoài.
Sau khi người đi hết, ngự thư phòng chỉ còn lại một mình Lạc Thanh Hàn.
Bỏ qua đống hỗn loạn trước mặt, hắn sải bước vòng qua bình phong, đi về phía giường mềm.
Bình thường Hề Hề thích nằm trên giường mềm này.
Vì nàng thường xuyên đến đây nên trên giường mềm còn có hai chiếc gối mềm, là nàng bảo Chiết Chi làm cho mình, trên đó còn có những họa tiết mèo con đáng yêu được thêu bằng tơ tằm nhiều màu.
Cầm một chiếc gối lên, có thể thấy một cuốn truyện.
Trong cuốn truyện có một thẻ dấu trang, có nghĩa cuốn truyện này nàng đã đọc một nửa.
Thẻ dấu trang là nàng tiện tay lấy trên giá sách của Lạc Thanh Hàn.
Vốn Lạc Thanh Hàn muốn đợi đến sinh nhật năm sau của Hề Hề, sẽ tự tay làm cho nàng một bộ thẻ dấu trang.
Nhưng bây giờ nàng mất tích.
Hắn chỉ có thể đứng trong căn phòng trống trải này, canh giữ đống đồ đạc nàng để lại, không biết tìm nàng ở đâu?
……
Cỗ xe ngựa vẫn đang tiến về phía trước.
Thấy trời càng lúc càng tối, xung quanh vẫn hoang vắng, chẳng thấy gì khác ngoài cây cối.
Tiêu Hề Hề đói đến mức bụng dán chặt vào lưng.
Nàng dựa vào thành xe, yếu ớt hỏi.
“Ngươi dẫn ta đi gặp môn chủ Thiên Môn?”
Uất Cửu không quay đầu lại, trả lời “Đúng vậy, cha ta rất có hứng thú với thiên nhãn của cô, luôn muốn gặp mặt cô. Lần này ta giết Hoàng đế không thành, nhiệm vụ cũng thất bại, nhưng nếu có thể mang cô về, có thể lấy công chuộc tội.”
Tiêu Hề Hề “Có phải cha ngươi tính móc mắt ta nhét vào khoang mắt lão không?”
Uất Cửu “Chuyện đó ta không biết.”
Tiêu Hề Hề ngừng nói.
Khi màn đêm buông xuống, Uất Cửu cuối cùng cũng phát hiện một ngôi miếu đổ nát nằm cạnh đường núi.
Gã dừng xe ở lối vào, sau đó vác Tiêu Hề Hề lên vai, ném nàng vào ngôi miếu đổ nát.
Động tác của gã khá thô bạo, lưng Tiêu Hề Hề đau đớn vì ngã mạnh.
Uất Cửu nhặt củi trong chùa.
Gã nhóm củi, lấy hai cái bánh trong túi ra rồi đặt lên bếp lửa nướng.
Bánh được nướng vàng nâu hai mặt, tỏa ra mùi thơm đặc trưng của lúa mì.
Tiêu Hề Hề vốn đã rất đói, lúc này ngửi thấy mùi thức ăn, nàng thèm đến phát điên.
Miệng nàng điên cuồng tiết nước bọt, bụng nàng cồn cào vì đói.
Uất Cửu liếc nhìn nàng, cười như có như không hỏi.
“Cô muốn ăn không?”
Tiêu Hề Hề ngậm chặt miệng, trầm mặc không nói.
Uất Cửu quơ quơ bánh nướng trước mặt nàng, cố ý dùng giọng điệu dỗ dành nói.
“Chỉ cần cô thành tâm xin lỗi ta, hứa sẽ không nổi nóng với ta nữa, ta sẽ đút cô ăn bánh nướng.”
Tiêu Hề Hề quay đầu đi, mắt không thấy, tâm khỏi phiền!
Uất Cửu cười giễu “Cũng cứng đầu thật.”
Gã cầm bánh nướng thơm ngon lên cắn một miếng, lớp bột giòn trên bề mặt phát ra tiếng rộp rộp.
Dù Tiêu Hề Hề cố ý không nhìn, nhưng nghe tiếng thôi cũng biết được bánh nướng này ngon đến mức nào!