Tính tình Thái tử lúc này lúc khác, lúc thì dễ dỗ, lúc lại khó dỗ.
Để không tăng thêm khối lượng công việc cho bản thân, Tiêu Hề Hề quyết định trở thành một con cá muối giả dối.
“Vì Thái tử Điện hạ là người trọng tình nghĩa, dù ta chỉ là một phi tần nhỏ bé bên cạnh người, người vẫn bằng lòng đặt ta trong tim, quan tâm ta, quan tâm lâu dần khó tránh khỏi để ý ta ở cùng ai, nói cho cùng, là do người quá tốt!”
Một tấm thẻ người tốt sáng chói được nàng nâng bằng hai tay. 𝗥a chương nhanh nhấ𝙩 𝙩ại + 𝙩𝗋𝙪m𝙩𝗋𝙪𝓎e n.VN +
Lạc Thanh Hàn tiến lên một bước, cúi đầu nhìn vào mắt nàng, bình tĩnh nói.
“Trước giờ ta không phải người trọng tình nghĩa, càng không phải người tốt.”
Tiêu Hề Hề “……”
Ể? Con người này sao không đi theo kịch bản?
Ta đang khen người đó!
Chỉ cần người ngoan ngoãn nghe khen là được rồi, sao phải tự bôi đen mình nữa?
Nàng cười ngượng nói “Điện hạ khiêm tốn quá rồi, ta cảm thấy người là người tốt nhất trên đời.”
Lạc Thanh Hàn như nghe thấy chuyện cười, cười khẽ nói “Nếu ta là người tốt thật thì đã không thể sống đến bây giờ.”
Tiêu Hề Hề không nói nên lời.
Lạc Thanh Hàn “Chẳng qua vừa nãy nàng nói một câu rất đúng, ta quả thật đặt nàng trong tim, còn nàng thì sao? Nàng có đặt ta trong tim không?”
Tiêu Hề Hề không do dự gật đầu “Đương nhiên là có! Người lớn thế này, mà tim ta bé thế này.”
Nàng dùng ngón tay vẽ hình trái tim nhỏ.
“Từ ngày người bước vào tim ta thì người đã chiếm trọn tim ta rồi.”
Lạc Thanh Hàn “……”
Tiêu Hề Hề ôm ngực cảm thán “Giờ người đang kẹt trong tim ta, làm sao cũng không ra được, chỉ cần nhìn thấy người, nghĩ đến người, tim ta như căng phồng, rất thỏa mãn.”
Khóe miệng Lạc Thanh Hàn bất giác nhếch lên.
“Miệng lưỡi trơn tru.”
……
Để chào đón Bùi Thiên Hoặc đến, Tiêu Hề Hề nhờ lão thái giám chuẩn bị một bữa ăn thịnh soạn.
Tiêu Hề Hề cầm ly rượu lên “Chào mừng Tam sư huynh!”
Bùi Thiên Hoặc cụng ly với nàng.
Sau đó, y nâng ly với Thái tử.
“Sau này vẫn mong Điện hạ chỉ dạy nhiều hơn.”
Nét mặt Lạc Thanh Hàn vẫn lãnh đạm, nhưng lại nể mặt uống nửa ly.
Tiêu Hề Hề gắp thịt viên bỏ vào bát của Thái tử, nói “Thịt này ngon lắm, người ăn thử đi.”
Lạc Thanh Hàn cắn một miếng “Ừm, rất ngon.”
Tiêu Hề Hề cười tít mắt.
Bùi Thiên Hoặc nhìn hai người tương tác, trong lòng thở dài, con gái lớn rồi không giữ được!
Vốn y không muốn tiếp xúc với Phương lão cẩu, dù gì trong năm đồng môn, Phương lão cẩu là người có tâm cơ sâu xa nhất, y cũng có cảnh giác rất cao với Phương lão cẩu.
Mà y không ngờ Phương Vô Tửu lại chủ động tìm mình, còn bàn chuyện hợp tác với y.
Giọng điệu Bùi Thiên Hoặc hơi mỉa mai.
“Thật ra ta không mấy đồng tình chuyện Tần Trọng hợp tác với Tây Lăng vương. Tây Lăng vương này đầy dã tâm, mưu đồ lớn. Tần Trọng hợp tác với ông ta chẳng khác nào bắt tay với hổ, cực kỳ mạo hiểm. Nhưng nếu không hợp tác với Tây Lăng vương thì một mình Tần gia không làm nên việc lớn. Ta nghĩ đến việc giả vờ đồng ý hợp tác với Tây Lăng vương trước, sau đó bí mật dàn xếp vài chuyện. Một khi lật đổ Hoàng đế, cũng sẽ tiêu diệt Tây Lăng vương. Nhưng Tần Trọng này quá bốc đồng cứng đầu, làm việc bất chấp hậu quả. Với tính cách này, Tần Trọng làm tướng quân còn được, muốn làm Hoàng đế, e là không có số.”
