Tiêu Lăng Phong cau mày nói “Kinh Dịch là sách rất phổ biến, hầu như các tiệm sách ngoài chợ đều có bán, nếu bắt đầu tra từ cuốn sách này, chẳng khác gì mò kim đáy bể. Hơn nữa, suy đoán của ngươi có rất nhiều điểm không chắc chắn, chúng ta không thể vì suy đoán này của ngươi mà kiểm tra tất cả sách Kinh Dịch trong thành này chứ?”
Không ngờ, ông vừa dứt lời, con trai ông đã nhảy ra vả mặt.
Tiêu Khải Minh nói “Thần biết ở đâu có ‘Kinh Dịch’ mà mọi người muốn tìm!”
Tức thì tất cả mọi người nhìn sang.
Đột nhiên bị nhiều người như vậy nhìn chằm chằm, Tiêu Khải Minh không tránh khỏi có hơi căng thẳng, nói chuyện có hơi lắp bắp.
“Gần đây thần đang chuẩn bị cho kỳ thi, nên thường cùng bằng hữu ra ngoài mua sách, thỉnh thoảng còn mua ít tài liệu tham khảo.”
Tránh để mọi người hiểu lầm, hắn đặc biệt giải thích thêm.
“Mỗi năm trước kỳ thi, trong thành sẽ có người bán tài liệu tham khảo, tài liệu tham khảo chính là đề thi các năm trước được tổng hợp lại, sau đó thêm vào bài làm của tam giáp để các sĩ tử tham khảo.”
Lệ Khinh Ngôn cũng biết, lúc trước y vì muốn kiếm tiền mua sách, cũng từng giúp người khác chép tài liệu tham khảo.
Thật ra, kiểu tài liệu tham khảo này không phải thứ tốt đẹp gì trong mắt nhiều văn nhân, đặc biệt là những danh sĩ tài hoa bụng đầy thi thư, không hề có ấn tượng tốt với tài liệu đối phó thi cử này, thậm chí phải nói là ghét bỏ.
Do đó, tài liệu tham khảo này chỉ được lưu hành riêng giữa các sĩ tử, không dám bàn tán công khai.
Tiêu Khải Minh giải thích tài liệu tham khảo xong, lập tức bị cha mình trừng mắt.
“Ngày thường không lo chăm chỉ học hành, đến lúc thi chỉ biết làm những chuyện bậy bạ.”
Trước giờ Tiêu Khải Minh gan to, ở nhà thích cãi cha, giờ bị cha mắng cũng không sợ, ngược lại còn phản bác một câu.
“Con đâu phải là người duy nhất mua tài liệu tham khảo!”
Tiêu Hề Hề là người hiện đại từng trải qua kỳ thi tuyển sinh đại học, nàng cảm thấy tài liệu tham khảo rất hay, chỉ cần không gian lận, quan tâm nhiều thế làm gì?!
Tiêu Lăng Phong muốn mắng thêm vài câu, nhưng bị Thái tử cắt ngang.
“Chuyện nhà của các ngươi thì về nhà nói, nói chuyện chính trước.”
Tiêu Lăng Phong ngượng ngùng im miệng.
Tiêu Khải Minh nói “Khoảng năm ngày trước, thần nghe nói có một tiệm sách bán một bộ tài liệu tham khảo khá đầy đủ, rất nhiều sĩ tử đến mua, loại chuyện này thà tin có còn hơn không mà, nên thần với bằng hữu cũng đến tiệm sách đó. Chỗ đó quả thật có rất nhiều tài liệu tham khảo, còn đầy đủ hơn tài liệu mà thần đã mua. Dù gì thần cũng không thiếu tiền, nên dứt khoát mua hết các cuốn tài liệu tham khảo ở đó. Có thể ông chủ thấy thần hào phóng nên chủ động kéo thần sang một bên hỏi nhỏ, hỏi thần có muốn mua thêm tài liệu tham khảo khác không?”
Tiêu Khải Minh vừa nhớ lại vừa nói “Lúc đó thần không hiểu ý của ông chủ lắm, nên mới hỏi còn những tài liệu tham khảo gì? Ông chủ đưa cho thần một cuốn ‘Kinh Dịch’, còn nói đây là thứ tốt, chỉ cần thần có nó, bảo đảm sẽ đậu.”
Bây giờ cả Tiêu Lăng Phong cũng nghe ra có điều gì đó không ổn.
Sách gì mà có thể đảm bảo đậu?
Trừ khi sách đó có đề thi của khoa cử năm nay.
