Tần hoàng hậu nhìn hai người rời đi, sắc mặt hơi trầm xuống.
Tuy thoạt nhìn thì thấy Thái tử nghe lời hơn trước, nhưng bà rõ ràng cảm nhận được Thái tử ngày càng khó khống chế.
Bây giờ hắn không chỉ có danh tiếng trong dân chúng, mà còn nắm trong tay quận Trần Lưu.
Hắn không còn là Tam hoàng tử không thể tự bảo vệ mình, chỉ biết dựa vào bà nữa.
Điện Tiêu Phòng cực kỳ yên tĩnh, không ai dám lên tiếng vì sợ làm phiền Tần hoàng hậu suy nghĩ.
Lúc này, Thạch Anh bước nhanh vào, quỳ xuống hành lễ.
"Khởi bẩm Hoàng hậu nương nương, Tây Lăng vương đã vào cung, Hoàng thượng đang tiếp kiến ông ấy."
Sắc mặt Tần hoàng hậu hơi thay đổi, nhưng trở lại bình thường rất nhanh.
Bà nhàn nhạt đáp "Ừm."
Không nói gì nhiều, như thể không quan tâm chuyện này.
......
Rời khỏi điện Tiêu Phòng, Lạc Dạ Thần thở phào nhẹ nhõm, có cảm giác trút bỏ được gánh nặng.
Bầu không khí ngột ngạt vừa rồi suýt làm y ngạt thở.
Y quay đầu nhìn Thái tử bên cạnh, kỳ lạ hỏi "Không phải tình cảm giữa ngươi và Hoàng hậu rất tốt sao? Vừa rồi sao không chừa chút mặt mũi nào cho bà ấy? Ngươi không sợ chọc bà ấy tức giận sao?"
Lạc Thanh Hàn hỏi ngược lại "Không phải ta luôn thuận theo lời bà ấy nói sao? Ta không chừa mặt mũi cho bà ấy lúc nào?"
Lạc Dạ Thần nghẹn họng.
Đúng vậy, vừa rồi Thái tử rất kính cẩn nghe theo, không có biểu hiện chống đối Hoàng hậu.
Nhưng lại khiến người ta cảm thấy hắn hoàn toàn không quan tâm lời nói của Hoàng hậu.
So với chống đối trực diện, thủ đoạn mềm dẻo này đâm càng đau hơn!
Lạc Dạ Thần quả thật không biết đánh giá thế nào, không thèm nói nữa, dù sao chuyện này cũng không liên quan gì y, y còn hi vọng Thái tử và Hoàng hậu trở mặt nữa kìa!
Hai người chia đường đi.
Lạc Thanh Hàn về Đông cung.
Lạc Dạ Thần đến cung Dao Hoa của Huệ phi.
Huệ phi vừa biết tin quý tử của mình được phong làm Anh vương, trong lòng đang vui mừng, thấy con trai tức thì cười tươi như hoa.
Huệ phi "Con đi lâu như vậy, ta cả ngày nhớ con, sợ con ở bên ngoài ăn không no mặc không ấm, cuối cùng cũng chờ được con về, đương nhiên là phải nhìn cho kĩ rồi."
Bà kéo con trai đến nhìn từ trên xuống dưới, thương xót vô cùng.
Trong mắt Hoàng đế, Đại hoàng tử ở bên ngoài học được nhiều thứ, nhưng trong mắt Huệ phi, con trai ở bên ngoài đã chịu nhiều khổ cực.
"Con nhìn con xem, gầy đi rất nhiều, đen đi rất nhiều, lát nữa ta sẽ sai người mang ít thuốc bổ cho con, tẩm bổ cho con một chút. Ta nghe nói Thái tử ở quận Trần Lưu suýt chút bị hại, con có bị liên lụy không? Đám phản tặc đó không làm gì con chứ?"
Lạc Dạ Thần ưỡn ngực ngẩng cao đầu "Con đường đường là Đại hoàng tử, đám tiểu nhân kia sao dám động vào con?!"
Huệ phi thích nhìn con trai tự tin bình tĩnh như vậy.
Con trai bà sau này nhất định sẽ trở thành nhân tài!
Lạc Dạ Thần nói ý định đến đây lần này.
"Mẫu phi, con có chuyện rất quan trọng muốn nói với người."
Huệ phi "Có chuyện gì?"
Lạc Dạ Thần "Con muốn cưới Tạ Sơ Tuyết làm chính phi."
Huệ phi nhanh chóng lục lọi trí nhớ, nhưng không nhớ có quý nữ trong kinh nào tên là Tạ Sơ Tuyết.
Bà chợt khẩn trương "Con à, không lẽ con phải lòng nữ tử thường dân nào đó bên ngoài? Như vậy không được, con đường đường là Đại hoàng tử, thân phận vô cùng cao quý, sao có thể cưới dân nữ xuất thân thấp kém chứ?"
