Nàng xoa xoa lỗ tai nhắc nhở "Người nhỏ tiếng một chút, đừng để Thái tử nghe thấy."
Lạc Dạ Thần tức giận, ngực phập phồng kịch liệt, hung ác nói "Cô đừng có chuyển chủ đề! Cô nói rõ đi, rốt cuộc là ai xấu?"
Tiêu Hề Hề bất đắc dĩ liếc y một cái "Được được, là ta xấu, thế người vừa lòng chưa?"
Lạc Dạ Thần càng khó chịu hơn.
Nàng nói mình xấu nhưng giọng điệu qua loa hời hợt, không hề chú tâm, như thể nàng bị buộc phải thừa nhận mình xấu.
Y tức giận đập giường "Cô cút đi! Đây là phòng của ta, ta không muốn nhìn thấy cô!"
Tiêu Hề Hề "Không được, sách của ta đều ở chỗ người, nếu ta đi thì không có sách đọc."
"Cô có thể mang sách của cô đi cùng!"
Tiêu Hề Hề vẫn lắc đầu "Như vậy không được, Thái tử sẽ phát hiện."
Lạc Dạ Thần "Nếu cô không đi, bây giờ ta sẽ mách với Thái tử, nói cô giấu rương sách cấm ở chỗ ta!"
Tiêu Hề Hề kinh ngạc nhìn y "Người muốn chết chung với ta à?"
Lạc Dạ Thần cười khẩy "Ai muốn chết chung với cô? Là số cô xui xẻo, ta ngồi bên cạnh xem kịch hay."
Tiêu Hề Hề nghiêm túc nói "Nếu người mách với Thái tử, Thái tử sẽ biết người cũng đọc qua số sách truyện này, người cũng biết đó, số sách truyện này có rất nhiều tình tiết kỳ lạ, nếu để người ngoài biết đường đường là Đại hoàng tử vậy mà xem mấy loại sách truyện kỳ lạ này, mọi người sẽ nghĩ sao về người?"
Lạc Dạ Thần "......"
Vừa tưởng tượng đến cảnh đó, y cảm thấy ngột ngạt.
Khí thế của y tức thì chùng xuống.
Tiêu Hề Hề tốt bụng khuyên "Chỉ cần người không nói, ta không nói, sẽ không ai biết chúng ta đọc số sách truyện này, chúng ta cùng nhau giữ bí mật này, trở thành bạn tốt, thế nào?"
Lạc Dạ Thần bây giờ không thể trút giận, đành ấm ức nói "Ta với cô không phải bạn!"
Y thanh cao phóng khoáng, thân như cây ngọc, không liên quan gì đến chữ xấu, y không thèm làm bạn với nàng!
Thấy y từ bỏ ý định mách lẻo, Tiêu Hề Hề nhẹ nhõm, tiếp tục chăm chú đọc truyện.
Trong phòng có thêm một người, Lạc Dạ Thần không có tâm trí đọc truyện.
Đôi mắt y đảo quanh người Tiêu trắc phi.
Y đột nhiên hỏi "Cô biết võ công?"
Tiêu Hề Hề nhìn truyện trong tay không chớp mắt, hờ hững đáp một tiếng "Ừm."
"Cô học võ ở đâu?"
Tiêu Hề Hề "Đoán xem."
Lạc Dạ Thần "Ta không muốn đoán."
Tiêu Hề Hề "Là do người đoán không ra."
Lạc Dạ Thần tức thì cau mày "Cô đừng coi thường người khác, ta đường đường là Đại hoàng tử, sao có thể đoán không ra? Ta không thèm đoán mấy chuyện vặt vãnh của cô."
Tiêu Hề Hề chợt bật cười.
Lạc Dạ Thần càng khó chịu hơn "Cô đang cười ta à?"
Tiêu Hề Hề vừa cười vừa nói "Không có, ta xem đến đoạn khá buồn cười, nên mới cười thôi."
Lạc Dạ Thần không tin "Cô chắc chắn đang cười ta!"
Tiêu Hề Hề cầm truyện đi tới, cho y xem đoạn hài hước trong truyện.
Lạc Dạ Thần xem xong, không có phản ứng gì "Có gì buồn cười? Không phải chỉ là một nữ yêu tỏ tình với thư sinh thôi sao? Loại cốt truyện sáo rỗng này, ta xem vô số lần rồi!"
Tiêu Hề Hề "Người xem tiếp khúc sau đi, nữ yêu không cẩn thận tuột quần thư sinh, rồi bày ra vẻ mặt chán ghét, kế đó ăn sạch thư sinh, ha ha ha! Người không thấy buồn cười sao?"
