Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 453



Ông chủ thấy y ăn mặc bảnh bao lại có vẻ dữ tợn, biết y không dễ chọc, không dám giở trò nữa, vội vàng xin lỗi.

"Khách quan đừng nóng, tôi lập tức đổi cho người một vò rượu ngon, hôm nay miễn hết toàn bộ tiền rượu cho người."

Nói xong, ông nhanh chóng cầm bình rượu chạy đi.

Chốc sau ông mang đến một bình rượu mới.

Lạc Dạ Thần nhấp một ngụm, xác định không pha nước mới thả ông chủ đi.

Y cũng không ăn đồ ăn, chỉ vùi đầu uống rượu.

Tiêu Hề Hề thấy y đáng thương, quyết định an ủi y.

"Đừng buồn, cũ không đi, mới không tới, người sớm muộn gì cũng gặp được người tốt hơn."

Lạc Dạ Thần khịt mũi, vì uống rượu mà càng đỏ hơn "Thật sao?"

Tiêu Hề Hề vừa ăn vừa nói "Đương nhiên là thật, trong kinh nhiều quý nữ danh môn như vậy, sau này người tìm thử, nhất định sẽ tìm được..."

Nói tới đây nàng hơi do dự.

"Bỏ đi, người cứ độc thân như vầy cũng tốt."

Lạc Dạ Thần "Tại sao?"

Tiêu Hề Hề "Quý nữ nhà người ta vô tội, không thể hại đời người ta, người có nghĩ vậy không?"

Lạc Dạ Thần "......"

Y cả giận nói "Hại đời người ta là có ý gì? Ta tốt xấu gì cũng là Anh vương, lẽ nào ta không xứng với quý nữ sao?"

Y hét to đến nỗi cả quán rượu đều nghe thấy, ông chủ nghe y tự xưng là Anh vương thì sắc mặt thay đổi.

Trời đất ơi! Ông thế mà bán rượu pha nước cho Anh vương, liệu ông có bị bắt bỏ vào ngục không?

Tiêu Hề Hề an ủi "Người đừng gấp, ta không có ý coi thường người, ta chỉ muốn an ủi người chút thôi."

Lạc Dạ Thần vừa tức giận vừa uất ức "Có ai an ủi như cô không?"

Tiêu Hề Hề "Ta sai rồi, ta sai rồi, ta tự phạt mình một bát cơm."

Nàng quẹt quẹt vài cái đã hết bát cơm.

Lạc Dạ Thần nhìn vẻ mặt ăn chưa đã của nàng, rất bực bội "Rốt cuộc cô đến đây an ủi ta hay là đến ăn chùa?"

Tiêu Hề Hề "Ta chủ yếu đến đây an ủi người, nhân tiện ăn chùa luôn."

Lạc Dạ Thần hừ một tiếng, xem thường lời nàng.

Tiêu Hề Hề cảm thán nói "Người phải nghĩ thoáng một chút, đừng vì chuyện nhỏ này mà tổn thương bản thân, phải biết là rất nhiều chuyện trong cuộc sống sẽ dần tốt lên theo thời gian."

Lạc Dạ Thần hiếm khi nghe nàng nói tiếng người, cũng phấn chấn được một chút "Ví dụ như?"

Tiêu Hề Hề nghiêm túc nghĩ "Ví dụ như bây giờ người chỉ ngốc, nhưng sau một thời gian người sẽ trở nên rất ngốc."

Lạc Dạ Thần "......"

Lạc Thanh Hàn "......"

Lạc Thanh Hàn rất muốn cười, nhưng nghĩ lại thấy không ổn, nên hắn mượn động tác uống trà che đi khóe miệng hơi nhếch lên.

Lúc này, Lạc Dạ Thần cảm thấy mình đúng là ngốc, lại trông cậy vào Tiêu trắc phi an ủi người khác.

Y hơi sụp đổ "Ta cầu xin cô làm người tốt được không? Ta đã thảm vậy rồi, cô không thể nói tiếng người sao?"

Vẻ mặt Tiêu Hề Hề vô tội "Lẽ nào ta nói không đúng sao?"

Lạc Dạ Thần "Dù đúng hay không, cô cũng không thể nói như vậy! Cô thử nghĩ xem, nếu cô thấy Thái tử tán tỉnh nữ nhân khác, lẽ nào cô không cảm thấy tổn thương tức giận sao?"

Lạc Thanh Hàn đặt tách trà xuống "Đừng lấy ta làm ví dụ."

Lạc Dạ Thần gân cổ nói "Ta chỉ đang so sánh thôi!"

Tiêu Hề Hề nói "Nếu ta là người, có lẽ ta sẽ rất tức giận, sau đó ta sẽ thầm thề rằng sau này không bao giờ tức giận nữa, như vậy không phải mọi chuyện ổn rồi sao."

Lạc Dạ Thần "......"

Ta phát hiện nữ nhân này có cách suy nghĩ về mọi chuyện thật khó hiểu!

