Y chưa từng thấy nữ nhân nào hung dữ như vậy, sơ hở là đánh y.
Chẳng mấy chốc, tin tức Hoàng đế bị hành thích lan truyền khắp sông hộ thành.
Dân chúng sợ hãi, không ai còn quan tâm đua thuyền rồng, tất cả đều nhìn lên thành lâu.
Nhưng vì khoảng cách quá xa, bọn họ không thấy rõ tình huống cụ thể, chỉ có thể thấy những bóng người dao động qua cửa sổ.
Đột nhiên có người bị đẩy ra ngoài cửa sổ, từ trên đỉnh thành rơi xuống đất, máu lập tức bắn tung tóe!
Mọi người sợ hãi hét lên, cuống quít tránh xa.
Mai Quảng Đào chỉ đạo người của mình giải tán dân chúng vây xem, phong tỏa hiện trường và tăng cường phòng bị.
Người của Tuần Phòng Ti và Cấm vệ quân lao tới thành lâu cứu giá.
Tiêu Hề Hề và Bùi Thiên Hoặc đang ngồi trong quán trà xem đua thuyền rồng thì bất ngờ thấy đám đông bên sông hộ thành náo loạn.
Bọn họ đang thắc mắc thì thấy có nhiều người chạy ngang qua quán trà, có người vừa chạy vừa hét.
“Đáng sợ quá! Có người hành thích Hoàng đế!”
Mọi người trong quán trà giật mình chạy ra ngoài, rướn cổ nhìn về phía thành lâu.
Tiêu Hề Hề thấy lo lắng, Thái tử đang ở cùng Hoàng đế, nếu Hoàng đế bị hành thích, Thái tử chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.
Nàng nhanh chóng thanh toán tiền, vội vã rời đi.
Bùi Thiên Hoặc vội vàng đi theo “Muội đi đâu đó?”
Tiêu Hề Hề “Đi tìm Thái tử.”
Bùi Thiên Hoặc đang thấy chán nên định đi theo nàng xem náo nhiệt.
Hai người xuyên qua đám đông bồn chồn bất an, nhanh chóng tiếp cận thành lâu.
Phía dưới thành lâu đã bị Cấm vệ quân bao vây, dân chúng bị chặn bên ngoài không thể đến gần.
Tiêu Hề Hề và Bùi Thiên Hoặc trà trộn vào dân chúng, ngước nhìn l.ên đỉnh thành.
Trận chiến bên trong thành lâu đã kết thúc, thi thể của đám thích khách lần lượt được khiêng xuống.
Bùi Thiên Hoặc thấp giọng nói “Xem ra thích khách thất bại rồi.”
Tiêu Hề Hề không quan tâm sống chết của thích khách, nàng chỉ muốn biết Thái tử hiện giờ thế nào?
Nàng thầm bói một quẻ cho Thái tử.
Quẻ cho thấy Thái tử không sao.
Nhưng không tận mắt thấy Thái tử, nàng vẫn không thể hoàn toàn yên tâm.
Bùi Thiên Hoặc nhìn vẻ mặt lo lắng của nàng, không khỏi hỏi “Có phải muội quan tâm Thái tử hơi quá rồi không?”
Tiêu Hề Hề thờ ơ trả lời.
“Ta là phi tần của hắn, nếu hắn chết, ta phải tuẫn táng theo, ta đương nhiên phải quan tâm an nguy của hắn.”
Bùi Thiên Hoặc nửa tin nửa ngờ “Là vậy à?”
Lúc này, một cỗ xe ngựa dừng lại dưới thành lâu.
Hai thái y vội vã xuống xe chạy về phía thành lâu.
Có người đứng trong đám đông nhận ra hai người này mặc quan phục của thái y, nhỏ giọng bàn tán.
“Sao thái y lại tới đây? Chẳng lẽ có người bị thương?”
“Nhiều thích khách như vậy, có người bị thương là chuyện bình thường!”
“Không biết là ai bị thương?”
……
Chẳng mấy chốc họ đã biết là ai bị thương.
Thì ra chính là Hoàng đế!
Ông được khiêng xuống thành lâu, đỡ vào xe ngựa.
Vì khoảng cách và rất nhiều người vây quanh Hoàng đế, Tiêu Hề Hề không thấy ông bị thương ở đâu, chỉ có thể thấy sắc mặt ông tái nhợt, xem ra bị thương khá nặng.
Thái hậu không bị thương nhưng bà hơi sợ, bước đi hơi loạng choạng, cần có người dìu.
Bà được dìu lên xe ngựa.
Các phi tần, hoàng tử công chúa khác cũng về xe ngựa của mình.
Đoàn xe hùng hục về hoàng cung.
Chỉ có Thái tử là không đi.
