Đây cũng là nguyên nhân Tiêu Hề Hề từ chối biểu diễn chung với Cảnh trắc phi và Đoạn lương đệ.
Bất kể là thể loại âm nhạc hay điệu nhảy nào, chỉ cần kèm tiếng kèn sona, thì phong cách sẽ trượt xuống vực thẳm không phanh.
Tiêu Hề Hề là người có lương tâm, nàng không muốn phá hỏng tiết mục mà Cảnh trắc phi và Đoạn lương đệ dày công chuẩn bị.
Tiêu Hề Hề lắc đầu "Thôi bỏ đi."
Thấy nàng không muốn, Bảo Cầm có hơi lo "Nương nương, tuy bây giờ người được Thái tử sủng ái, nhưng cũng không thể lơ là! Ba vị phi tần mới vào cung không phải nhân vật đơn giản, bọn họ nhất định sẽ dốc sức tỏa sáng trong tiệc Trung thu, nếu bọn họ lọt vào mắt Thái tử thật, nương nương phải làm sao?"
Tiêu Hề Hề rất bình tĩnh "Ta không bán sắc để có được sủng ái của Thái tử, ta kiếm cơm bằng thực lực của mình, chỉ cần ta còn có ích với Thái tử, Thái tử sẽ không bỏ ta."
Bảo Cầm vạch trần mục đích thật của nàng không thương tiếc.
"Đừng có nói đường hoàng như vậy, thật ra người lười chứ gì."
Tiêu Hề Hề ngừng uống trà sữa, cười khúc khích nói "Biết thì cũng đừng huỵch toẹt thế chứ, ta cũng cần mặt mũi mà."
Bảo Cầm hết cách, bất lực thở dài.
......
Sáng sớm, Tần Hi Nhã đã đến thỉnh an Tần hoàng hậu.
Từ khi vào cung, mỗi sáng nàng đều đến điện Tiêu Phòng thỉnh an Hoàng hậu.
Tần hoàng hậu bảo nàng ngồi xuống nói chuyện.
Tần Hi Nhã tao nhã quỳ ngồi trên đệm.
Trân Châu dâng trà rồi lặng lẽ bước sang một bên.
Tần hoàng hậu hỏi "Con vào cung bảy ngày rồi, Thái tử đối với con thế nào?"
Nói đến chuyện này, nụ cười trên mặt Tần Hi Nhã hơi sượng lại, sau đó nàng giả vờ như không có việc gì, cười nói "Điện hạ đối với thần thiếp rất tốt."
Tần hoàng hậu khôn ngoan thế nào? Thoáng nhìn đã biết nàng nói dối.
"Bổn cung hỏi con cái gì, con chỉ cần nói sự thật."
Nụ cười trên mặt Tần Hi Nhã dần trở nên chua xót, nàng cúi đầu nhìn ống tay áo, một lúc sau mới nhẹ giọng nói.
"Thái tử hình như không thích thần thiếp cho lắm."
Tần hoàng hậu "Sao lại nói vậy?"
"Có khi thần thiếp đưa canh hoặc đưa bánh ngọt tới cho Thái tử, ngài ấy nhận chúng, nhưng chưa từng biểu hiện gì hết."
Tần hoàng hậu "Tính tình Thái tử trước giờ lãnh đạm, đối với ai cũng vậy, con quen rồi sẽ ổn."
Tần Hi Nhã mím đôi môi đỏ mọng, giọng có hơi chua xót "Nếu chỉ như thế thì tốt rồi, thần thiếp vào cung đã bảy ngày, nhưng Thái tử chưa từng triệu thần thiếp thị tẩm."
Sắc mặt Tần hoàng hậu hơi thay đổi "Chuyện này thật sao?"
Tần Hi Nhã ngẩng đầu, nở nụ cười khổ và bất lực "Chuyện này không phải là bí mật gì trong Đông cung, thần thiếp cũng không cần lừa gạt người."
Tần hoàng hậu suy nghĩ một chút rồi hỏi "Thái tử gần đây qua đêm với ai nhiều nhất? Cảnh trắc phi? Đoạn lương đệ?"
"Đều không phải, Thái tử Điện hạ gần đây bận chính sự, mỗi ngày đều ở điện Lân Đức, mấy ngày gần đây không triệu phi tần nào sủng hạnh."
Nghe vậy, Tần hoàng hậu có chút yên tâm "Xem ra Thái tử gần đây quá bận rộn, không có thời gian triệu kiến con, lát nữa bổn cung giúp con nói với Thái tử một tiếng là được. Con không cần suy nghĩ lung tung, dựa vào dung mạo và xuất thân của con, Thái tử sẽ thích con."
Tần Hi Nhã nở nụ cười cảm kích "Cảm ơn cô cô."
Chiều hôm đó.
Tần hoàng hậu gọi Thái tử đến điện Tiêu Phòng, hỏi hắn gần đây bận việc gì?
Lạc Thanh Hàn cung kính trả lời "Gần đây Hình bộ có nhiều vụ án, nhi thần đang bận xử lý những hồ sơ đó."
