Uất Cửu giơ con dao găm ánh bạc sáng bóng, từng bước đi tới trước mặt Tiêu Hề Hề.
Vì thuốc quá đắng nên mắt nàng hơi đỏ lên, tưởng chừng như có thể khóc bất cứ lúc nào.
Uất Cửu kiên định nhìn nàng.
Mục đích của gã là gϊếŧ Thiên Yển chân nhân, trả thù cho người nhà.
Sống chết của Tiêu Hề Hề không nằm trong phạm vi xem xét của gã.
Chỉ cần gã móc mắt nàng, đưa nhãn cầu của nàng cho Thiên Yển chân nhân, lão sẽ lập tức ghép chúng cho mình, trong quá trình đó, khả năng phòng thủ của Thiên Yển chân nhân chắc chắn sẽ giảm đi rất nhiều.
Đó là thời điểm hoàn hảo để ám sát Thiên Yển chân nhân.
Nhưng bây giờ Uất Cửu nhìn khóe mắt Tiêu Hề Hề hơi đỏ lên, đột nhiên cảm thấy con dao găm trong tay vô cùng nặng nề.
Nó nặng đến nỗi làm gã khó cầm được.
Phía sau truyền đến tiếng thúc giục của Thiên Yển chân nhân.
"Làm nhanh một chút!"
Cuối cùng Tiêu Hề Hề đã nhận ra có gì đó không ổn.
Nàng đã hoàn toàn tỉnh táo, nét mặt bình tĩnh, ngón tay lặng lẽ nắm chặt con dao giấu trong tay áo.
Uất Cửu dừng lại cách Tiêu Hề Hề chưa đầy một bước chân.
Gã cúi xuống, một tay nắm cằm Tiêu Hề Hề, từ từ hạ con dao găm trong tay kia xuống.
Đầu dao lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, ngày càng gần con ngươi của Tiêu Hề Hề.
Tiêu Hề Hề khẽ chớp lông mi.
Con ngươi sáng trong phản chiếu rõ hình ảnh dao găm và nam nhân trước mặt.
Lúc này Uất Cửu chợt nhận ra, nàng không phải rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mơ do tác dụng của thuốc.
Nàng vẫn còn rất tỉnh táo!
Uất Cửu chợt thấy hơi bất an, liệu nàng có nghĩ gã thật sự muốn móc mắt nàng không?
Động tác của gã ngày càng chậm, quyết tâm trong mắt ngày càng rõ ràng.
Lúc này Uất Cửu đang quay lưng với Thiên Yển chân nhân và Vương Can.
Môi gã hơi mấp máy, không phát ra tiếng nói với Tiêu Hề Hề một câu —
Ta ra tay đây.
Không đợi Tiêu Hề Hề kịp phản ứng, Uất Cửu bỗng nhiên quay người lại!
Phóng một cây kim bạc về phía Thiên Yển chân nhân và Vương Can!
Tốc độ phản ứng của Thiên Yển chân nhân cực kỳ nhanh.
Lão không cần suy nghĩ đã tóm lấy Vương Can đứng bên cạnh kéo đến trước mặt mình.
Vương Can trở thành lá chắn của Thiên Yển chân nhân, dùng cơ thể chặn tất cả kim bạc.
Trên số kim bạc đó có bôi kịch độc.
Vương Can vừa trúng kim bạc thì sắc mặt lập tức thay đổi.
Ông co giật ngã xuống đất, sùi bọt mép, mí mắt trợn lên, trông vô cùng đau đớn, sau đó bắt đầu nôn máu đen rồi bất tỉnh.
Thiên Yển chân nhân không quan tâm sống chết của Vương Can, lão giơ tay phải lên, chĩa ống tay áo về phía Uất Cửu, đồng thời ấn công tắc, chiếc nỏ nhỏ giấu trong ống tay áo khởi động.
Mũi tên ngắn bay về phía Uất Cửu!
Uất Cửu nghiêng người né, đồng thời cũng không quên đẩy Tiêu Hề Hề ra.
