Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng
Tại sao lại lãng phí thời gian quý báu của mình cho Lạc Thanh Hàn?
Vì Tiêu Hề Hề nhìn thấy hình bóng của mình trên người hắn.
Một kiểu quật cường độc lập không chịu thừa nhận thất bại khi bị đẩy vào tình cảnh tuyệt vọng.
Nàng cũng từng vì muốn sống tiếp mà liều mạng vùng vẫy, cố gắng bất chấp tất cả, nhưng cuối cùng vẫn thua số mệnh.
Nàng đã thua rồi.
Nhưng Lạc Thanh Hàn vẫn có hy vọng thắng.
Nàng muốn giúp hắn giành chiến thắng.
Đây có lẽ là tâm lý đồng cảm, nàng cảm thấy vui vẻ và hài lòng khi nhìn thấy người khác làm được chuyện mà bản thân nàng không làm được.
Tiêu Hề Hề nhẹ giọng nói “Với ta mà nói, giúp Thái tử đạt được nguyện vọng là chuyện có ý nghĩa nhất.”
Phương Vô Tửu bất đắc dĩ nhìn nàng “Muội lún quá sâu rồi.”
Tiêu Hề Hề “Không sao, dù sao ta cũng chưa từng nghĩ tới chuyện bò ra ngoài.”
Chỉ còn hơn hai năm, có bò ra được hay không thì có sao đâu?
Cốc cốc.
Có tiếng gõ cửa.
“Phương tiên sinh, vương gia mời người qua đó một chuyến.”
Phương Vô Tửu đứng lên nói “Ta phải đi rồi, muội cứ ở lại đây, đợi mọi chuyện giải quyết xong, ta sẽ đích thân đưa muội về sư môn.”
Tiêu Hề Hề không trả lời.
Phương Vô Tửu rời đi.
Cánh cửa đóng lại, bên ngoài có tiếng khóa cửa.
Tiêu Hề Hề yên lặng ngồi trên giường, nghe tiếng bước chân xa dần.
Mãi đến khi tiếng bước chân hoàn toàn biến mất, nàng mới ngẩng đầu lên, đôi mắt vẫn còn hơi đỏ, nhưng vẻ khó chịu trên mặt đã biến mất.
Nàng rút con dao găm khỏi tay áo.
Con dao găm này là do sư phụ đưa cho nàng, lưỡi dao cực kỳ sắc bén, có thể cắt cả lông chim thổi bay.
Nó còn có hai tính năng đặc biệt.
Một là con dao được tẩm độc.
Hai là có một viên thuốc được giấu trong cán dao.
Tiêu Hề Hề siết quả cầu nhỏ đầu tay cầm, xoay nửa vòng rồi đẩy vào.
Trên chuôi dao lập tức xuất hiện một lỗ nhỏ, từ đó nổi lên một viên thuốc.
Đây là viên thuốc giải vạn năng được sư phụ đặc biệt nghiên cứu làm ra.
Nó không chỉ có thể giải chất độc trên dao mà còn giải được độc khác, còn có thể hóa giải dược tính của đan Khí Hư.
Tiêu Hề Hề ném thuốc tiên vào miệng nhai rồi nuốt xuống.
Sư phụ biết sở thích của nàng, đặc biệt chế tạo viên thuốc giải độc này giống như một viên kẹo nên có vị rất ngọt.
Sau khi uống thuốc, nàng cảm nhận rõ ràng cơ thể đã lấy lại sức lực, có thể sử dụng nội lực bình thường.
Nàng đứng dậy, quan sát căn phòng.
Cửa ra vào và cửa sổ đều đóng chặt.
Nàng thử đẩy nhẹ nhưng các nơi đã bị khóa từ bên ngoài.
Nếu sử dụng nội lực, nàng có thể mở cửa nhưng sẽ gây ra tiếng động.
Phải nghĩ cách khác ổn thỏa hơn.
Nàng nhìn lên xà nhà phía trên.
……
Thường công công muốn đỡ Thái tử xuống xe nhưng bị hắn đẩy ra.
Sắc mặt hắn vô cùng khó coi, mắt hơi đỏ lên, như đang cố gắng trấn áp thứ gì đó, đồng thời có cảm giác có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
Lạc Thanh Hàn sải bước đi về phía ngự thư phòng.
Nhưng hắn bị thị vệ cấm quân chặn lại.
Hắn khàn giọng nói “Ta muốn vào trong.”
Thị vệ thấy sắc mặt của hắn không ổn, cảm thấy hơi sợ hãi nhưng vẫn cứng rắn nói.
“Không có ý chỉ của Hoàng thượng, bất kỳ ai cũng không được vào ngự thư phòng, đây là quy tắc, Điện hạ hẳn cũng biết.”
Lạc Thanh Hàn phớt lờ lời thị vệ nói, lặp lại lần nữa.
“Ta muốn vào trong.”
Thị vệ cầu xin “Cầu xin Thái tử Điện hạ đừng làm khó thuộc hạ.”
