Lúc đó nàng đang ở quán trà, không biết tình hình trong thành lâu.
Lạc Thanh Hàn bình tĩnh nói “Có thích khách xông vào thành lâu muốn giết phụ hoàng, phụ hoàng không kịp né nên bị đâm vào ngực một nhát.”
Tiêu Hề Hề hỏi “Hoàng đế bị thương nặng không?”
“Vết thương nhìn có vẻ không sâu, nhưng chảy máu rất nhiều, thái y nói không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cần phải nghỉ ngơi lấy sức.”
Tiêu Hề Hề rất tò mò “Người nghĩ lần này chủ mưu là ai?”
Lạc Thanh Hàn bình tĩnh phân tích.
“Lúc phụ hoàng bị hành thích, tất cả cấm quân gần thành lâu đều biến mất. Cho thấy kẻ chủ mưu chuẩn bị kỹ càng, điều các cấm quân gần thành lâu đi trước. Có thể điều động cấm quân chắc chắn không phải người bình thường. Người này có thực lực thâm sâu như vậy, theo lý mà nói hẳn là có thể thực hiện kế hoạch hành thích hoàn mỹ hơn. Nhưng vụ hành thích hôm nay có rất nhiều sơ hở. Xảy ra tình huống này chỉ có hai nguyên nhân, một là đối phương cố ý làm vậy, hai là thời gian của đối phương có hạn. Nếu là nguyên nhân thứ nhất, vụ hành thích chỉ là dấu hiệu giả, thật ra đối phương có ý đồ khác. Nếu là nguyên nhân thứ hai, có nghĩa đối phương đang rơi vào tình thế vô cùng tồi tệ, không có nhiều thời gian để lên kế hoạch hành thích hoàn mỹ hơn, hơn nữa có thể lần hành thích này chỉ là quyết định trong lúc nhất thời của đối phương.”
Tiêu Hề Hề chợt nghĩ tới một người “Lẽ nào chuyện này do Tây Lăng vương làm?”
Tây Lăng vương vì tranh hoàng vị đã mưu tính nhiều năm, nhất định phải có chút thực lực, mà hiện giờ ông còn trúng độc, thời gian không còn nhiều.
Với tính cách của ông, chắc chắn sẽ không ngồi yên chờ chết.
Ông có thể sẽ liều một phen, đoạt lấy hoàng vị trong vòng ba tháng tới.
Lạc Thanh Hàn nói “Ta cảm thấy chuyện này càng giống Tần Trọng làm.”
Tiêu Hề Hề “Sao lại nói vậy?”
“Trong thành Thịnh Kinh có tai mắt của ta, theo báo cáo thì Tần gia gần đây khá khó khăn. Đặc biệt là Tần hoàng hậu, chẳng những bị tước quyền cai trị hậu cung mà còn bị Hoàng đế khiển trách, khiến bà mất mặt trong hậu cung. Những người Tần gia làm quan trong triều gần đây cũng bị giáng chức. Ai có mắt cũng nhìn ra Hoàng đế đàn áp Tần gia. Nếu cứ tiếp tục như vậy, Tần gia sẽ sớm suy tàn. Tính tình Tần Trọng thiếu kiên nhẫn, dễ bốc đồng, tuyệt đối không muốn thấy Tần gia suy tàn. Vừa hay ông ta nắm binh quyền trong tay, tự cảm thấy có khả năng, cộng thêm thù cũ hận mới, rất dễ nảy sinh sát ý với Hoàng đế. Điều đáng sợ nhất trên đời không phải là kẻ điên, mà là trong tay kẻ điên có cầm dao.”
Tiêu Hề Hề ở kiếp trước bị một kẻ điên đâm chết.
Nàng hiểu được chuyện này.
“Quả thật rất đáng sợ.”
Lạc Thanh Hàn “Tam sư huynh của nàng làm việc cho ai?”
Tiêu Hề Hề lắc đầu “Không biết.”
Lạc Thanh Hàn ẩn ý sâu xa nói “Hy vọng mục tiêu nhiệm vụ của y không phải là Tần Trọng.”
….…
Lúc Bùi Thiên Hoặc quay về Tần gia, y nhận thấy bầu không khí có gì đó không ổn.
Y hỏi quản gia, Tần nhị gia đâu?
Quản gia do dự một hồi mới nói “Nhị gia đang nghị sự trong thư phòng.”
Bùi Thiên Hoặc lập tức đến thư phòng.
Khi y bước vào thư phòng, đúng lúc nghe Tần trọng nói “Ta đã điều cấm quân gần thành lâu đi hết, tại sao vẫn không giết được Hoàng đế? Các ngươi đúng là vô dụng!”
Tim Bùi Thiên Hoặc đập mạnh.
Người lên kế hoạch hành thích này quả đúng là Tần Trọng!
Ngoài Tần Trọng, trong thư phòng còn có ba võ tướng.
Ba người cúi đầu quỳ trên đất, bộ dạng đáng thương làm sai không dám cãi.