Lạc Thanh Hàn hiển nhiên không ngờ Tiêu Hề Hề lại linh hoạt như vậy, do dự một hồi vẫn nhỏ giọng nói "Ta sẽ không tán tỉnh nữ nhân khác."

Vì vậy nàng không cần phải ép mình nhượng bộ.

Tiêu Hề Hề nói "Ta biết."

Sự nghiệp của Thái tử đang thăng tiến, sao có thời gian tán tỉnh nữ nhân?

Đợi hắn thành công đạt đến đỉnh cao sự nghiệp, nếu hắn muốn nữ nhân, vốn không cần tán tỉnh, người ta sẽ tự mình dâng đến cửa.

May là Thái tử không biết trong lòng nàng đang nghĩ gì, nếu không hắn chắc chắn sẽ lập tức xù lông.

Lạc Dạ Thần chẳng những không nhận được an ủi nào của Tiêu trắc phi, mà còn bị lời của nàng đâm chọc thành cái sàng.

Y không muốn nói nữa, chỉ vùi đầu uống rượu.

Tiêu Hề Hề "Người uống ít thôi."

Lạc Dạ Thần "Không cần cô quan tâm!"

Tiêu Hề Hề "Không phải ta quan tâm người, ta sợ người say rồi thì không ai trả tiền."

Lạc Dạ Thần "......"

Cuối cùng y không chịu được nữa bật khóc.

Y đã tạo nghiệt gì, không chỉ bị Tạ Sơ Tuyết đùa giỡn tình cảm, còn bị Tiêu trắc phi điên cuồng xỏ xiên!

Cuộc sống khó khăn quá rồi!

Lạc Dạ Thần ôm bình rượu khóc chết đi sống lại.

Tiêu Hề Hề nghe y khóc, lại ăn thêm hai bát cơm.

Ăn uống no nê xong, Lạc Dạ Thần cuối cùng cũng ngừng khóc, y đã say đến mức nằm bất tỉnh trên bàn.

Tiêu Hề Hề tặc lưỡi, nhìn y thế này, chắc chắn không thể trả tiền.

Nàng gọi ông chủ tới.

Ông chủ xoa xoa tay, nịnh nọt hỏi "Khách quan có gì cần dặn dò?"

Tiêu Hề Hề buột miệng "Ông có thể trả tiền giúp ta không?"

Ông chủ "......"

Lạc Thanh Hàn lấy một nén bạc ra, hỏi "Như vậy đủ chưa?"

Ông chủ lấy nén bạc đi cân, vội nói "Chẳng những đủ, mà còn dư rồi, khách quan chờ một chút, tôi đi tìm tiền thối."

Lạc Thanh Hàn lại nói "Không cần, ông dùng tiền thừa thuê một cỗ xe ngựa đưa người này về phủ Anh vương."

Ông chủ nhanh chóng đáp "Được được, tôi nhất định sẽ làm."

Lạc Thanh Hàn nói với Tiêu Hề Hề "Về thôi."

Tiêu Hề Hề sờ bụng no căng của mình, hài lòng đáp.

"Ừm."

Lần này ra ngoài rất đáng, không chỉ ăn chùa được hai bữa mà còn được xem kịch hay.

Lúc hai người ngồi xe ngựa về Đông cung thì trời đã gần tối.

Bảo Cầm đi lấy nước nóng hầu hạ Tiêu trắc phi tắm rửa.

Bảo Cầm vừa giúp nàng chà người, vừa hỏi "Nương nương, hôm nay người có gặp Tạ cô nương không?"

Tiêu Hề Hề "Gặp rồi."

"Nàng ta không nói mấy lời khó nghe với người chứ?"

Tiêu Hề Hề hỏi ngược lại "Nàng ta có thể nói mấy lời khó nghe gì?"

"Không phải Thái hậu muốn mai mối nàng ta cho Thái tử sao? Dù Thái tử không đồng ý, nàng ta cũng là một nửa tình địch của người, nàng ta cố ý gửi thiệp mời chắc chắn là có ý đồ xấu."

Tiêu Hề Hề "Em nghĩ nhiều rồi, Tạ Sơ Tuyết không có ý định cướp Thái tử, nàng ta để mắt đến Nhị hoàng tử."

Bảo Cầm giật mình "Sao lại dính đến Nhị hoàng tử? Không phải nàng ta rất thân thiết với Anh vương sao?"

Tiêu Hề Hề "Tin tức của em lạc hậu quá rồi, Anh vương là thì quá khứ, còn Nhị hoàng tử mới là hiện tại tiếp diễn của Tạ Sơ Tuyết."

Bảo Cầm bội phục "Tạ cô nương đúng là máu mặt thật, trước tiên là xem mắt Thái tử, sau đó dây dưa không rõ với Anh vương, rồi bây giờ có quan hệ với Nhị hoàng tử, nàng ta không phải chân đạp hai thuyền, mà là liên hoàn thuyền!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.