Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 362



Cừu Thịnh do dự "Lẽ nào ta phải báo quan thật sao? Nếu làm lớn chuyện này, không chỉ ta, mà thể diện của cả phủ Trần Lưu vương cũng sẽ mất hết."

Lạc Thanh Hàn "Báo quan chỉ là một cách nói, không có nghĩa là ngươi phải đến nha môn kiện cáo, với thân phận của ngươi, dù ngươi có đến nha môn, thì nha môn cũng chưa chắc dám nhận vụ án này."

Cừu Thịnh bất giác bị hắn thao túng, không khỏi hỏi "Vậy ta phải làm sao?"

Lạc Thanh Hàn "Nếu ta là ngươi, sẽ đi cáo trạng với Trần Lưu vương, tuy Trần Lưu vương bệnh nặng không xuống giường được, nhưng dù sao ông ấy cũng là người có địa vị cao nhất trong quận Trần Lưu, chỉ cần ông ấy ra mặt, chuyện này nhất định sẽ nhanh chóng được giải quyết."

"Nhưng phụ vương còn đang bệnh, nếu ông ấy biết chuyện này, nhất định sẽ tức giận mà hại đến thân thể."

Lạc Thanh Hàn "Ngươi đánh giá thấp phụ vương của ngươi rồi, ông ấy trải nhiều sóng gió hơn ngươi, tai họa lớn với ngươi, chẳng qua chỉ là chuyện vặt trong mắt ông ấy."

Cừu Thịnh vẫn do dự "Phụ vương có tin lời ta không? Ta không có bằng chứng gì chứng minh mình vô tội, đến lúc đó nói không chừng Vinh cơ sẽ cắn ngược lại, nói ta cưỡng hiếp nàng, vậy ta có trăm cái miệng cũng không cãi được."

"Vinh cơ có được sủng ái đến đâu, cũng chỉ là tì thiếp bình thường, còn ngươi là máu mủ ruột thịt của Trần Lưu vương, hai người mới là người một nhà, Vinh cơ chỉ là người ngoài. Muốn Trần Lưu vương lựa chọn một trong hai người, ông ấy nhất định sẽ chọn tin con trai mình, tì thiếp mất rồi, ông ấy có thể bù thêm lúc nào chẳng được, con trai mất rồi, vậy chính là tổn thất lớn."

Nói đến cùng, Trần Lưu vương không quan tâm sự thật ra sao, ông ấy chỉ cần nhà cửa an ổn.

Nếu hi sinh một tì thiếp có thể đổi lấy yên bình, ông ấy nhất định không do dự mà hi sinh Vinh cơ.

Cừu Thịnh rời hành cung, mà đầu óc vẫn còn lơ mơ ngơ ngác.

Y ngồi trong xe ngựa, không ngừng suy nghĩ về những lời vừa rồi của Thái tử.

Mãi đến khi trở về vương phủ, y mới chợt nhớ ra mình đến gặp Thái tử là để làm rõ mối quan hệ của mình với Vinh cơ, không để người ngoài biết chuyện này.

Không ngờ còn chưa kịp làm rõ thì Thái tử đã nói nhiều lời hơn.

Cừu Thịnh hơi bực bội, cảm thấy mình quá bất cẩn, nhưng sau đó lại có chút mừng rỡ, may có Thái tử giúp vạch kế sách, nếu không thì y cũng chẳng biết tiếp theo nên làm gì.

Tránh đêm dài lắm mộng, đêm đó Cừu Thịnh đến Trường Sinh cư.

Y quỳ xuống đất, kể hết chuyện mình bị Vinh cơ uy hiếp với Trần Lưu vương.

Y nghĩ phụ vương nghe xong chắc chắn sẽ tức giận, thậm chí có thể mắng y.

Mà Trần Lương vương lại chẳng phản ứng gì, thậm chí còn cười lạnh.

"Không ngờ Vinh cơ lại to gan như vậy."

Cừu Thịnh sửng sốt một lúc mới nói "Phụ vương bằng lòng tin con sao?"

Giọng Trần Lưu vương yếu ớt vì bệnh, nhưng giọng điệu rất kiên định "Con là con ruột của ta, không ai hiểu con hơn cha, ta đương nhiên tin con."

Cừu Thịnh vô cùng xúc động.

Không phải Trần Lưu vương không tức giận, nhưng ông ở trên vị trí cao nhiều năm, từ lâu đã hình thành thói quen không biểu lộ cảm xúc.

Trong ba người con trai, con trai út Cừu Thịnh là người có ít cảm giác tồn tại nhất, tâm huyết mà Trần Lưu vương dành cho y cũng ít nhất.

Dù vậy, Cừu Thịnh vẫn là con ruột của ông, ông tuyệt đối không cho phép con trai mình bị người khác thao túng.

Trần Lưu vương ho hai tiếng, rồi nói "Chuyện này con không cần lo lắng, ta sẽ giúp con giải quyết thỏa đáng."

Cừu Thịnh áy náy nói "Phụ vương đang bệnh, còn phải lo lắng cho con, là con bất hiếu."