Lạc Dạ Thần "Tạ Sơ Tuyết không phải dân nữ, nàng ấy là nghĩa nữ của Tây Lăng vương, nàng ấy vốn là cháu gái của Tây Lăng vương, sau đó được Tây Lăng vương nhận làm nghĩa nữ, người ta là quý nữ thế gia đích thực."
Huệ phi nghe y nói xong lập tức thở phào một hơi, sau đó bắt đầu suy tính.
Chỉ xét từ góc độ gia thế, Tạ Sơ Tuyết và Lạc Dạ Thần khá xứng đôi.
Nhưng Huệ phi luôn mang theo ba tầng bộ lọc nhìn con trai mình, trong mắt bà, con trai là tốt nhất, dù Tạ Sơ Tuyết có xuất thân tốt, không có nghĩa là Tạ Sơ Tuyết xứng với con trai bà.
Huệ phi nói "Con đừng gấp, chuyện này ta tự biết tính toán, nhất định sẽ giúp con xử lý."
Trước tiên, bà sẽ nhờ người dò hỏi chuyện của Tạ Sơ Tuyết và Tây Lăng vương, sau đó mời Tạ Sơ Tuyết vào cung đích thân xem xét.
Bà phải điều tra kỹ lưỡng, phải chắc chắn Tạ Sơ Tuyết ưu tú về mọi mặt, mới đồng ý cho con trai mình thành thân với Tạ Sơ Tuyết.
Thật ra xuất thân của bà không tốt lắm.
Bà vốn là nữ nhi của thương gia, được chọn vào cung làm cung nữ, sau đó dựa vào dung mạo xuất chúng được Hoàng đế sủng ái.
Khi đó, Hoàng đế chỉ là một Lục hoàng tử bình thường, Huệ phi cũng may mắn, đi theo ông không bao lâu thì đã mang thai, thuận lợi sinh được trưởng tử Lạc Dạ Thần.
Sau đó Hoàng đế đăng cơ, Huệ phi được phong làm phi do có công sinh hạ trưởng tử.
Dù bà hiện giờ tuổi tác đã cao, nhan sắc không bằng những phi tần trẻ tuổi mới vào cung nhưng Hoàng đế vẫn nhớ đến bà, hàng tháng đều ở lại chỗ Huệ phi một hai đêm.
Huệ phi cũng giúp nhà mẹ nắm được con đường làm ăn béo bở với Hoàng gia, hiện giờ nhà mẹ của bà cũng vịn vào danh tiếng này làm ăn phát đạt, tiền trong nhà nhiều đến mức xài mấy đời cũng không hết.
Chính vì nhà mẹ Huệ phi giàu có nên Lạc Dạ Thần mới hình thành tính cách tiêu xài hoang phí.
Lạc Dạ Thần nói chuyện hỏi cưới xong, tiện tay nhận lấy chiếc hộp chứa đầy ngân phiếu của Huệ phi.
Tiền bạc xóa đi không vui trong lòng Lạc Dạ Thần.
Y rời cung, gọi đám bằng hữu của mình tiếp tục ăn uống vui chơi.
Lạc Dạ Thần không phải người có thể giấu mọi thứ trong lòng, sau khi uống vài ly, y bắt đầu khoe khoang nói y anh dũng ra sao ở quận Trần Lưu, một địch một ngàn, đánh cho kẻ thù sợ hãi xách quần lên chạy, làm kẻ thù chỉ nghe tên y thôi cũng thấy khiếp sợ!
Sau đó, y nói đến Tạ Sơ Tuyết.
Y hết lời khen ngợi Tạ Sơ Tuyết, khen đến mức như thể chỉ trên trời mới có, là tiểu tiên nữ tuyệt sắc nhất trên đời!
Y cũng tuyên bố trước mặt mọi người, chẳng bao lâu nữa sẽ cưới tiên nữ này về nhà!
Tự y nói chuyện này xong cũng quên luôn, về đến nhà thì lăn ra ngủ.
Nhưng y không biết đám bằng hữu đó vừa quay đi đã lan truyền những lời y nói.
......
Các phi tần trong Đông cung biết Thái tử trở về đều vô cùng phấn khởi.
Các nàng đã nửa năm không gặp Thái tử, ai cũng nhớ nhung hắn.
Các phi tần cố ý ăn mặc xinh đẹp, lấy cớ mang canh, bánh ngọt, kinh thư tự chép, tranh mô phỏng chạy đến cung Minh Quang.
Lúc này Thái tử đang giải quyết công vụ.
Hắn rời Thịnh Kinh quá lâu, hồ sơ ở Hình bộ tồn đọng nhiều đến mức trong khoảng thời gian ngắn hắn không thể đọc hết được, hắn chỉ đành chọn vài hồ sơ quan trọng phê duyệt.
Biết các phi tần tới, Thái tử cũng không ngẩng đầu, chỉ lãnh đạm nói.