Nhìn mười rương gỗ lớn còn dính bùn đất, Lạc Thanh Hàn hỏi.
"Trong đó có gì?"
Ngọc Lân vệ nhấc nắp rương, những thỏi vàng xếp chồng ngay ngắn lộ ra.
Là mười rương chứa đầy vàng!
Vốn Tiêu Hề Hề đang yếu ớt, nhưng khi thấy nhiều vàng như vậy, nàng tức thì tràn đầy năng lượng!
Đây là lần đầu tiên trong đời nàng thấy nhiều vàng như vậy, cảm giác chấn động không diễn tả được.
Thượng Khuê thành thật trả lời "Tất cả số vàng này đều được đào trong trạch viện của Chu Toàn Khôn."
Mấy chiếc rương này chôn rất sâu, bên trên có hoa cỏ cây cối che phủ, nếu không phải Ngọc Lân vệ đào ba thước đất, có lẽ sẽ không tìm được.
Lạc Thanh Hàn chỉ liếc nhìn số vàng, sau đó quay mặt đi, nhàn nhạt hỏi.
"Lâm thị đâu?"
Thượng Khuê nhấc tay, một nhóm Ngọc Lân vệ lập tức khiêng một người phụ nữ trên cáng vào.
Người phụ nữ nằm trên cáng là Lâm thị mất tích.
Lúc này bà đang bất tỉnh, sắc mặt tái nhợt, trên tóc và y phục có rất nhiều bụi đất, xem ra chịu khổ không ít.
Lạc Thanh Hàn sai người gọi Mai Quảng Đào đến.
Mai Quảng Đào lúc đầu bị số vàng óng ánh làm nhức mắt, sau đó thấy Lâm thị thì sửng sốt.
"Đây không phải là Đổng phu nhân sao? Các ngươi làm sao tìm được bà ấy vậy?"
Thượng Khuê trả lời "Chu Toàn Khôn có một trạch viện trong ngõ Liễu Diệp, Đổng phu nhân bị nhốt dưới hầm trong viện đó, vàng cũng được đào trong sân."
Mai Quảng Đào rất kinh ngạc "Trước đó, ta phái người lục soát trạch viện đó, nhưng không phát hiện manh mối nào."
Thượng Khuê không biết giải thích chuyện này thế nào, chỉ đành nói.
"Có lẽ do chúng ta may mắn, kiểm tra kỹ càng hơn."
Mai Quảng Đào "......"
Hóa ra tìm không được manh mối, là vì mình quá xui xẻo, với mình kiểm tra không kỹ sao?
Nghĩ như vậy, chợt muốn tự kỷ.
Lạc Thanh Hàn nói "Khanh mau chóng thông báo cho Đổng thượng thư, để người nhà đến đây mau, mời luôn đại phu cho Lâm thị."
Mai Quảng Đào lập tức bắt tay thực hiện.
Lâm thị được đưa vào phòng khách, kế đó Đổng Minh Xuân dẫn hai con trai vội vã chạy đến.
Được đại phu chữa trị, Lâm thị mau chóng tỉnh lại.
Đại phu nói với người Đổng gia, Lâm thị bị người khác chuốc thuốc mê, nên mới hôn mê bất tỉnh, trên người không bị thương nhiều, chỉ cần nghỉ ngơi một khoảng thời gian là có thể hoàn toàn hồi phục.
Lâm thị nhìn người nhà, vô cùng kích động, khóc không ra hơi.
Đổng Minh Xuân cũng kích động, may là ông hiểu biết, nhanh chóng ổn định cảm xúc của mình.
Ông ôm phu nhân, nhẹ giọng an ủi.
Lâm thị dần ngừng khóc, Mai Quảng Đào bước vào, kể đại khái toàn bộ câu chuyện, cuối cùng nói.
"Hạ quan cần lời khai của Đổng phu nhân làm bằng chứng, hy vọng Đổng phu nhân có thể hợp tác."
Lâm thị đương nhiên rất hợp tác.
Bà thuật lại tất cả những gì mình đã trải qua.
Sau khi Lâm thị được giới thiệu vào Độ Sinh Giáo, bà bị lời nói của Chu Toàn Khôn mê hoặc.
Chu Toàn Khôn rất biết ăn nói, ông ta ca ngợi các thần thánh được thờ trong Độ Sinh Giáo, khoe khoang thần thánh của họ toàn năng, chỉ cần tin lời dạy của thần, thì mọi chuyện như ý, có được bất cứ thứ gì mình muốn.
Lúc đầu Lâm thị còn nửa tin nửa ngờ, nhưng Tiết thị cứ thì thầm bên tai bà, nói Minh Đăng chân nhân này lợi hại thế nào, lời nói nhiều rồi làm Lâm thị cũng dần tin tưởng.
Sau đó, Chu Toàn Khôn nói ông ta muốn xây miếu thờ thần thánh, đây là cơ hội tốt tích lũy công đức, vì vậy các tín đồ không được bỏ qua.
