Hai phi tần thấy da đầu tê dại, thân thể không ngừng co rút.
Bọn họ không muốn là người đầu tiên chết một cách vô ích.
Đúng lúc này.
Tần Trọng mặc quân phục bước vào.
Ông đang cầm một cái đầu người máu me trong tay.
“Không cần chọn, ta đã giết rồi.”
Nói xong, ông ném đầu người trong tay xuống đất.
Cái đầu lăn hai vòng trên đất, dừng trước mặt Ninh phi.
Dù cái đầu đầy máu không thể nhận dạng nhưng Ninh phi vừa nhìn đã nhận ra, hét lên thất thanh.
“Con trai của ta!”
Sau đó chân nàng quỵ xuống đất.
Nhàn phi giật mình, sau đó bắt đầu lo lắng, không biết Ngũ hoàng tử đang ở đâu? Có rơi vào tay đám phản quân không?
Ninh phi đứng không nổi nữa, chỉ có thể dùng hai tay bò tới, ôm đầu người khóc lóc thảm thiết.
Nhu tần sợ hãi đứng không vững.
Lạc Vân Hiên vội đỡ Nhu tần.
Tạ Sơ Tuyết chủ động nói “Ta dìu Nhu tần đến trắc điện nghỉ ngơi.”
Lạc Vân Hiên biết mẫu phi là người nhút nhát, không thích hợp xem mấy cảnh tượng này nên gật đầu.
“Làm phiền.”
Tạ Sơ Tuyết dìu Nhu tần đến trắc điện.
Hoàng đế tức giận, lồ.ng ngực kịch liệt phập phồng, sắc mặt tím tái.
Ông nhìn chằm chằm Lạc Vân Hiên, khó khăn hỏi.
“Nó là … đệ đệ ruột của ngươi, ngươi nhẫn tâm nhìn … nó bị giết vậy sao?”
Lạc Vân Hiên tránh ánh mắt của Hoàng đế, nhìn đi nơi khác, nhỏ giọng nói “Người giết đệ ấy đâu phải nhi thần, chỉ trách … chỉ trách đệ ấy không may.”
Tần Trọng cười ha hả, giọng điệu đầy ác ý.
“Bệ hạ bây giờ biết huynh đệ không thể tương tàn rồi à, năm đó lúc ngươi mưu hại các hoàng tử khác để tranh đoạt hoàng vị, ngươi có từng nghĩ bọn họ cũng là huynh đệ ruột của mình không? Tục ngữ có câu, cha nào con nấy, U vương có ngày hôm nay, chẳng phải học từ bệ hạ sao?!”
Hoàng đế tức giận không thở nổi, ho gần như ra cả phổi.
Cam Phúc nhanh chóng vuốt lưng nhuận khí cho ông.
Tạ Sơ Tuyết lấy cây nhang thứ hai, đang định thắp lên thì nghe Tần Trọng sốt ruột nói.
“Đừng lãng phí thời gian nữa, bắt hết phi tần, hoàng tử, công chúa trong cung, giết từng người trước mặt Hoàng đế, không tin ông ta không thỏa hiệp.”
Hoàng đế khàn giọng giận dữ hét lên “Ngươi dám?!”
Tần Trọng cười lạnh “Chúng ta đã giết hoàng tử rồi thì còn gì không dám?”
Ninh phi còn đang chìm trong đau buồn nghe vậy bỗng dưng đứng dậy, lao như điên về phía Tần Trọng.
“Ta giết ngươi, báo thù cho con trai ta!”
Tuy nhiên, trước khi nàng chạm vào Tần Trọng, Tần Trọng đã rút đao khỏi thắt lưng.
Thanh đao đâm vào ngực Ninh phi.
Máu tươi tung tóe.
Nhàn phi che miệng, mở to hai mắt, sợ hãi đứng tại chỗ, thân thể run rẩy không ngừng.
Tần Trọng rút đao ra.
Ninh phi ngã xuống vũng máu, hai mắt mở to, thân thể khẽ co giật, dần dần lạnh cứng.
Tần Trọng cả gan làm loạn khiến Hoàng đế giận dữ, lại nôn máu rồi ngất đi.
Tây Lăng vương sai người gọi thái y.
Trước khi tìm thấy binh phù, Hoàng đế không thể chết.
Thái y lệnh vội vàng chạy tới.
Thái y lệnh giật mình khi thấy thi thể trên đất, nhưng vội quay mặt đi, không dám nhìn nhiều hơn, run rẩy châm cứu cho Hoàng đế.
“Hoàng thúc, nếu phụ hoàng nhất quyết không chịu giao binh phù thì sao?”
Tây Lăng vương chậm rãi nói.
