Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 223



Thái tử tỉnh lại, thân thể vẫn rất yếu, nói chuyện cũng khó khăn.

Thái hậu, Hoàng đế, Tần hoàng hậu, Công chúa Hoa An cũng không nói được gì nhiều với hắn, đành an ủi vài câu rồi lần lượt rời đi.

Mọi người đi hết, Tiêu Hề Hề mới lẻn vào tẩm điện.

Lạc Thanh Hàn ra hiệu cho tất cả người trong phòng lui ra ngoài.

Các cung nữ thái giám lặng lẽ lui ra ngoài.

Tiêu Hề Hề ngồi xuống bên giường, nàng nhìn gò má tái nhợt của Thái tử, khó hiểu hỏi.

"Sao Điện hạ đột nhiên bị ngất vậy?"

Lạc Thanh Hàn yếu ớt nói "Ta đã uống hết đan Khí Hư hôm qua nàng đưa rồi."

Tiêu Hề Hề sửng sốt.

Lọ đan Khí Hư mà nàng đưa Thái tử hôm qua có tới mười viên, hắn uống hết một lượt luôn rồi!

"Người uống nhiều thuốc như vậy, không sợ hại thân sao?"

Đan Khí Hư tuy chỉ khiến người ta trông yếu ớt khoảng thời gian ngắn, không làm bệnh thật, nhưng thuốc có ba phần độc, uống quá nhiều nhất định sẽ tổn hại đến sức khỏe.

Chẳng trách Thái tử đột nhiên ngất đi, một lần uống nhiều đan Khí Hư như vậy, không ngất cũng uổng!

Lạc Thanh Hàn rất bình tĩnh "Cũng phải cược một lần, ta đã không còn cách nào khác, chỉ có thể cược mạng của mình."

Tiêu Hề Hề mở miệng, muốn nói hắn không cần liều mạng như vậy.

Nhưng nghĩ đến hoàn cảnh của hắn hiện giờ, nàng không nói được lời nào.

Nàng vốn chọn Thái tử làm mục tiêu nhiệm vụ, vì nàng cảm thấy Thái tử là người gần ngai vàng nhất, giúp hắn lên ngôi hẳn là không khó, nên nàng có thể không cấn tốn quá nhiều tâm tư.

Nhưng ở chung nửa năm, nàng phát hiện nàng đã nghĩ mọi thứ quá đơn giản.

Vị trí Thái tử dường như chỉ cách ngai vàng một bước, nhưng một bước nhỏ như vậy lại như rãnh trời.

Hắn muốn đi một bước này còn khó hơn lên trời, không cẩn thận sẽ ngã tan xương nát thịt.

Chưa kể xung quanh có rất nhiều kẻ ác ý nhắm vào hắn, mưu đồ thay thế hắn.

Nếu là hoàng tử khác, còn có mẫu phi làm chỗ dựa, ít nhất không chiến đấu một mình. Nhưng Lạc Thanh Hàn không thể, mẫu phi của hắn đã mất từ lâu, Tần hoàng hầu thoạt nhìn là người cùng thuyền với hắn, nhưng thực tế bà không quan tâm đến cảm nhận của hắn.

Hắn nắm trong tay quá ít át chủ bài, nếu muốn dốc sức một lần, chỉ có thể liều mạng.

Lạc Thanh Hàn chậm rãi nói "Trước kia nàng không phải từng nói, chuyện gì cũng phải trả giá sao? Nếu ta muốn tự do, phải trả cái giá tương ứng, rất công bằng."

Tiêu Hề Hề không ngờ nàng chỉ thuận miệng nói một câu, Thái tử lại nhớ lâu đến vậy.

Nàng thở dài "Lần này người thật sự mạo hiểm quá rồi, nếu sau này lại xảy ra chuyện như vậy, người nhất định phải nói cho thần thiếp biết trước, thần thiếp sẽ tận lực giúp người."

Lạc Thanh Hàn đáp "Được."

Bảo Cầm mang thuốc đã sắc xong vào.

Tiêu Hề Hề đút từng muỗng cho Thái tử.

Sau khoảng thời gian huấn luyện này, khả năng đút thuốc của nàng được cải thiện, động tác cũng thành thạo hơn trước rất nhiều.

Uống thuốc xong, Lạc Thanh Hàn thấy hơi buồn ngủ.

Tiêu Hề Hề đỡ hắn nằm xuống, đắp chăn cho hắn rồi nhẹ nhàng bước ra ngoài.

Mặc Họa bước nhanh tới, nhỏ giọng nói "Tiểu chủ, Bạch trắc phi và Trần lương viên tới, nói là tới thăm Thái tử Điện hạ."

"Điện hạ đã ngủ rồi, bảo họ hôm khác lại đến."

"Vâng."

Mặc Họa rời điện Lân Đức, truyền lời của Tiêu lương đệ cho Bạch trắc phi và Trần lương viên.

Bạch trắc phi mím môi "Ta có thể gặp Tiêu lương đệ không?"

"Nô tỳ cần vào hỏi ý, xin chờ một chút."

Mặc Họa vào trong, cũng rất nhanh trở ra.

Nàng hành lễ "Ngại quá, Tiêu lương đệ nói không muốn gặp."

Bạch trắc phi chưa kịp nói gì, Trần lương viên đã không chịu được nữa, tức giận hỏi.

"Nàng ta chẳng qua chỉ là Lương đệ mà thôi, Bạch trắc phi muốn gặp nàng ta, nàng ta lại dám từ chối? Nàng ta có biết phép tắc không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.