Tiêu Khải Minh “Thần nghĩ ông chủ đang khoác lác, hoàn toàn không tin lời ông ta. Ông chủ thấy thần không tin nên không muốn bán nữa. Lúc đó trong tiệm sách rất nhiều người, ông chủ bèn đi chào mời những người khác.”
Tiêu Khải Minh vốn không quan tâm chuyện này, nếu không phải vừa rồi nghe Lệ Khinh Ngôn nhắc tới ‘Kinh Dịch’, hắn hoàn toàn không nhớ tới.
Lạc Thanh Hàn hỏi “Ngươi từng mở cuốn ‘Kinh Dịch’ đó ra chưa?”
Tiêu Khải Minh lắc đầu “Ông chủ cầm cuốn ‘Kinh Dịch’ lắc lắc trước mặt thần một lúc rồi nhanh chóng cất đi, đừng nói là cho thần đọc, thậm chí còn không cho thần chạm vào, quá trời keo kiệt.”
Cũng chính vì vậy nên hắn mới cảm thấy ông chủ đang khoác lác.
Nhưng giờ xem ra, hình như trong cuốn ‘Kinh Dịch’ kia thật sự có gì đó.
Tiêu Khải Minh chợt thấy hơi bức bối, sớm biết thế thì hắn đã mua cuốn ‘Kinh Dịch’ đó rồi.
Lạc Thanh Hàn “Ngươi còn nhớ địa chỉ của tiệm sách kia không?”
Tiêu Khải Minh gật đầu nói nhớ.
Lạc Thanh Hàn nhìn Tiêu Lăng Phong.
Tiêu Lăng Phong hiểu ra, lập tức nói “Mạt tướng sẽ dẫn người đi lục soát tiệm sách đó.”
Lạc Thanh Hàn “Khanh tiện thể đưa Lệ Khinh Ngôn về, tạm thời để y sống trong nhà khanh, đừng để y bị người khác diệt khẩu.”
Nếu chuyện này liên quan đến việc lộ đề thi thật, thì tình hình hiện tại của Lệ Khinh Ngôn rất nguy hiểm, phải được bảo vệ nghiêm ngặt.
Tiêu Lăng Phong chắp tay đáp “Vâng!”
Ông dẫn Lệ Khinh Ngôn và Tiêu Khải Minh rời Đông cung.
Lệ Khinh Ngôn được đưa về phủ tướng quân, còn Tiêu Lăng Phong dẫn theo con trai và một đội Ngọc Lân vệ đi thẳng đến tiệm sách.
Tiệm sách bị tra xét, tất cả sách đều bị lục soát, kể cả ông chủ và hai người làm cũng bị tạm giam.
Tiêu Lăng Phong ép hỏi ‘Kinh Dịch’ ở đâu?
Ông chủ không thừa nhận mình có cuốn sách này, luôn miệng kêu oan, khóc lóc thảm thiết.
Mãi đến khi Ngọc Lân vệ tìm được một cuốn ‘Kinh Dịch’ trong ngăn ngầm, ông chủ mới ngừng khóc, không dám nói gì nữa.
Tiêu Lăng Phong mở cuốn ‘Kinh Dịch’.
Tiêu Khải Minh thấy vậy, nghểnh cổ nhìn sang.
Quả nhiên, nội dung cuốn sách này không liên quan gì tới Kinh Dịch, trong đó chỉ toàn đề thi và văn mẫu.
Tiêu Lăng Phong không biết đề thi năm nay là gì, nhưng Thái tử thì biết.
Thái tử chính là người phụ trách kỳ thi Xuân năm nay, đề thi năm nay đều do Thái tử và Tần Liệt thống nhất quyết định, chỉ cần Thái tử xem qua là biết đề trong sách này có gì liên quan đến kỳ thi hay không.
Tiêu Lăng Phong phất tay ra lệnh bắt giữ ông chủ và người làm của tiệm sách, tiệm sách cũng bị niêm phong.
Lúc này mặt trời đã lặn, màn đêm lặng lẽ buông xuống.
Tiêu Lăng Phong cầu kiến Thái tử trong đêm, hai tay dâng cuốn ‘Kinh Dịch’ lục soát được.
Lạc Thanh Hàn lật trang đầu tiên của ‘Kinh Dịch’, sắc mặt tức thì trầm xuống.
Càng lật ra sau, sắc mặt hắn càng tối sầm.
Tiêu Lăng Phong thấy vậy, trong lòng cảm thấy bất an.