Tiêu Hề Hề bị lực tác động ngã xuống đất, vai nàng vừa lúc trượt qua mũi tên.
Nếu vừa rồi chậm một chút, nàng đã bị trúng một mũi tên.
Tiêu Hề Hề không có thời gian hoảng sợ, nhanh chóng dùng dao nhỏ cứa dây trói trên cổ tay.
Mũi tên ngắn xuyên qua không trung, cắm phập vào tường.
Thiên Yển chân nhân dùng nội lực nghiêm giọng hét lên.
"Người đâu, có thích khách!"
Tiếng hét của lão truyền đi rất xa, lập tức thu hút chú ý của phản quân.
Uất Cửu biết phản quân sẽ đến nhanh, nên gã phải tốc chiến tốc thắng.
Gã xài hết các chiêu thức.
Kim bạc, độc cổ, ám khí.
Chỉ cần trên người có thứ gì, gã đều ném hết về phía Thiên Yển chân nhân.
Thiên Yển chân nhân vẫn đang bị thương, tốc độ chậm hơn trước, nhưng khi đối mặt với Uất Cửu, lão vẫn rất thoải mái.
Lão vung phất trần trong tay quét ám khí đang tiến về phía mình, chế nhạo khinh thường.
"Những thứ mà ngươi có đều là ta dạy cho ngươi, trên đời này không ai rõ chiêu thức của ngươi hơn ta, mỗi chiêu thức của ngươi trông có vẻ lợi hại, nhưng thực chất chỉ có vẻ bề ngoài. Với tư cách là một người cha, ta sẽ dạy cho ngươi bài học cuối cùng. Ngươi luôn có một khuyết điểm chí mạng, đó là võ công của ngươi không cao. Chỉ cần ta có thể đến gần ngươi, thì ngươi xong đời rồi, giống như thế này......"
Lão còn chưa dứt lời, người đã né tránh ám khí, xuất hiện trước mặt Uất Cửu như một bóng ma.
Uất Cửu theo bản năng lùi lại, cố tránh xa lão.
Nhưng Thiên Yển chân nhân không cho gã cơ hội này.
Thiên Yển chân nhân bóp cổ Uất Cửu, nhấc cả người gã lên.
DÀNH CHO BẠN
Hơi thở hôi? Đó là do ký sinh trùng làm! Làm điều này ngay!
Thêm...
443
111
148
Tuy Thiên Yển chân nhân bị thương, nhưng thực lực vẫn vượt xa Uất Cửu.
Chỉ dựa vào số chiêu thức đó của Uất Cửu vốn không phải là đối thủ của lão.
Uất Cửu cảm giác cổ mình sắp gãy, không thể hô hấp bình thường, sắc mặt tím tái.
Gã đâm con dao găm trong tay vào cổ Thiên Yển chân nhân!
Thiên Yển chân nhân thả tay ra trước, đồng thời giơ chân đá mạnh vào bụng Uất Cửu.
Uất Cửu bị đá bay về phía sau, thân thể đập vào bình hoa.
Cuối cùng, gã và bình hoa rơi xuống đất.
Bình hoa vỡ thành nhiều mảnh.
Uất Cửu nằm giữa những mảnh vỡ, hai tay bê bết máu, bụng và cổ đau rát.
Gã giãy dụa muốn đứng dậy, lại bị Thiên Yển chân nhân dùng roi quất mạnh vào mặt!
Một nửa khuôn mặt của Uất Cửu phút chốc đỏ bừng, sưng tấy.
Gã đau đớn thở hổn hển.
Thiên Yển chân nhân cúi đầu nhìn gã, trong mắt đầy chán ghét khinh thường.
"Ta nuôi ngươi nhiều năm như vậy, không ngờ ngươi lại là kẻ vô ơn. Nếu đã như vậy, ta sẽ phế võ công của ngươi, cạo từng miếng thịt trên người ngươi, xem như báo đáp ơn dưỡng dục bao năm qua của ta."