Hoàng đế còn chưa triệu hắn về cung, hắn phải quay về hoàng lăng.
Lạc Thanh Hàn đứng đó, nhìn xe ngựa của Hoàng đế dần đi xa, khẽ thở dài.
Hắn xoay người, thấy Tiêu Hề Hề đứng trong đám đông.
Tiêu Hề Hề cũng thấy hắn.
Thấy hắn vẫn bình an vô sự, Tiêu Hề Hề cuối cùng đã an tâm.
Lạc Thanh Hàn chỉ về hướng quán trà.
Tiêu Hề Hề hiểu ý hắn.
Nàng xoay người đi về quán trà, đi được hai bước, nàng nhận ra bên cạnh mình thiếu mất một người.
Nàng nhìn lại, thấy Bùi Thiên Hoặc vẫn đứng đó.
“Hàng Thêm Tiền, sao huynh không đi?”
Khóe miệng Bùi Thiên Hoặc giật giật “Đừng gọi ta là Hàng Thêm Tiền!”
Y dừng lại nói “Ta không đi với muội.”
Tiêu Hề Hề “Tại sao? Chẳng phải huynh đồng ý đổi đến chỗ Thái tử rồi sao?”
Bùi Thiên Hoặc “Chuyện này ta cần suy nghĩ lại.”
Tiêu Hề Hề biết chừng mực, thúc ép quá mức sẽ khiến con người có tâm lý phản nghịch.
“Được rồi, huynh từ từ nghĩ đi, nghĩ xong có thể tới tìm ta bất cứ lúc nào, ta đi trước.”
“Chờ đã.” Bùi Thiên Hoặc tiến lên một bước, đưa một sợi vòng tay ngũ sắc “Tết Đoan Ngọ phải đeo vòng tay này, có thể đuổi tà ma, vòng này ta tự thắt, tặng muội.”
Tiêu Hề Hề cầm vòng tay ngũ sắc đeo vào cổ tay.
Kích cỡ vừa đúng.
Nàng vừa xoay cổ tay vừa cười hỏi.
“Hôm nay huynh cố ý đến tìm ta, lẽ nào vì muốn tặng ta vòng tay này?”
Bùi Thiên Hoặc hỏi “Chứ muội tưởng ta đột nhiên tới tìm muội làm gì? Vì uống trà với muội thôi à?”
Tiêu Hề Hề “Huynh còn sợi nào không? Cho ta thêm một sợi.”
Bùi Thiên Hoặc “Một sợi không đủ cho muội đeo à?”
Tiêu Hề Hề nũng nịu nói “Ta muốn tặng Thái tử một sợi, ta không biết thắt vòng, sư huynh rất khéo tay, tặng ta thêm một sợi đi.”
Bùi Thiên Hoặc tức giận nói.
“Ta tặng muội vòng tay, vì muội là sư muội của ta, Thái tử thì liên quan gì tới ta, tại sao ta phải thắt vòng cho hắn?”
Tiêu Hề Hề “Thái tử là chồng của ta, là em rể của huynh, chúng ta đều là người một nhà.”
Bùi Thiên Hoặc cạn lời, em rể là cái quái gì? Còn chưa nghe nói bao giờ!
Y giơ tay véo mạnh vào mặt sư muội.
“Hắn và ta không phải người nhà!”
Tiêu Hề Hề cố cứu lấy khuôn mặt mình, chân thành khuyên.
“Ta cũng vì huynh thôi mà! Nếu sau này huynh đổi sang chỗ của Thái tử, Thái tử sẽ là ông chủ của huynh, huynh phải làm việc dưới trướng của Thái tử, lẽ nào huynh không muốn tạo ấn tượng tốt trước sao? Người xưa nói ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn, nếu Thái tử nhận được vòng tay của huynh, nói không chừng sau này có thể sẽ chú ý đến huynh nhiều hơn.”
Bùi Thiên Hoặc cao quý lạnh lùng nói “Ta dựa vào bản lĩnh kiếm sống, không xài mấy trò vặt này.”
Tiêu Hề Hề nhỏ giọng lẩm bẩm “Nhìn huynh thế này là biết huynh chưa từng bị xã hội vùi dập, cơ hội đến trước cửa mà không nắm bắt, sau này huynh sẽ chịu thiệt thòi.”
Bùi Thiên Hoặc lười để ý đến nàng, xua tay “Ta đi đây.”
Lúc Tiêu Hề Hề quay lại quán trà, nàng thấy xe ngựa của Thái tử đã dừng bên cạnh.
Nàng lập tức lên xe ngựa.
Lạc Thanh Hàn ngồi bên trong thấy nàng vào, mặt không biểu cảm hỏi.
“Nam nhân vừa đứng nói chuyện còn động tay chân với nàng là ai?”