Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 294



Cái tên nói lên tất cả, giai điệu của "Cô Sơn Nguyệt" khá buồn.

Nhưng vì đêm nay là tiệc Trung thu, Cảnh trắc phi không muốn phá hỏng bầu không khí đoàn tụ vui vẻ nên đã đặc biệt điều chỉnh giai điệu để âm thanh du dương trầm bổng hơn.

Còn nỗi buồn trong bài hát đã bị nàng gạt đi hết.

Tiêu Hề Hề không nghĩ nhiều như Cảnh trắc phi, nàng muốn thổi sao thì cứ thổi như vậy.

Tiếng kèn bầu cao vút, trong trẻo lên xuống, có cảm giác rát bỏng, diễn tả sinh động nỗi buồn của "Cô Sơn Nguyệt".

Tiếng đàn của Cảnh trắc phi bị tiếng kèn bầu của nàng ngắt quãng mấy lần.

Tiếng cổ cầm du dương trầm bổng ban đầu cứ ngắt quãng, thậm chí bắt đầu lạc điệu, ngày càng trở nên khó nghe.

Cảnh trắc phi hoảng loạn vô cùng.

Nàng cố hết sức tìm lại giai điệu ban đầu.

Nhưng tiếng kèn bầu như ma âm bên tai khiến suy nghĩ của nàng rối bời, không thể bình tĩnh gảy đàn.

Đến khi khúc nhạc kết thúc, Cảnh trắc phi vẫn không tìm được giai điệu của mình.

Tiêu Hề Hề bỏ kèn xuống, từ từ thở ra, cảm thấy mình đã làm rất tốt.

Nàng vô thức nhìn về phía Thái tử.

Thái tử vừa hay cũng đang nhìn nàng.

Ánh mắt hai người gặp nhau.

Thái tử nhếch khóe miệng, lộ ra nụ cười mang hàm ý tán thưởng.

Thấy vậy, Tiêu Hề Hề cười càng vui vẻ hơn.

Cảnh trắc phi đứng lên, tay chân có hơi rụng rời.

Đến bây giờ, tiếng kèn bầu vẫn còn đọng lại trong đầu nàng.

Mọi người vẫn đắm chìm trong nỗi buồn do tiếng kèn bầu mang lại, Bích Quế các an tĩnh một lúc.

Hồi lâu sau, Hoàng đế khẽ thở dài "Tiêu trắc phi thổi rất hay, lột tả hết nỗi buồn của "Cô Sơn Nguyệt", trẫm không ngờ kèn bầu lại có thể được thổi hay đến vậy, Tiêu trắc phi cho trẫm mở mang tầm nhìn rồi, nhất định phải thưởng!"

Hoàng đế mở lời, các hoàng tử và phi tần tự nhiên cũng khen theo.

Chỉ có Đại hoàng tử Lạc Dạ Thần không nói gì, sắc mặt vô cùng xấu.

Tiêu Hề Hề ngượng ngùng hành lễ "Đa tạ bệ hạ khen thưởng."

Nàng trả kèn bầu cho nhạc sư.

Nhạc sư lại nói "Nương nương thổi kèn rất hay, kèn này xin tặng cho nương nương, mong nương nương đừng chê."

Kèn bầu này được chế tác rất tốt, Tiêu Hề Hề khá thích nó, nàng cười nói "Cảm ơn."

Nàng cầm kèn bầu trở lại chỗ ngồi của mình.

Cảnh trắc phi biết biểu hiện vừa rồi của mình rất tệ, vội vàng hành lễ với Hoàng đế rồi cúi đầu quay về.

Nàng không dám nhìn những phản ứng xung quanh, nàng đi thẳng đến chỗ của mình ngồi xuống.

Tiêu Hề Hề đưa kèn bầu cho Bảo Cầm giữ.

Bảo Cầm nhỏ giọng nói "Vừa rồi nương nương biểu diễn rất hay."

Tiêu Hề Hề tự hào nói "Ta cũng nghĩ vậy!"

Cảnh trắc phi ngồi bên cạnh nghe vậy, tâm trạng vốn không tốt lại càng thêm u ám.

Nàng vốn muốn làm Tiêu trắc phi xấu mặt trước mọi người, nào ngờ cuối cùng người xấu mặt lại là mình.

Nàng vừa tức vừa hận.

Đều là lỗi của Đoạn lương đệ, cứ bắt nàng hợp tấu với Tiêu trắc phi!

Lại càng trách Tiêu trắc phi, thổi gì không được, cứ phải thổi kèn bầu!

Tối nay Cảnh trắc phi ghi hận hết lên người Tiêu trắc phi và Đoạn lương đệ.

Lý trắc phi bên cạnh đột nhiên lên tiếng.

"Cảnh muội muội, vừa rồi Đoạn lương đệ không cẩn thận làm bẩn y phục, muội ấy lên lầu thay y phục, mà lâu rồi vẫn chưa quay lại. Ta sợ muội ấy xảy ra chuyện, bình thường muội có quan hệ tốt với muội ấy, hay là muội lên lầu xem thử đi?"

