Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 492: Ơn cứu mạng



Có vài chuyện một khi đã bắt đầu thì không thể kiểm soát được.

Ví như việc ăn uống.

Sau khi Lý trắc phi ăn bánh đậu xanh, nàng chẳng những không thấy đủ mà còn thấy đói hơn.

Nàng ăn hết miếng này đến miếng khác, không dừng lại được!

Tố Mai sợ nàng bị nghẹn, vừa khuyên nàng ăn từ từ, vừa rót cho nàng một ly nước mía.

Bình thường Lý trắc phi không ăn nhiều, nhưng hôm nay nàng thật sự rất đói, một hơi ăn gần hết.

Lúc ăn đã khá no, nàng mới dần dần giảm tốc độ ăn, cúi đầu không dám nhìn Tiêu trắc phi đối diện, sợ bị Tiêu trắc phi cười nhạo.

Tiêu Hề Hề uống nước mía, chậm rãi nói.

"Có rất nhiều cách giải tỏa cảm xúc, hành hạ bản thân là cách ngu ngốc nhất."

Lý trắc phi bĩu môi "Ta ra sao cũng không liên quan đến ngươi, không cần ngươi giả bộ tốt bụng."

Tiêu Hề Hề chống cằm nhìn nàng "Nếu ta gặp phải chuyện không vui, sẽ ăn uống hết mình, biến đau buồn và tức giận thành cơn thèm ăn, khi ăn no rồi thì tức giận cũng sẽ biến mất."

Lý trắc phi giễu cợt "Ăn nhiều như vậy, mập chết ngươi!"

Tiêu Hề Hề "Ta ăn nhiều, cũng không thấy mập."

Lý trắc phi không nói nên lời.

Dù không muốn thừa nhận, nhưng nữ nhân trước mặt quả thật không hề mập.

Tiêu Hề Hề bổ thêm một đao "Với lại, dù cô có mập cũng không ai quan tâm."

Lý trắc phi "......"

Nếu có thể, nàng thật muốn khâu miệng của ả nữ nhân chết tiệt này lại!

Tiêu Hề Hề "Dù sao cũng không ai quan tâm, thế sao cô không làm chuyện mà bản thân thấy vui chứ?"

Lý trắc phi hừ một tiếng, mặc kệ nàng.

Tiêu Hề Hề đứng dậy "Cô từ từ ăn, ăn xong thì ngủ một giấc, trên đời này không có khó khăn nào mà giấc ngủ không thể giải quyết, nếu có thì cứ ngủ tiếp."

1

Nhìn bóng lưng nàng rời đi, cảm xúc của Lý trắc phi lẫn lộn.

Trong cung này, người mà Lý trắc phi tin nhất là Thải Vân, nhưng Thải Vân phản bội nàng.

Mà bây giờ, nữ nhân mà nàng ghét nhất lại an ủi nàng.

Nàng không biết nên trách thế sự vô thường hay trách bản thân mù mắt.

Tiêu Hề Hề đi đến cửa viện, chợt dừng lại, hai tay bắt thành loa đưa tay lên miệng, từ xa hét vọng tới chỗ Lý trắc phi.

"Nhớ trả tiền sớm đó!"

Lý trắc phi "......"

Quả nhiên chỉ trách bản thân mù mắt.

Nếu không phải nàng mù, vừa rồi sao có thể nảy sinh chút cảm động như vậy?

Với oán hận này, Lý trắc phi ăn sạch tất cả thức ăn còn lại trên bàn.

Tố Mai hơi lo lắng, nhỏ giọng hỏi "Nương nương, người không sao chứ?"

Thường thì Lý trắc phi không ăn nhiều, nhưng hôm nay ăn một hơi như thế, Tố Mai sợ nàng làm hỏng dạ dày của mình.

Lý trắc phi nấc một tiếng "Ta không sao!"

Ăn no rồi thì lại muốn ngủ, nhưng trong phòng bừa bộn không còn chỗ đứng.

Nàng nói "Các ngươi dọn dẹp cho sạch sẽ, ta muốn ngủ một lát."

Tố Mai nhanh chóng đáp "Vâng."

Các cung nữ nhanh chóng dọn dẹp phòng.

Lý trắc phi ngã xuống giường ngủ thiếp đi.

Sau nhiều ngày dằn vặt, cuối cùng đã có thể thả lỏng.

Nàng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu.

Đến chiều, Tần hoàng hậu sai người gọi Lý trắc phi tới.

Lý trắc phi đập hết đồ trong điện Kim Phong, chuyện này không lớn cũng không nhỏ, người của Thiếu phủ bẩm báo với Hoàng hậu, Hoàng hậu gọi Lý trắc phi tới quở trách một trận, sau đó bảo Lý trắc phi về đóng cửa hối lỗi một tháng.

Ban đầu, Lý trắc phi không mấy vui, nhưng khi về điện Kim Phong cẩn thận suy nghĩ lại, cảm thấy cũng rất tốt.

Nếu nàng ra ngoài, khó tránh khỏi sẽ có người lại hỏi về Thải Vân, đám nữ nhân trong cung kia không ai tốt đẹp, nhất định sẽ nhân cơ hội xát muối vào vết thương, nàng vẫn là ở điện Kim Phong sẽ thoải mái hơn.