Tần Trọng tức giận, muốn mắng lần nữa, nhưng Bùi Thiên Hoặc đã ngăn lại.
“Nhị gia, chuyện hành thích Hoàng đế quan trọng như vậy, tại sao người không nói trước cho ta biết?”
Tần Trọng vốn đang tức giận, bây giờ bị cắt ngang, ông càng giận hơn.
Ông cười lạnh nói “Ngươi là cái thá gì? Ta làm gì cũng phải báo cáo với ngươi?!”
Bùi Thiên Hoặc bất mãn với thái độ của ông, nhưng vẫn giữ thái độ bình tĩnh.
“Chúng ta đã thỏa thuận trước, mọi chuyện phải làm theo kế hoạch. Bây giờ không phải thời cơ hành động, mà người chẳng nói chẳng rằng đã phái người hành thích Hoàng đế, thậm chí còn tự ý điều động cấm quân. Người có biết làm như vậy đồng nghĩa với việc làm lộ tai mắt mà chúng ta cài vào cấm quân không? Nếu không có con cờ quan trọng này, kế hoạch tiếp theo sẽ bị gián đoạn. Có thể người chỉ nhất thời hành động theo cảm tính, nhưng một lúc nhất thời này của người sẽ ảnh hưởng đến đại cục!”
Lời của y khiến Tần Trọng thẹn quá hóa giận, hung tợn nói.
“Các ngươi chỉ biết đại cục, các ngươi không biết muội muội của ta trong cung phải chịu khổ thế nào, cũng không biết gần đây nhà chúng ta phải chịu bao nhiêu uất ức! Đao không chém vào người các ngươi nên các ngươi không thấy đau, đương nhiên có thể hùng hồn nói chuyện nhỏ không nhịn sẽ làm hỏng kế hoạch lớn, nhưng ta không thể! Ta không nuốt trôi cục tức này!”
Bùi Thiên Hoặc tức giận bật cười “Cho nên người lên kế hoạch hành thích đầy sơ hở này? Chẳng những Hoàng đế không chết mà người của chúng ta cũng mất.”
Tần Trọng “Ít nhất Hoàng đế bị thương, một đao kia đủ để ông ta khó chịu một thời gian, chỉ cần thấy ông ta khó chịu, ông đây rất sảng khoái!”
Bùi Thiên Hoặc cạn lời.
Ban đầu người mà y nhìn trúng là Tần Liệt.
Tần Liệt có mưu đồ và thủ đoạn, là một đối tác tốt.
Đáng tiếc mạng Tần Liệt ngắn ngủi, sớm đã đi mất.
Bùi Thiên Hoặc chỉ đành chọn Tần Trọng làm mục tiêu nhiệm vụ tiếp theo, nhưng không ngờ Tần Trọng lại bốc đồng như vậy, hành động bất chấp hậu quả, chỉ để tìm kiếm niềm vui nhất thời.
Hiện giờ phạm phải sai lầm lớn như vậy, Tần Trọng chẳng những không có ý ăn năn mà còn mạnh miệng cãi bướng.
Trong lòng Bùi Thiên Hoặc chỉ có một câu.
Năng lực kém cỏi!
Nếu biết Tần Trọng là loại người này, ngay từ đầu y không nên chọn Tần Trọng.
Y ghét Tần Trọng quá ngu ngốc, nhưng Tần Trọng cũng ghét y quá cản đường.
Thật ra Tần Trọng không thích qua lại với tên mưu sĩ này, ý nghĩ của mưu sĩ quanh co lòng vòng, khiến ông thấy bực bội nhức hết cả đầu.
Đặc biệt là người không rõ lai lịch như Bùi Thiên Hoặc khiến ông càng cảnh giác hơn.
Tuy đại ca trước khi chết đã dặn ông phải nghe lời Bùi Thiên Hoặc, nhưng ông không thích bị khống chế.
Trước đây, ông nghe lời đại ca vì đó là đại ca ruột của mình.
Nhưng Bùi Thiên Hoặc là cái thá gì?
Tại sao ông phải nghe lời Bùi Thiên Hoặc?!
Vừa rồi bị Bùi Thiên Hoặc mắng trước mặt thuộc hạ, lửa giận bùng cháy trong lòng, cảm thấy người này quá xem thường mình còn dám khoa tay múa chân với mình?
Bùi Thiên Hoặc đè nén tức giận, hỏi “Chuyện này người có bàn bạc với Tây Lăng vương chưa?”
Tần Trọng cười lạnh “Tây Lăng vương sắp chết rồi, ông ta còn không lo được cho bản thân, bàn bạc cái quần!”
Bùi Thiên Hoặc muốn nói gì đó, nhưng Tần Trọng không còn kiên nhẫn.
“Nói vớ vẩn nhiều thế? Về phòng của ngươi đi, khi nào ta cần thì sẽ cho người gọi ngươi, ta không tìm ngươi, thì ngươi đừng lảng vảng trước mặt ta, nhìn thấy là phiền!”