Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 289



Lạc Thanh Hàn hỏi ngược lại "Không phải nàng có Bảo Cầm nấu cơm rồi sao?"

"Nguyên liệu nấu ăn của Bảo Cầm đều sản xuất từ hậu viện của thần thiếp, thật không dám giấu, gà vịt ở hậu viện sắp cạn kiệt rồi, vì tiết kiệm nguyên liệu, thần thiếp có thể thỉnh thoảng đến chỗ người ăn một bữa không."

Nói xong, Tiêu Hề Hề cười nịnh nọt.

Lạc Thanh Hàn "Nàng muốn đến ăn chực cũng được, nhưng ta có một điều kiện."

"Người nói đi, chỉ cần thần thiếp có thể làm được, thần thiếp nhất định sẽ làm!"

"Tối nay nàng làm bữa khuya cho ta."

Tiêu Hề Hề sảng khoái đồng ý "Không thành vấn đề!"

Sau đó nàng hơi khó hiểu "Tối nay không phải có tiệc Trung thu sao? Trong yến tiệc nhất định có rất nhiều món ngon, sao người còn muốn ăn bữa khuya?"

Lạc Thanh Hàn "Ta muốn ăn đấy."

Tiêu Hề Hề "Được thôi, người là Thái tử, người nói là được."

Nàng và Bảo Cầm về điện Thanh Ca.

Vừa về đến điện Thanh Ca, Tiêu Hề Hề đã ngã xuống giường, chuẩn bị ngủ trưa.

Bảo Cầm lúc này lại lấy vài bộ y phục "Nương nương, người muốn chọn bộ nào để tham gia yến tiệc tối nay?"

Tiêu Hề Hề quá buồn ngủ, tùy ý nói "Em chọn đi."

Nàng nhanh chóng ngủ say.

Đáng tiếc nàng ngủ không được bao lâu thì bị Bảo Cầm đánh thức.

"Nương nương, tướng quân phu nhân đến rồi."

Tiêu Hề Hề ngây người ngồi trên giường, phải mất một lúc mới phản ứng "Mẹ ta đến?"

Bảo Cầm "Đúng vậy, bà ấy vừa tới, nói là tới tặng quà cho người."

Tiêu Hề Hề thấy rất kỳ lạ, Tiết thị trước giờ tránh nàng như tránh rắn rết, tại sao hôm nay đột nhiên muốn đến tặng quà cho nàng?

Bảo Cầm hầu hạ nàng chải tóc thay y phục.

Chỉnh trang tươm tất, Tiêu Hề Hề ra khỏi phòng ngủ, gặp Tiết thị ở trắc điện.

Tiết thị đang ngồi quỳ, vừa thấy nàng tới, lập tức đứng dậy hành lễ "Thần phụ bái kiến Trắc phi nương nương."

Tiêu Hề Hề ra hiệu cho bà ngồi xuống nói chuyện.

Tiết thị ngồi lại vị trí ban đầu, nhìn con gái lớn trước mặt, bà nhớ đến những gì Chu Toàn Khôn nói.

Chu Toàn Khôn nói ông ta hoàn toàn không biết bói toán, thiên sát cô tinh gì đó đều do ông ta tùy tiện bịa ra.

Suốt những năm qua, bà và tướng quân hiểu lầm Tiêu Hề Hề.

Họ cảm thấy rất có lỗi, nhưng dù sao họ cũng là trưởng bối, quả thật không thể chủ động nhận sai với Tiêu Hề Hề.

Thế nên kéo mãi đến ngày hôm nay.

Hôm nay là Trung thu, vốn dĩ Tiết thị và Tiêu Lăng Phong nghĩ Tiêu Hề Hề sẽ về nhà đón lễ, còn đặc biệt chuẩn bị rất nhiều món ngon cho nàng, viện mà nàng từng ở cũng được quét dọn từ trong ra ngoài, nhưng họ đợi rất lâu, cũng không thấy Tiêu Hề Hề về.

Tiêu Lăng Phong không ngồi yên được nữa, bèn bảo Tiết thị vào cung xem thử.

Tiết thị đặt hai hộp bánh trung thu lên bàn, cười nói "Đây là bánh trung thu do mẹ bảo đầu bếp trong nhà làm, không biết con thích nhân nào, nên đã nhờ đầu bếp làm thêm vài vị, còn ăn thử xem có thích không, lát nữa về sẽ bảo đầu bếp làm thêm cho con."

Tiêu Hề Hề nhìn hộp gấm đựng bánh trung thu trước mặt, rồi nhìn khuôn mặt tươi cười của Tiết thị, ngày càng thấy nghi hoặc.

Nàng không nhịn được hỏi "Mẹ, người sao vậy?"

Tiết thị thở dài "Những năm qua, là cha mẹ có lỗi với con."

Tiêu Hề Hề không nói gì.

Nàng nghi ngờ Tiết thị trước mặt đã bị ai đó đoạt xá rồi.