Thế nên Lý trắc phi bắt đầu yên tâm cuộn mình trong phòng một tháng.

Phía bên Tiêu Hề Hề nhận được khẩu dụ của Thái tử cho người truyền tới.

Thường công công cung kính nói "Điện hạ mời người đến cung Minh Quang một chuyến, có chuyện cần tìm người."

Tiêu Hề Hề hỏi "Bây giờ à?"

"Đúng vậy."

Bảo Cầm giúp Tiêu trắc phi chỉnh trang đơn giản, sau đó cùng nàng ra ngoài.

Lúc bước vào cung Minh Quang, Tiêu Hề Hề phát hiện trong thư phòng ngoài Thái tử, còn có Tiêu Lăng Phong, Tiêu Khải Minh và một thư sinh trẻ tuổi.

Khi Tiêu Hề Hề nhìn thấy thư sinh thì tức thì nhớ ra.

Đây chẳng phải là thư sinh xui xẻo hôm qua nàng gặp ngoài cung sao!

Tiêu Hề Hề bước lên hành lễ.

Lạc Thanh Hàn ra hiệu cho nàng ngồi xuống.

Sau khi nàng ngồi xuống, lập tức có cung nữ đặt trà bánh trước mặt nàng.

Tiêu Hề Hề từng đến đây nhiều lần, khá quen thuộc với bầu không khí ở đây, nàng thả lỏng, chủ động hỏi "Điện hạ gọi thần thiếp tới đây là có chuyện muốn dặn dò sao?"

Lạc Thanh Hàn ra hiệu cho nàng nhìn Lệ Khinh Ngôn, hỏi "Nàng có biết người này không?"

Tiêu Hề Hề liếc nhìn thư sinh xui xẻo.

Lệ Khinh Ngôn xui xẻo tiến lên hành lễ "Hôm qua học trò suýt đụng phải nương nương ở cửa tiệm sách, là học trò lỗ mãng, mong nương nương thứ lỗi."

Y sợ đối phương quên mình nên cố ý nhắc nàng.

Tiêu Hề Hề "Ta nhớ ngươi rồi, sao ngươi lại ở đây?"

Lệ Khinh Ngôn thành thật trả lời "Tối qua, một thư sinh sống cạnh phòng của học trò chết rồi."

Tiêu Hề Hề hơi hứng thú, tò mò hỏi "Sau đó thì sao?"

Lệ Khinh Ngôn kể một lượt chuyện đã trải qua trong hai ngày nay, cuối cùng nói.

"Học trò thật sự không còn nơi nào để đi, chợt nhớ lời nhắc nhở hôm qua của nương nương, bèn lấy hết can đảm đến phủ Trung Võ tướng quân cầu cứu, Tiêu tướng quân sau khi biết chuyện, lập tức đưa học trò vào cung cầu kiến Thái tử."

Thật ra, khi Tiêu Lăng Phong gặp Lệ Khinh Ngôn, vốn không hề tin y, thậm chí còn nghi ngờ lai lịch của y.

May là Tiêu Khải Minh biết chuyện, xuất hiện kịp thời làm chứng cho Lệ Khinh Ngôn, nên Tiêu Lăng Phong tạm thời buông bỏ cảnh giác với y.

Theo lý mà nói, vụ án này nên giao cho phủ Kinh Triệu xử lý, nhưng Lệ Khinh Ngôn nhắc đến Tiêu trắc phi, Tiêu Lăng Phong cảm thấy vẫn nên bẩm báo với Thái tử.

Vì vậy, Tiêu Lăng Phong đích thân đưa Lệ Khinh Ngôn vào cung cầu kiến Thái tử, Tiêu Khải Minh biết chuyện cũng nhất quyết muốn đi cùng.

Tiêu Lăng Phong không lay chuyển được đứa con trai này, đành dẫn theo vào cung.

Lệ Khinh Ngôn hành lễ với Tiêu Hề Hề, thật lòng nói.

"Nhờ có nương nương nhắc nhở, tối qua học trò mới may mắn thoát nạn. Ơn cứu mạng, học trò xin khắc ghi trong lòng. Sau này nương nương có chuyện cần sai bảo, chỉ cần dặn dò một tiếng, dù là núi đao biển lửa, học trò cũng không chối từ!"

+

Tiêu Hề Hề tùy ý nói "Ta chỉ tiện miệng nói thôi, ngươi không cần quá để ý."

Lệ Khinh Ngôn dập đầu với nàng rồi nói tiếp.

"Học trò nghi ngờ cái chết của Lý Quý không hề đơn giản, đêm hôm trước huynh ấy thức khuya đọc cuốn "Kinh Dịch", sáng hôm sau huynh ấy chết, thì cuốn "Kinh Dịch" đó đã không cánh mà bay. Quan phủ chỉ khiêng thi thể của huynh ấy đi, không mang theo vật dụng gì, học trò nghĩ cuốn sách đó có thể là điểm mấu chốt để phá án này."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.