Tần hoàng hậu nói "Dù bận rộn đến đâu cũng không được quên phi tần trong hậu cung, thỉnh thoảng nên tranh thủ thăm hỏi. Con đã mười tám rồi, nhưng chưa có lấy một người con, truyền ra ngoài lại bị chê cười."
Lạc Thanh Hàn "Nhi thần tuân lệnh."
Hắn ở đây hứa hẹn rất hay, vừa về Đông cung đã đến cung Minh Quang tiếp tục xử lý công vụ.
Mãi đến nửa đêm mới dừng lại.
Thường công công cẩn thận hỏi "Tối nay Điện hạ vẫn ở điện Lân Đức sao?"
Lạc Thanh Hàn suy nghĩ một chút "Đến điện Tích Vân."
"Vâng."
Lúc này đã rất muộn, nhưng khi xa liễn của Thái tử đến điện Tích Vân, điện Tích Vân vẫn còn sáng đèn, hẳn là người bên trong vẫn chưa ngủ.
Biết Thái tử đến, Tần Hi Nhã dẫn một nhóm cung nữ thái giám ra ngoài nghênh đón.
"Thần thiếp bái kiến Thái tử Điện hạ."
Lạc Thanh Hàn nói miễn lễ, sau đó đi thẳng vào phòng.
Vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi hương xông thoang thoảng.
Lạc Thanh Hàn không thích sử dụng hương xông, hắn khẽ cau mày, tâm lý theo bản năng bài xích nơi này.
Nhưng nhớ lời mẫu hậu nói, hắn vẫn kiên nhẫn ngồi xuống.
Tần Hi Nhã mặc váy dài màu hồng trắng, bên ngoài khoác chiếc áo lụa mỏng, mái tóc dài đen nhánh xõa sau lưng, dù không trang điểm nhưng vì trời sinh dung mạo xinh đẹp, nhìn thế này chẳng những không nhạt nhẽo, ngược lại có cảm giác tươi đẹp như hoa sen mọc trên nước trong.
Nàng nhẹ giọng hỏi "Điện hạ hẳn vừa mới xong việc? Có muốn dùng bữa không?"
Lạc Thanh Hàn nhàn nhạt nói "Không cần, ta không đói."
Tần Hi Nhã ngượng ngùng nói "Thần thiếp sai người đi chuẩn bị nước nóng cho Điện hạ tắm rửa."
"Nàng không cần bận rộn nữa, đêm nay ta không qua đêm ở đây."
Nghe vậy, cả người Tần Hi Nhã cứng đờ, ngượng ngùng trên mặt tiêu tan, có hơi tái nhợt và không biết phải làm sao.
Điều này càng khiến nàng trông đáng thương hơn.
Nàng mấp máy đôi môi đỏ mọng, nhẹ giọng hỏi "Điện hạ không thích thần thiếp đến vậy sao?"
Lạc Thanh Hàn không trả lời, ngược lại hỏi "Tại sao ta nhất định phải thích nàng?"
Tần Hi Nhã nghẹn họng.
Một lúc sau nàng mới nói "Nếu Điện hạ không thích thần thiếp, vậy tại sao còn muốn cưới thần thiếp?"
Lạc Thanh Hàn cười lạnh "Câu hỏi này nên hỏi người nhà của nàng, họ biết rõ ta không thích nàng, vậy tại sao họ lại gả nàng vào Đông cung?"
Tần Hi Nhã mím môi, không trả lời.
Lạc Thanh Hàn nói tiếp "Vì họ nhìn trúng thân phận của ta, nên muốn dùng nàng để trói chặt ta vào Tần gia. Đây là giao dịch chính trị, nói thích hay không thích gì chứ, đúng là nực cười."
Tần Hi Nhã đương nhiên biết vì sao nàng được gả vào Đông cung, nhưng biết là một chuyện, trực tiếp vạch trần lại là chuyện khác.
Nàng không khỏi siết chặt khăn tay, trong lòng dâng lên cảm giác khó xử.
Nàng khó khăn hỏi "Điện hạ đêm khuya tới đây, chính là vì muốn nói những lời này sao?"
"Là nàng nói chuyện trong Đông cung với mẫu hậu trước, mẫu hậu đích thân hỏi chuyện này, bảo ta tranh thủ thời gian tới thăm nàng, cho nên ta mới tới gặp nàng, mới dễ ăn nói với mẫu hậu."
Lạc Thanh Hàn đứng lên.
"Ta đã thăm nàng rồi, nhiệm vụ mẫu hậu giao coi như hoàn thành, ta đi trước, nàng nghỉ ngơi đi, nếu quá nhàn rỗi buồn chán thì chép kinh, đừng có mãi chạy tới điện Tiêu Phòng."
Nói xong hắn bước ra ngoài.
Nhìn bóng lưng cao thẳng của hắn, Tần Hi Nhã không khỏi run giọng hỏi.
"Điện hạ, người không cảm thấy như vậy là bất công với thần thiếp sao?"1