Trần Lưu vương "Con có thể thành thật nói với ta chuyện này, ta đã rất vui rồi."

Cừu Thịnh càng thêm xấu hổ.

Nếu không có Thái tử nhắc nhở, y vốn không dám nói chuyện này với phụ vương.

Nghĩ đến đây, y càng cảm kích Thái tử hơn.

Sáng hôm sau, phủ Trần Lưu vương truyền ra một tin, nói Vinh cơ mắc bệnh nặng, được đưa đến trang viên dưới quê ngay trong đêm để dưỡng bệnh.

Cừu Thịnh nghe được tin này, trong lòng y biết Vinh cơ đi chuyến này e là không bao giờ quay về nữa.

Y cố ý sai người chuẩn bị lễ vật hậu hĩnh, đích thân đến hành cung.

Lúc này Lạc Thanh Hàn đang dò bản đồ, thấy Cừu Thịnh đi tới, bèn nói.

"Ta đang chọn một nơi phong thủy xây lăng mộ cho mẫu phi, ngươi quen thuộc quận Trần Lưu, lại đây giúp ta xem một chút, nơi nào thích hợp xây lăng mộ hơn?"

Lạc Thanh Hàn đã vẽ vài vòng tròn trên bản đồ.

Những vòng tròn đó thật ra là nơi phong thủy mà Tiêu Hề Hề đã chọn, mảnh đất nào cũng tốt, nhất thời làm hắn khó chọn.

Cừu Thịnh liếc qua, chỉ vào một chỗ được khoanh tròn, nói.

"Nơi này đi, cách thành Bàn Vân không xa, phong cảnh xung quanh cũng rất đẹp. Quan trọng nhất, mảnh đất này vốn là của Thẩm gia, bây giờ an táng Thẩm chiêu nghi ở đây, có thể xem như lá rụng về cội."

Lạc Thanh Hàn gật đầu "Vậy chọn nơi này."

Cừu Thịnh cảm kích trong lòng, bèn chủ động yêu cầu.

"Nếu Điện hạ tin ta, ta có thể giúp người liên hệ với những thợ thủ công giỏi nhất để xây lăng mộ."

Lạc Thanh Hàn dứt khoát nói "Một chuyện không nhờ hai người, vậy cứ để ngươi thay mặt giám sát việc xây lăng mộ, ta sẽ bảo Đại hoàng tử phối hợp với ngươi hoàn thành chuyện này. Sau khi xong việc, ta sẽ trọng thưởng cho ngươi."

Cừu Thịnh thấy hắn tín nhiệm mình như vậy, trong lòng càng cảm động, lập tức chắp tay nói "Vâng!"

Kế đó, Lạc Thanh Hàn nói đại khái yêu cầu của mình với lăng mộ.

Cừu Thịnh viết lại từng cái một.

Vừa hay đúng lúc Đại hoàng tử đến tìm Thái tử.

Thái tử tiện thể nói với y về chuyện xây lăng mộ.

Lạc Dạ Thần rất bất mãn "Đây là lăng mộ của mẫu phi ngươi, liên quan gì đến ta? Sao lại bắt ta đi xây? Ta đâu phải tay sai của ngươi!"

Lạc Thanh Hàn "Nhưng bây giờ huynh tiếp quản Công bộ, Công bộ làm gì, huynh chắc biết nhỉ, xây lăng mộ cho phi tần đã mất, lẽ nào không phải chuyện trong bổn phận của Công bộ sao?"

Lạc Dạ Thần không nói nên lời.

Y rời Thịnh Kinh một thời gian, gần như quên mất mình đang phụ trách Công bộ.

Y rất ấm ức "Dù đây là việc trong bổn phận của ta, nhưng dựa vào đâu mà ta phải phối hợp với Cừu Thịnh? Ta là Đại hoàng tử, địa vị của ta cao hơn y, không phải nên là y phối hợp với ta làm việc sao?"

Lạc Thanh Hàn "Huynh từng xây lăng mộ chưa?"

Lạc Dạ Thần "Chưa từng."

"Huynh có quen thuộc quận Trần Lưu không?"

"Không quen."

"Huynh có biết liên hệ thợ thủ công ở đâu không?"

"Không biết."

Lạc Thanh Hàn "Với cái dáng vẻ một hỏi ba không biết này của huynh, huynh có tư cách gì bảo người khác phối hợp với huynh? Nếu muốn người khác phối hợp với huynh, huynh phải thể hiện bản lĩnh thuyết phục người khác trước, đừng lúc nào cũng dùng thân phận của mình để đàn áp người khác, có trẻ con hay không?"

Lạc Dạ Thần tức muốn nổ tung.

Nhưng y không tìm được lời phản bác, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng.

Tiêu Hề Hề ngồi bên cạnh xem kịch, Lạc Dạ Thần thân là đại ca, nhưng ngày nào cũng bị đệ đệ khiển trách.

Làm đại ca đến mức như y, thật là đáng thương!

Lạc Dạ Thần thấy nàng cứ nhìn mình, không khỏi thẹn quá hóa giận, hung dữ trừng lại.

"Cô nhìn cái gì mà nhìn?!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.