Thấy nàng không nói chuyện, Tiết thị hơi ngượng ngùng "Mẹ biết trong lòng con có oán trách, con trách cha mẹ những năm qua không đoái hoài gì tới con, nhưng dù gì chúng ta cũng là người một nhà, dù trước kia có một số chuyện không vui, nhưng cũng đã qua cả rồi."

Tiêu Hề Hề vẫn không nói.

Nàng nghĩ Tiết thị hôm nay thật kỳ lạ!

Tiết thị hỏi "Sao con không nói gì?"

Tiêu Hề Hề thật sự không biết nên nói gì, chỉ đành lúng túng nói "Ta không oán trách hai người."

Tiết thị trong lòng vui mừng khôn xiết "Thật sao? Vậy tốt quá, mẹ biết con là đứa trẻ ngoan hiểu chuyện, sẽ không canh cánh trong lòng chút chuyện nhỏ đó với cha mẹ."

Sau đó bà lại hỏi "Hôm nay là Trung thu, sao con không về nhà đón lễ? Mẹ và cha con ở nhà đợi rất lâu."

Tiêu Hề Hề "Ta ở trong cung đón lễ cũng rất tốt."

Tiết thị nghe vậy, đôi mắt lập tức đỏ lên "Con có phải vẫn trách cha mẹ không? Cả ngày lễ cũng không muốn về nhà thăm cha mẹ."

Nếu là mẹ con bình thường, Tiêu Hề Hề là con gái chắc chắn sẽ muốn an ủi mẹ mình, nhưng Tiêu Hề Hề vốn không có quan hệ mẹ con gì với Tiết thị.

Lúc này thấy Tiết thị sắp khóc, Tiêu Hề Hề chỉ thấy khó xử "Người nghĩ nhiều rồi, ta không có ý đó."

"Nếu không có ý đó, sao con không về nhà đón lễ?"

Tiêu Hề Hề không trả lời được, dứt khoát không nói.

Tiết thị coi sự im lặng của nàng như thừa nhận, lập tức hỏi "Ta đã chủ động xin lỗi con, tại sao con vẫn không chịu tha thứ cho chúng ta? Rốt cuộc con muốn chúng ta làm gì mới chịu buông bỏ hiềm khích trước kia?"

Tiêu Hề Hề thở dài "Thật ra hai người không cần làm gì cả, ta không trách hai người."

"Vậy tại sao con không về nhà đón lễ?"

Tiêu Hề Hề "So với ở nhà, điện Thanh Ca khiến ta cảm thấy thoải mái dễ chịu hơn."

Câu trả lời này thẳng thắn đến mức khiến Tiết thị sững sờ một mới nói "Nói vậy, con vẫn oán trách chúng ta."

"Không liên quan gì oán trách, đơn giản là vì ta và hai người không thân."

Tiết thị nghẹn họng.

Họ là mẹ con, nhưng Tiêu Hề Hề nói họ không thân.

Mà bà lại không phản bác được.

Bà không dám hỏi tại sao không thân, chỉ có thể nói "Ở chung nhiều hơn, cũng sẽ thân thôi."

Tiêu Hề Hề "Không cần đâu, ta cảm thấy bây giờ rất tốt."

Tiết thị "Nhưng mà..."

Tiêu Hề Hề ngắt lời bà "Ta hiểu ý của người, lời xin lỗi của người, ta đã nhận rồi. Ta thật sự không trách hai người, nhưng cũng chỉ là không trách mà thôi, người không thể đòi hỏi quá nhiều ở ta, dù sao người chỉ cho ta cái mạng này, chứ chưa từng cho ta bất cứ thứ gì khác."

Lời nói rất bình thường, nhưng khiến Tiết thị xấu hổ vô cùng.

Tiêu Hề Hề suy nghĩ một lúc "Nếu người cảm thấy không nên cho ta mạng sống này, người có thể lấy lại."

Tiết thị giật mình, vội xua tay "Không không không, ta không muốn mạng của con, con đừng làm chuyện ngu xuẩn."

"Người còn chuyện gì khác không?"

"Hết, hết rồi."

"Vậy ta không ở cùng người nữa, mời người tự nhiên." Tiêu Hề Hề đứng dậy rời trắc điện.

Tiết thị ngồi một mình trong trắc điện một lúc, sau đó tâm tình nặng trĩu rời đi.

Bà ngồi xe ngựa về phủ Trung Võ tướng quân.

Thấy bà quay lại, Tiêu Lăng Phong vội hỏi "Hề Hề nói sao? Con bé có tha thứ cho chúng ta không?"

Nét mặt Tiết thị phức tạp nói "Con bé nói không trách chúng ta."

Tiêu Lăng Phong nghe vậy thở phào nhẹ nhõm "Vậy thì tốt, vậy thì tốt!"

Ông từng tiếc nuối vì Tiêu Hề Hề là thiên sát cô tinh, nhưng bây giờ ông biết tất cả chỉ là hiểu lầm, điều đó có nghĩa ông có thể qua lại với Tiêu Hề Hề nhiều hơn, với mức độ sủng ái của Tiêu Hề Hề ở Đông cung chắc chắn sẽ giúp ích rất nhiều cho tương lai của ông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.