"Ta biết con gần đây tâm tình không tốt, chỉ là hai cung nữ, đuổi đi thì đuổi đi vậy, cũng không phải chuyện gì to tát. Nhưng Thái tử phi thì khác, nếu muốn ngồi vững ngôi vị Thái tử của mình, Thái tử phi nhất định phải họ Tần, con hiểu chư?"
Lạc Thanh Hàn nhỏ giọng đáp "Nhi thần hiểu."
"Con hiểu thì tốt."
Tần hoàng hậu để lại câu cảnh cáo này rồi rời đi.
Chỉ còn lại Thái tử trong tẩm điện.
Hắn nhớ lại những lời vừa rồi phụ hoàng và mẫu hậu nói, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra sự chế giễu.
Nhìn đi, đây là người nhà mà hắn từng rất tin tưởng.
Bọn họ không quan tâm hắn bị bệnh gì, bọn họ chỉ quan tâm bệnh của hắn có ảnh hưởng đến sắp xếp của bọn họ hay không.
May là hắn đã chuẩn bị tâm lý, cho nên lúc này không quá thất vọng.
Một cái đầu thò qua khe cửa.
Là Tiêu lương đệ.
Nàng vô tình thấ nét mặt giễu cợt của Thái tử, không khỏi ngẩn người.
Trước kia Thái tử cũng từng chế giễu nàng, nhưng kiểu chế giễu chỉ là bề ngoài, không khắc sâu trong lòng, nhưng chế giễu lúc này của hắn lại mang theo một ý lạnh thấu xương.
Chỉ nhìn thôi, nàng đã thấy ớn lạnh trong lòng.
Lạc Thanh Hàn hạ khóe miệng xuống, trở lại vẻ mặt không cảm xúc "Sao nàng lại tới đây?"
Tiêu Hề Hề do dự, nhưng vẫn bước vào.
Nàng ngồi xuống bên giường, nhớ nét mặt chế giễu vừa rồi của Thái tử, thản nhiên nói "Tới hỏi bữa trưa người muốn ăn gì?"
Lạc Thanh Hàn "Gì cũng được."
Tiêu Hề Hề lấy hai viên kẹo giòn từ trong túi nhỏ của mình.
Nàng đưa một đến miệng Thái tử, ra hiệu cho hắn mở miệng.
Lạc Thanh Hàn "Ta không thích ăn kẹo."
Tiêu Hề Hề "Ăn một viên thôi mà ~"
Chỉ cần nàng làm nũng, hắn có chút không chống đỡ được.1
Hắn vẫn không chút biểu cảm gì mở miệng, cắn kẹo giòn nàng đưa cho.
Kẹo giòn này không đặc biệt gì, chỉ là nó rất ngọt, ngọt đến mức khiến người ăn cảm thấy béo ngậy.
Tiêu Hề Hề hỏi "Có ngon không?"
Lạc Thanh Hàn khẽ nhíu mày, kìm lại xúc động muốn nhổ kẹo ra, dối lòng nói "Ngon lắm."
Tiêu Hề Hề bỏ kẹo giòn vào miệng, hài lòng nói "Mỗi khi tâm trạng không tốt, thần thiếp sẽ ăn đồ ngọt, sau khi ăn đồ ngọt, tâm trạng của thần thiếp tốt hơn rất nhiều."
Nghe vậy, Lạc Thanh Hàn hơi sửng sốt.
Không ngờ với tính cách vô tư lự của mình, nàng vẫn có thể nhìn ra tâm trạng hắn lúc này không tốt.
Hắn hỏi "Nàng đang dỗ cho ta vui à?"
Tiêu Hề Hề thẳng thắn thừa nhận "Phải đó."
Lúc này, trong lòng Lạc Thanh Hàn có cảm giác không biết diễn tả thế nào.
Mẫu hậu từ nhỏ đã dạy hắn phải che giấu cảm xúc, vui giận không lộ, tuyệt đối không để người khác biết hắn đang nghĩ gì.
Để đạt được yêu cầu của mẫu hậu, Lạc Thanh Hàn đã chịu đựng rất nhiều.
Lúc người khác vui, hắn không thể vui, lúc người khác buồn, hắn cũng không thể buồn.
Đối diện với món mình thích, hắn phải kiềm chế, đối diện với người và thứ hắn ghét, hắn phải nhẫn nhịn.
Lúc nào hắn cũng phải tự nhắc nhở bản thân, không được trầm mê, không được buông thả, không được để người khác biết trong lòng mình nghĩ gì.
Vì thế dù hắn không vui, cũng rất ít người biết, biết rồi cũng không chưa chắc quan tâm.
Bằng lòng bỏ tâm tư dỗ hắn vui quả thật không được mấy người.
Lạc Thanh Hàn dùng đầu lưỡi đẩy kẹo giòn vào miệng, kẹo giòn vốn ngọt đến phát ngấy, dường như cũng không béo ngậy đến vậy.
Hắn hỏi "Nàng cũng có lúc tâm tình không tốt sao?"