Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 309



Lạc Thanh Hàn ra hiệu cho Bảo Cầm tiếp tục làm việc của mình.

Hắn đi đến trước mặt Tiêu Hề Hề, nhìn khuôn mặt nhỏ bị ngọn lửa hung đến đỏ bừng của nàng, nhịn không được nhéo mặt nàng.

Tiêu Hề Hề không vui "Điện hạ sao lại nhéo mặt thần thiếp?"

Lạc Thanh Hàn "Ta cho nàng thịt cừu, ta nhéo mặt nàng thì đã sao?"

Tiêu Hề Hề "Vậy người nhéo thêm hai cái nữa, ngày mai cho thần thiếp thêm hai con."

Lạc Thanh Hàn bị nàng chọc cười.

"Nàng biết cách tính thật!"

Bảo Cầm xẻ thịt cừu nướng, bày ra dĩa, dâng đến trước mặt Tiêu trắc phi và Thái tử.

Tiêu Hề Hề "Lúc này thì nên có thêm một bình rượu, thịt ngon thì phải có rượu ngon chứ!"

Bảo Cầm múc một bình rượu Quế Hoa, rót một ly cho Tiêu trắc phi và Thái tử.

Tiêu Hề Hề uống rượu ngon, ăn thịt cừu nướng, cảm giác chỉ một từ thôi, tuyệt!

Cuối cùng, phần lớn thịt cừu đều vào bụng Tiêu Hề Hề, Lạc Thanh Hàn chỉ ăn một phần nhỏ, phần còn lại được phân phát cho các cung nữ thái giám ở điện Thanh Ca, để bọn họ cũng ăn thử.

Ăn uống xong, Lạc Thanh Hàn dẫn Tiêu Hề Hề tản bộ như thường lệ.

Vì uống rượu, đầu óc Tiêu Hề Hề chậm hơn bình thường một chút, thoạt nhìn hơi ngốc nghếch.

Nàng nói muốn đi xem heo nái có đẻ con chưa?

Lạc Thanh Hàn nắm lấy tay nàng "Heo đã ngủ rồi, nàng đừng có làm phiền chúng nó nữa."

Tiêu Hề Hề ậm ừ "Heo ngủ rồi, chúng ta chưa ngủ, chúng ta không bằng heo."

Lạc Thanh Hàn "......"

Phát ngôn vớ vẩn gì đây?

Hắn kéo Tiêu Hề Hề về phía trước, không cho nàng chạy lung tung.

Tiêu Hề Hề dùng ngón tay cào vào lòng bàn tay hắn.

Lạc Thanh Hàn dừng lại, quay sang nhìn nàng, dưới ánh trăng, ánh mắt hắn cực kỳ sâu thẳm.

"Nàng làm gì đấy?"

Hai má Tiêu Hề Hề hơi ửng hồng vì rượu.

Nàng ngơ ngác hỏi "Ta làm gì chứ?"

Lạc Thanh Hàn "Nàng cào vào lòng bàn tay ta."

Tiêu Hề Hề nghiêng đầu nhìn hắn "Ta cào chưa?"

"Cào rồi." giọng điệu Lạc Thanh Hàn vô cùng chắc chắn.

Tiêu Hề Hề hỏi lại "Người có bằng chứng không?"

Lạc Thanh Hàn cạn lời.

Chuyện này làm gì có chứng cứ?

Tiêu Hề Hề thấy hắn không đưa ra được chứng cứ, nàng cười đắc thắng, nói "Nếu không có chứng cứ, người không thể nhận định là ta được."

Lạc Thanh Hàn thấy nàng cười như kẻ ngốc, không khỏi lại nhéo má nàng một cái.

Tiêu Hề Hề lập tức nói "Nhéo một cái cho một con cừu! Người đã nhéo rồi, ngày mai phải cho ta thịt cừu!"

Lạc Thanh Hàn bình tĩnh thu hồi bàn tay thủ phạm, mặt không thay đổi nói "Ta không nhéo nàng."

"Có! Vừa nãy người mới nhéo!"

Lạc Thanh Hàn "Nàng có chứng cứ không?"

Tiêu Hề Hề "......"

Thế... thế mà lại bị phản đòn!

Nàng mím môi, uất ức nói "Điện hạ còn giở trò."

Lạc Thanh Hàn "Ta học từ nàng đấy."

Tiêu Hề Hề "Sao Điện hạ không học điều tốt chứ?"

"Trên người nàng có điểm nào tốt để ta học sao?"

"Thế thì nhiều lắm! Ví như, ta ăn rất giỏi! Ngủ cũng rất giỏi!"

Lạc Thanh Hàn "Đó không phải là ham ăn lười biếng à?"

Tiêu Hề Hề tức giận trừng mắt nhìn hắn.

Lạc Thanh Hàn nói tiếp "Sao không nói gì nữa? Không còn gì để nói nữa?"

Tiêu Hề Hề ngồi xổm xuống, ăn vạ trên đất không chịu đi.

Lạc Thanh Hàn muốn kéo nàng đứng lên.

Tiêu Hề Hề ăn vạ nói "Ta giận rồi, cần Điện hạ dỗ mới đứng dậy."