Lạc Dạ Thần "......"
Chẳng những không buồn cười mà còn hơi rùng rợn.
Lạc Dạ Thần thấy nàng vẫn còn cười, không khỏi nói "Cô không thấy thư sinh đó rất đáng thương sao? Vô duyên vô cớ bị yêu tinh ăn thịt."
Tiêu Hề Hề "Không thấy, thư sinh này không phải người tốt, bản thân đã có vợ con, còn chạy ra ngoài qua lại với nữ yêu, đáng bị ăn thịt."
Lạc Dạ Thần không thể hiểu lối suy nghĩ của nàng, cau mày nói "Nam nhân tam thê tứ thiếp không phải chuyện rất bình thường sao? Dù thư sinh trong nhà có vợ con, thì vẫn có thể nạp thiếp, thư sinh và nữ yêu có tình cảm, cũng không có người nhà ép buộc, sao lại đáng bị ăn thịt?"
Tiêu Hề Hề biết loại chuyện này không thể nói rõ ràng, nàng cũng không có lòng hiếu thắng, dứt khoát lùi một bước.
"Người nói cũng có lý, nhưng ta không thích tình tiết đó, ta thích tình tiết trong truyện này hơn."
Lạc Dạ Thần "Ta thấy mắt nhìn của cô có vấn đề, bao nhiêu tình tiết nam nữ ho4n ái để đó không xem, lại cứ xem mấy cuốn ăn thịt người."
Tiêu Hề Hề "Ăn thịt người không tốt sao? Yêu người thì ăn người vào bụng, cảm động biết bao nhiêu!"
Lạc Dạ Thần "......"
Y bị sốc trước lời nói của nàng, sợ hãi nhất thời không thể nói thành lời.
Y đột nhiên hơi lo lắng cho an nguy của Thái tử.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng thông báo.
"Thái tử Điện hạ giá đáo!"
Cả Tiêu Hề Hề và Lạc Dạ Thần đều giật mình.
Hai người gần như không kịp nghĩ, nhét cuốn truyện trong tay xuống dưới gối.
Lạc Dạ Thần tức giận nói "Đây là gối của ta, cô giấu chỗ khác đi!"
Tiêu Hề Hề đành nhét truyện vào chăn bên cạnh, sau đó nhảy dựng lên, cách xa khỏi giường.
Cửa bị đẩy ra, Lạc Thanh Hàn đi vào.
Hắn biết Tiêu Hề Hề ở trong phòng Đại hoàng tử, hắn tới đây tìm Tiêu Hề Hề.
Ánh mắt hắn đảo qua Tiêu Hề Hề và Lạc Dạ Thần, phát hiện ánh mắt hai người quay đi chỗ khác, như thể đang che giấu bí mật nào đó.
Tiêu Hề Hề hành lễ "Thần thiếp bái kiến Thái tử Điện hạ."
Lạc Thanh Hàn nhàn nhạt hỏi "Nàng tới đây làm gì?"
Tiêu Hề Hề "Thần thiếp nhàn rỗi buồn chán, nên đến thăm Đại hoàng tử."
Lạc Thanh Hàn nhìn sang Đại hoàng tử nằm trên giường, hỏi "Vết thương của huynh sao rồi?"
Lạc Dạ Thần không dám nhìn hắn, nhìn sang một bên, giả vờ bình tĩnh "Đỡ hơn nhiều rồi."
Lạc Thanh Hàn "Đêm nay là giao thừa, ta định ở lại huyện Hoài Triệu một đêm, đón năm mới ở đây, sáng mai tiếp tục lên đường."
Nghe hắn nói, Tiêu Hề Hề mới nhớ hôm nay là đêm giao thừa.
Thời gian trôi nhanh quá, chớp mắt đã qua một năm.
Tiêu Hề Hề tức thì quên sách truyện, mong đợi hỏi "Nếu đã là đêm giao thừa, có phải chúng ta sẽ ăn cơm tất niên không?"
Lạc Thanh Hàn trả lời "Ừm, ta bảo ngự trù chuẩn bị rồi, nghe Huyện lệnh nói, tối nay gần miếu Thành Hoàng có lễ hội. Nếu nàng muốn đi xem, ăn cơm tất niên xong, chúng ta đi dạo miếu hội."
Tiêu Hề Hề dùng sức gật đầu "Được chứ, được chứ!"
Lạc Dạ Thần không muốn cô đơn, tức giận nói "Ta còn sống sờ sờ ở đây, sao không hỏi ta có muốn đi không?"