Tiêu Hề Hề an ủi nói “Không sao, không có Tần Trọng, thì vẫn còn Thái tử Điện hạ của chúng ta, Thái tử đáng tin hơn Tần Trọng nhiều!”
Bùi Thiên Hoặc cười cười, không nói gì.
Thật ra y chưa từng xem trọng Thái tử.
Không phải y có thành kiến gì với Lạc Thanh Hàn, mà vì vị trí Thái tử quá chói mắt.
Dù là ai, chỉ cần ngồi trên vị trí Thái tử, đều sẽ trở thành mục tiêu của mọi người.
Mục tiêu của mọi người là gì?
Chính là tấm bia sống.
Chỉ cần hắn còn sống, sẽ có vô số người muốn giết hắn.
Nhìn lại mấy triều đại trước, Thái tử nào cũng không có kết cục tốt đẹp, thì có thể biết vị trí này nguy hiểm đến mức nào.
Cho nên khi Phương Vô Tửu và Bùi Thiên Hoặc lựa chọn mục tiêu nhiệm vụ, chuyện đầu tiên làm là tiêu diệt Thái tử.
Trong lòng bọn họ biết một khi Thái tử được chọn, đồng nghĩa độ khó của nhiệm vụ lên gấp mười lần, từ mức thăng cấp trực tiếp nhảy lên mức địa ngục.
Đáng tiếc Bùi Thiên Hoặc xui xẻo, gặp phải tên ngu xuẩn Tần Trọng, quả thật không thể hợp tác tiếp nữa, đành đến nương nhờ Thái tử.
Bùi Thiên Hoặc không có yêu cầu gì với Thái tử, chỉ có một điều —
Hy vọng Thái tử có thể sống lâu một chút.
Tiêu Hề Hề thấp giọng hỏi “Tại sao các huynh không chọn Anh vương làm mục tiêu nhiệm vụ?”
Bùi Thiên Hoặc cười cười lắc đầu “Y không hợp.”
Thật ra, y sớm đã nghe ngóng chuyện của các hoàng tử.
Trong đó, trưởng tử Anh vương là có ưu thế nhất, với quy tắc lập đích lập trưởng thì nếu không có đích tử, vậy trưởng tử đương nhiên là người thích hợp nhất để kế thừa hoàng vị.
Đáng tiếc người này đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển, hoàn toàn là một kẻ ngốc.
Người như vậy quả thật không thể đảm nhận trách nhiệm lớn lao.
……
“Hắt xì!”
Lạc Dạ Thần hắt hơi.
Huệ phi quan tâm hỏi “Con sao vậy? Bị cảm lạnh à? Có cần gọi thái y đến khám không?”
Lạc Dạ Thần lấy khăn tay lau mũi “Chắc chắn có người nói xấu sau lưng con, không sao, không cần gọi thái y.”
Huệ phi thấy y không hắt hơi nữa mới an tâm.
Bà mở hộp gấm trên bàn, lộ ra nấm linh chi bên trong.
“Đây là linh chi thượng hạng, có tiền cũng không mua được, con mang cho Bộ cô nương bồi bổ thân thể đi.”
Dù Huệ phi vẫn không mấy hài lòng với con dâu tương lai Bộ Sanh Yên của mình, nhưng chuyện nào ra chuyện đó, Bộ Sanh Yên vì cứu con trai bà nên mới bị thương, dù thế nào đi nữa bà cũng phải bày tỏ biết ơn.
Ngoài ra, Huệ phi còn đưa cho Lạc Dạ Thần vài loại thuốc chữa thương và xóa sẹo rồi nhờ y đưa cho Bộ Sanh Yên.
Lạc Dạ Thần không khách sáo, lấy hết tất cả.
Huệ phi dặn dò “Con lúc nào cũng phải mặc giáp kim tơ mềm, kể cả khi ngủ cũng không được cởi, ra ngoài cũng phải dẫn theo nhiều thị vệ hơn, con phải nhớ, an toàn của bản thân là quan trọng hơn hết.”
Vừa nghĩ tới chuyện con trai suýt bị giết thì bà lại sợ hãi.
Đêm qua bà mơ thấy con trai bị sát thủ vây hãm, cả người đầy máu, bà sợ đến mức tỉnh dậy, suốt đêm không dám ngủ tiếp vì sợ nhắm mắt sẽ lại thấy cả người con trai đầy máu.
Lạc Dạ Thần “Con biết rồi, người ở trong cung phải chăm sóc tốt cho mình.”
Huệ phi gật đầu nói được.
Bà nhìn con trai mình rời đi.
Lạc Dạ Thần vừa đi, Huệ phi liền chỉnh trang đơn giản rồi ngồi kiệu đến cung Vị Ương.