Lạc Thanh Hàn chẳng thể nổi giận trước hành động táo tợn của nàng.

Hắn bất đắc dĩ hỏi "Nàng muốn ta dỗ nàng thế nào?"

"Ta muốn nghe người hát."

Lạc Thanh Hàn "Ta không biết hát."

Tiêu Hề Hề "Nhưng lần trước Điện hạ không vui, ta đã hát cho người nghe rồi, bây giờ ta đang tức giận, sao người không thể hát cho ta nghe? Thật không công bằng!"

Lạc Thanh Hàn định dùng thân phận của mình nhằm thoát nạn "Ta là Thái tử, nàng dỗ ta vui là chuyện đương nhiên."

Tiếc là Tiêu Hề Hề say rượu không mắc cái bẫy này.

"Người là Thái tử thì sao? Bây giờ ta chỉ muốn nghe người hát, người không hát, ta không đứng dậy!"

Lạc Thanh Hàn nhìn chằm chằm nàng "Đứng lên."

Tiêu Hề Hề quay đầu "Không đứng!"

Ngay sau đó, nàng bị Lạc Thanh Hàn ôm ngang.

Tiêu Hề Hề bị hành động đột ngột này làm giật mình, nàng cuống quýt giơ tay ôm cổ Lạc Thanh Hàn, sợ mình sẽ ngã xuống.

Lạc Thanh Hàn ôm nàng sải bước vào phòng.

Các cung nữ thái giám thấy vậy đều cúi đầu, giả vờ như không thấy gì.

Lạc Thanh Hàn đặt Tiêu Hề Hề lên giường.

Hắn đứng trên mép giường, nhìn xuống nàng cười khẩy.

"Đồ vô lại, ta còn không trị được nàng?"

Tiêu Hề Hề không chấp nhận thất bại.

Nàng ngồi trên giường, bắt đầu đá chân khóc lóc.

"Điện hạ bắt nạt người ta! Hu hu hu! Ta sống không nổi nữa!"

Lạc Thanh Hàn lạnh lùng trách "Đừng quậy nữa, để người khác nghe thấy còn ra thể thống gì?"

Tiêu Hề Hề mặc kệ hắn, tiếp tục giả khóc "Lúc Điện hạ không vui, ta không tiếc bán rẻ nhan sắc chọc người vui, bây giờ ta không vui, hát có một bài mà người cũng không hát, sao ta lại gả cho là một nam nhân vô tình vô nghĩa như vậy? Số ta khổ quá, hu hu hu!"

"Nàng bán rẻ nhan sắc lúc nào?"

"Ta múa hát cho người xem, chẳng phải là bán rẻ nhan sắc sao?"

Lạc Thanh Hàn nhớ tới bài hát nàng hát, thầm nghĩ nếu thế được gọi là bán nhan sắc, thì hắn thà làm hòa thượng cả đời.

Tiêu Hề Hề quậy ầm ĩ hơn, thậm chí còn bắt đầu lăn lộn trên giường.

Lạc Thanh Hàn "Nàng còn quậy nữa, thì sau này đừng nghĩ đến chuyện ăn thịt cừu nữa."

Tiêu Hề Hề "Hu hu hu! Điện hạ dùng thịt cừu uy hiếp ta, ta khó chịu quá, cảm giác sắp không thở nồi rồi!"

Nàng ầm ĩ làm Lạc Thanh Hàn đau đầu.

Hắn tức giận nói "Thế này, ngày mai ta cho nàng một con cừu, bây giờ nàng đừng quậy nữa."

Tiêu Hề Hề "Không muốn! Ta muốn nghe người hát!"

"Ta không biết hát."

"Ta có thể dạy người."

Lạc Thanh Hàn liếc nhìn qua cửa, thấy Bảo Cầm đang nhìn vào trong phòng.

Bảo Cầm nghe thấy Tiêu trắc phi khóc, nàng còn tưởng Tiêu trắc phi bị bắt nạt, kết quả phát hiện trên mặt Tiêu trắc phi không có giọt nước mắt nào, đúng nghĩa kiểu sét đánh không mưa.

Bắt gặp ánh mắt Thái tử, Bảo Cầm sửng sốt, vội chuồn đi.

Lạc Thanh Hàn đi tới, đóng cửa rồi nhìn nữ nhân vẫn đang lăn lộn trên giường, cảm thấy mệt mỏi.

"Được, ta hát cho nàng nghe, duy nhất lần này, không có lần sau."

Tiêu Hề Hề tức thì ngừng khóc.

Nàng vội ngồi dậy "Điện hạ, mời người bắt đầu biểu diễn."

Lạc Thanh Hàn "Ta chưa từng hát, không biết nên hát gì."

Tiêu Hề Hề "Hát bài mà ta hát lần trước! Nếu người không nhớ cách hát, ta có thể hát lại."

Lạc Thanh Hàn vội ngăn nàng lại "Đừng hát!"

Hắn ngồi trên giường, chuẩn bị một lúc rồi xoay người, ghé vào tai nàng thì thầm hai câu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.