Lâm thị không thiếu tiền, bà nghĩ quyên góp chút tiền cũng không sao.
Nhưng bà tình cờ phát hiện bộ mặt thật của Chu Toàn Khôn, biết ông ta là kẻ lừa gạt.
Bà muốn về nhà nói với tướng công chuyện này, nhưng bị Chu Toàn Khôn phát giác, thế nên Chu Toàn Khôn đã trói bà lại, định dùng bà tống tiền trước, khi mọi chuyện đã thành thì giết bà diệt khẩu.
Chu Toàn Khôn sai người cho bà ăn uống có thêm thuốc mê mỗi ngày, nên bà luôn trong tình trạng hôn mê.
Trong bốn ngày, Lâm thị nhiều lần tỉnh dậy, mỗi khi tỉnh dậy, môi trường xung quanh sẽ khác nên bà không biết mình bị nhốt ở đâu.
Mai Quảng Đào nghe bà nói xong, mới nói.
"Chắc chắn là Chu Toàn Khôn sợ bị phát hiện, nên ông ta thay đổi nơi nhốt con tin mỗi ngày, người này thật xảo trá!"
Đổng Minh Xuân vỗ nhẹ vào lưng phu nhân, nhẹ nhàng nói "Đừng sợ, mọi chuyện đã qua rồi."
Mai Quảng Đào cầm lời khai của Lâm thị đến gặp Thái tử.
"Điện hạ, bây giờ có nhân chứng vật chứng thuyết phục, hẳn là có thể kết tội Chu Toàn Khôn rồi."
Lạc Thanh Hàn đọc xong lời khai, nhàn nhạt nói "Còn có một chuyện, ta không hiểu lắm."
"Điện hạ mời nói."
"Chu Toàn Khôn bắt cóc Lâm thị vì tiền, hôm qua Đổng thượng thư đi nộp tiền chuộc, nhưng nửa đường lại bị ám sát, nếu chỉ vì tiền, tại sao lại giết người? Đổng thượng thư là mệnh quan triều đình, nếu ông ấy chết, vụ án nhất định sẽ bị làm ầm lên, đến lúc đó Chu Toàn Khôn không thể chạy thoát, chỉ có hại chứ không có lợi."
Mai Quảng Đào cũng cảm thấy lạ.
"Hạ quan sẽ thẩm vấn Chu Toàn Khôn, xem ông ta nói gì."
Y chắp tay rời khỏi.
Lạc Thanh Hàn quay đầu thấy Tiêu Hề Hề đang ngồi gặm táo ở dưới hiên.
Cạnh phòng trà có hai cây táo, hiện đang vào mùa đơm hoa kết trái, trên cành có rất nhiều táo tươi ngon.
Hạ nhân trong phủ Kinh Triệu đặc biệt hái một ít dâng lên.
Táo tươi có vị giòn và ngọt, Tiêu Hề Hề ăn hết trái này đến trái khác, vốn không thể ngừng lại, bên tay đã có vài lõi táo.
Nhìn nàng ăn ngon lành thích thú, dường như nàng đã quên ác mộng kinh hoàng đó.
Lạc Thanh Hàn hỏi "Nàng có muốn xem kết cục của Chu Toàn Khôn không?"
Tiêu Hề Hề không do dự từ chối "Cảnh đó nhất định rất máu me bạo lực, thần thiếp không muốn xem, ảnh hưởng đến khẩu vị."
Lạc Thanh Hàn không ép buộc nàng, hắn gọi Thượng Khuê vào.
"Ngươi đến phủ Trung Võ tướng quân, đưa Tiêu tướng quân và Tiêu phu nhân tới đây."
"Vâng!"
Thượng Khuê sải bước ra ngoài.
Tiêu Hề Hề tò mò hỏi "Điện hạ sao lại muốn gặp phụ mẫu của thần thiếp?"
Lạc Thanh Hàn nhàn nhạt nói "Họ cũng là nhân chứng trong vụ án này, cần họ lấy lời khai."
Tiêu Hề Hề không nghĩ nhiều, tiếp tục vùi đầu ăn táo.
Lạc Thanh Hàn bước tới, lấy dĩa táo trước mặt nàng.
Tiêu Hề Hề tức thì không làm lơ nữa.
"Điện hạ, người làm gì vậy? Thần thiếp còn chưa ăn xong mà!"
Lạc Thanh Hàn cụp mắt nhìn nàng "Ăn nhiều táo không tốt, sẽ đau bụng."
Tiêu Hề Hề tranh luận "Thần thiếp khỏe mạnh lắm, không có sao đâu."
Lạc Thanh Hàn mặc nàng, cho người mang dĩa táo đi.
Không có thức ăn, Tiêu Hề Hề giống như mất đi linh hồn.
Nàng nháy mắt trở nên uể oải, biến thành cá muối ướp khô.