Tiêu Hề Hề rất ngạc nhiên "Sao đột nhiên muốn ta chuyển về?"
Mặc Họa lắc đầu "Nô tỳ không biết."
"Ta có thể vào trong nói chuyện với ngài ấy không?"
Mặc Họa khó xử nói "E là không được, tâm trạng Thái tử lúc này không tốt, ai cũng không muốn gặp."
Tiêu Hề Hề rất thất vọng.
Biết nàng sắp chuyển về điện Thanh Ca, Bảo Cầm vô cùng kinh ngạc "Không phải Điện hạ vẫn chưa khỏi bệnh sao? Tiểu chủ đi rồi thì ai sẽ chăm sóc Điện hạ?"
Mặc Họa an ủi "Chuyện này ngươi không cần lo, ta sẽ chăm sóc Điện hạ thật tốt, ngày mai Thường công công về rồi, sinh hoạt hàng ngày của Thái tử hẳn là không có vấn đề gì."
Tiêu lương đệ được gọi đến điện Lân Đức chăm sóc Thái tử là vì Thường công công cần thời gian dưỡng thương.
Bây giờ Thường công công đã về, Tiêu lương đệ thật sự không còn lý do gì để ở lại điện Lân Đức.
Bảo Cầm không thể nói gì hơn.
Dưới sự chỉ huy của Mặc Họa, các thái giám chất hành lý lên xe ngựa.
Tiêu Hề Hề vẫn đang cầm dĩa bánh dày đường quế hoa.
Bánh dày đã nguội lạnh, trông không ngon bằng lúc mới ra lò.
Bảo Cầm khuyên nàng vứt đi.
Tiêu Hề Hề không nỡ, cầm dĩa bánh dày ngồi lên kiệu.
Mặc Họa đưa mắt tiễn họ đi.
Đợi người đi xa rồi, Mặc Họa trở về tẩm điện.
"Hồi bẩm Điện hạ, Tiêu lương đệ đã đi rồi."
Lạc Thanh Hàn nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt hơn trước, hắn khàn giọng hỏi "Nàng có nói gì không?"
Mặc Họa thành thật đáp "Tiểu chủ nói muốn gặp người, nô tỳ làm theo dặn dò của người, từ chối rồi."
"Còn gì nữa không?"
"Hết rồi."
Lạc Thanh Hàn nhắm mắt, thầm nghĩ tách ra cũng tốt, để cả hai có thể bình tĩnh lại.
......
Về điện Thanh Ca quen thuộc, Tiêu Hề Hề vẫn có chút mất mát.
Bảo Cầm giúp nàng hâm nóng lại bánh dày dẻo thơm, lần nữa đặt trước mặt nàng, bánh dày đã trở nên thơm ngon.
Tiêu Hề Hề dùng đũa gắp một miếng bánh dày.
Bánh dày đường quế hoa vừa mềm vừa ngọt, có mùi thơm nồng của hoa quế.
Hương vị ngọt ngào lan tỏa trong miệng, chút mất mát trong lòng tiêu tan.
Tiêu Hề Hề cảm thấy mình lại ổn rồi!
Nàng chân thành khen "Bánh dày này ngon thật đấy!"
Bảo Cầm đặt vào tay nàng một ly trà sữa ấm, đợi nàng ăn no uống đủ, Bảo Cầm mới thận trọng hỏi.
Đây không phải là bí mật không thể nói, Tiêu Hề Hề kể lại toàn bộ cuộc trò chuyện giữa nàng và Thái tử.
Bảo Cầm nghe xong, nàng thật sự không biết đánh giá hai người này thế nào mới tốt.
Một người nghĩ quá nhiều, còn người kia chẳng nghĩ gì cả.
Hai người sáp gần nhau gây ra hiểu lầm.
Bây giờ hiểu lầm đã tỏ, Thái tử nhận ra mình nghĩ quá nhiều, nhất định thấy mất mặt, cảm thấy khó xử là chuyện bình thường.
Bảo Cầm an ủi "Chỉ là chuyện nhỏ, tiểu chủ đừng quá buồn, đợi ngày mai Thái tử ổn hơn, người lại đến dỗ dành ngài ấy, chuyện này tự nhiên sẽ qua thôi."
Tiêu Hề Hề ậm ừ "Ta không đi."
Ban đầu, nàng bị ép đến điện Lân Đức chăm sóc Thái tử, bây giờ Thái tử thả nàng về rồi, nàng đang cảm thấy rất thoải mái.
Bảo Cầm dỗ dành "Đợi người dỗ được Thái tử, nô tỳ sẽ nấu canh cá dưa chua người."
Tiêu Hề Hề hất cằm "Ta là loại người từ bỏ nguyên tắc của mình chỉ vì một canh cá dưa chua sao?"
Bảo Cầm "Thêm một gà nước bọt."
Tiêu Hề Hề "Hừm, chỉ là gà nước bọt mà thôi..."
Bảo Cầm "Thêm một Phật nhảy tường."
Tiêu Hề Hề "......"
Tiêu Hề Hề "Không phải chỉ dỗ Thái tử thôi à? Chuyện nhỏ!"