“Nếu thật sự đến bước đường đó, chúng ta chỉ đành giết hết huynh đệ của ngươi, chỉ giữ lại một hoàng tử là ngươi. Lúc Hoàng đế băng hà, chỉ còn mình ngươi có thể thừa kế hoàng vị. Đợi đến khi ngươi đăng cơ, có thể từ từ nghĩ cách tìm binh phù. Dù sao binh phù nhất định là giấu trong hoàng cung này, chỉ cần có thời gian thì có thể tìm được.”
Lạc Vân Hiên nghe vậy, trong lòng hơi ớn lạnh, nhưng khi nghĩ đến hoàng vị ở trong tầm tay, y liền đè nén cảm giác áy náy trong lòng, im lặng gật đầu.
Nhàn phi nghe thấy Tây Lăng vương nói.
Nàng quỳ bụp xuống.
“Vương gia, Tần thượng thư, cầu xin các người đừng giết Ngũ hoàng tử! Nếu các người không yên tâm về nó, có thể đuổi nó đến nơi xa hoặc giáng nó làm thường dân cũng được!”
Tuy nhiên, không ai quan tâm đến lời cầu xin của nàng.
Tần Trọng thấy nàng ồn ào nên đâm nàng một đao.
Nhìn Nhàn phi ngã xuống, Tây Lăng vương cau mày nói “Ngươi giết người đến nghiện rồi sao?”
Tần Trọng giũ vết máu trên đao, cười nói.
“Dù gì khi mọi việc xong xuôi, đám người này sớm muộn gì cũng sẽ chết, chi bằng ta tiễn bọn chúng đi trước một đoạn, để bọn chúng bớt sợ hãi.”
Tây Lăng vương vốn đã không khỏe, bây giờ lại ngửi thấy mùi máu tanh nồng, càng làm ông khó chịu hơn.
Ông liếc nhìn Hoàng đế vẫn đang bất tỉnh hỏi.
“Bao lâu thì ông ta mới tỉnh?”
Thái y lệnh run giọng trả lời “Ít nhất là nửa canh giờ.”
Tây Lăng vương bảo Thái y lệnh làm nhanh lên, sau đó đứng dậy ra ngoài hít thở không khí.
Lạc Vân Hiên không muốn ở cùng xác chết, đặc biệt những xác chết đó lại là những người mà y quen biết, điều này càng khiến y thấy khó chịu hơn.
Y đi thăm Nhu tần ở trắc điện.
Tần Trọng còn có việc phải làm, liền phái một đội quân canh gác tẩm điện, sau đó sải bước ra ngoài.
Tất cả cấm vệ quân ở cung Vị Ương đã bị giết sạch.
Cung nữ và thái giám được chia thành hai tốp.
Thuận theo thì bị giam vào ngục.
Phản kháng thì giết không tha.
Toàn bộ cung Vị Ương dường như chìm trong biển máu, khắp nơi toàn là xác chết tang thương.
Tần Trọng không thèm nhìn thi thể, ủng giẫm lên vết máu, sải bước ra khỏi cung Vị Ương.
Ông ra lệnh cho quân Tần gia truy lùng các phi tần, hoàng tử và công chúa, dù sống hay chết, chỉ cần bắt được sẽ được trọng thưởng!
Hoàng cung đêm nay không còn vẻ uy nghiêm trang trọng thường ngày.
Nó đã trở thành trường săn của đám phản quân.
Các phi tần, hoàng tử, công chúa được chiều chuộng trước kia, nay đều trở thành con mồi trong mắt phản quân.
Bọn họ bỏ chạy khắp nơi, trốn tránh sự truy đuổi của phản quân.
Khắp nơi vang lên những tiếng hét tuyệt vọng.
So với trò chơi vương quyền, Tần Trọng thích loại kí.ch thích đẫm máu trực tiếp này hơn.
Vốn ông chỉ muốn khoanh tay đứng nhìn, nhưng càng nhìn càng ngứa ngáy không nhịn được, bèn rút đao tham gia cuộc săn.
Sau khi Lạc Dạ Thần và Bộ Sanh Yên rời cung Vị Ương, hai người định đến cung Dao Hoa thăm Huệ phi, nhưng trên đường đi phát hiện dấu vết của phản quân.
Đối phương người đông, Lạc Dạ Thần và Bộ Sanh Yên không dám đối đầu trực diện, chỉ có thể tìm một chỗ ẩn nấp trước.
Sau khi phản quân rời đi, hai người chạy vội đến cung Dao Hoa.
Trên đường đi, hai người phát hiện phản quân rất đông, đông hơn cả cấm vệ quân.
Trông bộ dạng điên cuồng ngang ngược của đám phản quân, hẳn là cấm vệ quân đã bị diệt sạch.
Lạc Dạ Thần và Bộ Sanh Yên cẩn thận tránh phản quân, một đường vội vã chạy đi nhưng vẫn chậm một bước.