Cảnh trắc phi lại nở nụ cười đoan trang độ lượng "Chỉ thay y phục thôi, có thể xảy ra chuyện gì? Vừa nãy Đoạn muội muội biểu diễn múa, có lẽ là mệt muốn lên lầu nghỉ ngơi một lát, hẳn là không có chuyện gì đâu."

Nàng vừa dứt lời, Nghinh Hương vội đi tới cạnh Thái tử, nhỏ giọng nói mấy câu.

Sắc mặt Thái tử hơi thay đổi.

Hắn đứng dậy sải bước lên lầu.

Trên sân khấu bắt đầu một tiết mục mới, lần này hát hí khúc, giọng í a nghe rất hay.

Có người chú ý tới động tĩnh của Thái tử, nhưng ba đại lão trên ghế chính vẫn ở đó, những người khác không dám hành động thiếu suy nghĩ, bèn để cung nữ thái giám bên người đi theo xem chuyện gì xảy ra.

Cảnh trắc phi nhìn bóng lưng của Thái tử đi xa, lộ ra vẻ mặt suy tư.

Nàng quay đầu nhìn Tiêu trắc phi đang ăn bên cạnh, trầm giọng nói.

"Trên lầu hình như xảy ra chuyện, Thái tử đã lên đó rồi, có muốn lên xem một chút không?"

Tiêu Hề Hề không ngẩng đầu nói "Ta không đi."

Cảnh trắc phi "Tại sao không đi? Muội không muốn biết trên lầu xảy ra chuyện gì sao?"

Tiêu Hề Hề "Ta không muốn biết."

Cảnh trắc phi "......"

Tâm tư nữ nhân này thật kín kẽ, không lộ ra chút sơ hở nào.

Cảnh trắc phi hết cách, đành quay đầu nhìn những người khác.

Lý trắc phi thỉnh thoảng nhìn về phía cầu thang, hiển nhiên tò mò động tĩnh trên lầu.

Bạch trắc phi và Tần lương đệ vững như Thái Sơn, dường như không quan tâm chuyện gì, uống trà thì uống trà, xem kịch thì xem kịch, hoàn toàn không có ý định lên lầu.

Cuối cùng, Lý trắc phi vẫn nhịn không được, lấy cớ đi hít thở không khí, dẫn Thải Vân lên lầu.

Nàng muốn xem Đoạn lương đệ có phải xảy ra chuyện gì không?

Trong phòng thay y phục trên lầu.

Đoạn lương đệ y phục xốc xếch ngồi trên đất, khóc rống lên.

Trên đất còn có một nam nhân bị đánh bất tỉnh.

Nam nhân đó mặc y phục thị vệ, nhìn quân phục hẳn là người của Cấm quân.

Lạc Thanh Hàn mặt không biểu cảm đứng bên cạnh.

Thường công công và Mặc Họa đứng phía sau, hai người cúi đầu, tận tâm làm nền.

Nghinh Hương quỳ bên cạnh Đoạn lương đệ, gấp gáp nói.

"Điện hạ, vừa rồi nô tỳ đi theo tiểu chủ tới đây thay y phục, lúc vào đây trong phòng không có ai, nhưng lúc tiểu chủ cởi y phục, đột nhiên từ trong góc xuất hiện một nam nhân. Nô tỳ và tiểu chủ sợ hãi, gọi mấy lần cũng không có ai tới giúp, trong lúc gấp gáp đành phải dùng bình hoa đánh ngất gã."

"Nam nhân này nhất định đã có âm mưu từ trước, muốn mưu hại tiểu chủ, xin Điện hạ hãy làm chủ cho tiểu chủ!"

Nói xong, Nghinh Hương bắt đầu dập đầu.

Đoạn lương đệ òa khóc "Thần thiếp trong sạch, nhưng thần thiếp cũng biết chuyện này không thể nói rõ ràng, thanh danh của thần thiếp đã bị hủy hoại, thần thiếp không còn mặt mũi sống tiếp, thần thiếp chỉ đành chết đi cho xong!"

Nàng giơ tay rút trâm cài trên tóc, như thể định cắt cổ.

Nghinh Hương lao tới, giữ chặt tay nàng, ngăn nàng tự tử.

"Tiểu chủ, người bị kẻ khác hãm hại, Điện hạ anh minh thần võ, nhất định sẽ tra ra chân tướng, trả lại trong sạch cho người, người đừng nghĩ quẩn!"

Lạc Thanh Hàn liếc nhìn Mặc Họa.

Mặc Họa hiểu, bước tới giật lấy trâm cài trên tay Đoạn lương đệ.

Lạc Thanh Hàn nhàn nhạt nói "Đừng ồn nữa, chuyện này ta sẽ điều tra rõ ràng, hai người chỉnh trang mình cho tốt, không được tiết lộ chuyện tối nay ra ngoài."

Đoạn lương đệ nghe vậy, như được đại xá, cơ thể căng thẳng cũng thả lỏng ra.

Nàng biết nàng đã bảo toàn được một mạng.

Đột nhiên, giọng của Lý trắc phi vang lên ngoài cửa.

"Các người dựa vào đâu cản ta?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.