Lạc Thanh Hàn trực tiếp đẩy thị vệ trước mặt ra, xông vào ngự thư phòng.
Thị vệ sợ hãi muốn đuổi theo vào, nhưng nghĩ đến thân phận của mình không dám tự ý xông vào trong.
Thị vệ chỉ đành vội vã chạy đi báo với Hoàng đế.
Ngự thư phòng trống rỗng, rất yên tĩnh.
Lạc Thanh Hàn quét mắt nhìn, nhanh chóng nhìn thấy bức tranh vạn mã treo trên tường.
Hắn sải bước tới, chộp lấy bức tranh kéo thật mạnh.
Bức tranh bị kéo xuống lộ ra một tường gỗ chạm khắc.
Hắn ném bức tranh trong tay, mò mẫm trên tường.
Hắn sờ thấy một cái lỗ tròn nhỏ.
Hắn ấn vào.
Sau đó, một hộp gỗ nhỏ bật ra khỏi tường.
Hắn mở hộp gỗ, thấy một mảnh vải được gấp gọn nằm bên trong.
Hắn vươn những ngón tay run rẩy cầm mảnh vải lên.
Hoàng đế đột nhiên bước vào hét lớn.
“Ngươi đang làm gì?!”
Động tác của Lạc Thanh Hàn khựng lại.
Hoàng đế nhìn bức tranh vạn mã bị ném xuống đất, sau đó lại nhìn hộp gỗ đã mở, sắc mặt nhất thời tối sầm.
“Không được sự cho phép của trẫm, tự ý xông vào ngự thư phòng, trong mắt ngươi có còn xem trẫm là phụ hoàng không?!”
Lạc Thanh Hàn phớt lờ sự tức giận của ông, cầm mảnh vải vuông trong hộp gỗ lên, run giọng hỏi “Phụ hoàng, xin hỏi đây là gì?”
Hoàng đế tức giận nói “Ngươi lục lọi đồ đạc của trẫm, còn dám hỏi đây là gì? Đúng là to gan! Còn không mau đặt nó về chỗ cũ?!”
Hốc mắt Lạc Thanh Hàn ngày càng đỏ “Nhi thần chỉ muốn hỏi một câu, đây có phải là thánh chỉ phế Thái tử không?”
Hoàng đế sửng sốt, sau đó phủ nhận “Đương nhiên không phải!”
“Vậy đây là gì?”
Hoàng đế không trả lời, vẻ mặt hơi mất tự nhiên.
Lạc Thanh Hàn không hỏi nữa, trực tiếp mở mảnh vải trong tay.
Trên mảnh vải trắng có vài dòng chữ màu đen.
Hắn đọc lướt nội dung, vẻ mặt phút chốc vô cùng ảm đạm.
Đây quả thật là thánh chỉ phế Thái tử, xem bút tích thì hẳn là do tự tay Hoàng đế viết, nhưng chưa ấn ngọc tỷ.
Ngón tay cầm mảnh vải của Lạc Thanh Hàn khẽ run, đốt ngón tay trắng bệch, trên mặt không còn màu máu.
Hoàng đế không ngờ Thái tử lại biết sự tồn tại của chiếu thư này.
Chuyện xảy ra quá đột ngột, Hoàng đế nhất thời không biết phải xử lý thế nào, chỉ đành cố hết sức chuyển trọng tâm.
“Sao ngươi lại đột nhiên lại chạy đến ngự thư phòng? Có phải có người nói gì với ngươi không?”
Lạc Thanh Hàn giống như một con thú bị dồn vào chân tường.
Bây giờ hắn mặc kệ tất cả.
Hắn rất cần tìm ra lối thoát.
Hắn giơ mảnh vải trong tay lên, giọng run run.
“Tại sao người muốn phế Thái tử? Rốt cuộc nhi thần có chỗ nào làm người không hài lòng, khiến người muốn phế Thái tử?”
Dù Hoàng đế biết mình đuối lý nhưng vẫn thấy khó chịu trước thái độ tra hỏi của Thái tử.
Hoàng đế cau mày, rất không hài lòng.
“Thái độ này của ngươi là sao? Trẫm là Hoàng đế, là phụ thân của ngươi, trẫm muốn làm gì lẽ nào phải báo cho ngươi biết sao?!”
Hai từ phụ thân giống như con dao đâm vào chút lý trí cuối cùng của Lạc Thanh Hàn.
Hắn đột nhiên cao giọng quát.
“Ông vốn không phải là phụ thân của ta!”
Hoàng đế ngỡ ngàng trước tiếng quát của hắn.
Phải rất lâu sau Hoàng đế mới tỉnh táo lại, sửng sốt hỏi.
“Ngươi biết mình đang nói gì không?”
Hai mắt Lạc Thanh Hàn đỏ bừng, khóe mắt ngấn nước “Sở dĩ ông muốn phế Thái tử, nguyên nhân không phải vì ta không phải con ruột của ông sao?!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.