Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 615: Đường hầm



Bộ Sanh Yên nhìn về phía phát ra tiếng hét, thấy một nhóm người mặc quân phục cầm trường thương đang chiến đấu với phản quân.

Người dẫn đầu lại là Định Viễn Hầu!

Bộ Sanh Yên hét lớn “Cha!”

Lạc Dạ Thần cũng giật mình “Cha vợ!”

Cam Phúc đẩy xác chết bị bắn thành con nhím ra, kinh ngạc nhìn nhóm người đang xông tới.

Dù Định Viễn Hầu bị què một chân nhưng ông vẫn là lão tướng chinh chiến sa trường hơn mười năm.

Ông mạnh mẽ vung trường thương trong tay.

Đầu thương dính máu quét ngang, không ai có thể chống lại.

Phía sau Định Viễn Hầu có hơn chục người, đều là lão binh tàn tật đã rời khỏi chiến trường, vì không có nhà để về nên mấy năm nay luôn ở hầu phủ, giúp đỡ Định Viễn Hầu vài việc vặt.

Trước đó Lạc Dạ Thần đến hầu phủ đã từng nhìn thấy những lão binh tàn tật này.

Khi đó trông họ rất bình thường, ngoại trừ tay chân hơi bất tiện, về cơ bản họ cũng giống như những gia bộc khác.

Không ngờ sau khi khoác quân phục lên mình, nhóm người này như biến thành con người khác, cả người mang theo sát khí.

Thấy họ giết người như thái dưa cắt rau, Lạc Dạ Thần không khỏi hít một hơi khí lạnh.

May là y không làm chuyện gì vô lễ với những lão binh tàn tật này.

Vì có thêm nhóm người của Định Viễn Hầu gia nhập, tình thế lập tức đảo ngược.

Phản quân bị đánh tan tành, phải rút lui trong ô nhục.

Bộ Sanh Yên lao về phía Định Viễn Hầu.

“Cha, sao người lại tới đây? Còn chân của người nữa?”

Áo giáp của Định Viễn Hầu có màu tối, nhìn có vẻ tối tăm, giống như chưa được giặt sạch, khi Lạc Dạ Thần đến gần mới phát hiện trên áo giáp dính đầy vết máu cũ, hình như đã tích tụ theo thời gian, không thể nào rửa sạch được.

Không biết ông đã phải giết bao nhiêu kẻ địch mới tạo nên vết máu đen như vậy.

Lạc Dạ Thần lại cảm thấy may mắn.

May là y không làm chuyện gì vô lễ với cha vợ.

Cam Phúc cũng đi tới hành lễ với Định Viễn Hầu.

Định Viễn Hầu nhìn Bộ Sanh Yên từ đầu đến chân, sau khi xác nhận nàng chỉ bị hai vết thương nhẹ ngoài da, không có gì nghiêm trọng mới thở phào nhẹ nhõm.

Ông nói nhanh.

“Chỗ này không thể ở lâu, phản quân nhất định sẽ lại đến, lúc đó sẽ có rất nhiều người, chúng ta không đối phó được, đi mau, những chuyện khác vừa đi vừa nói.”

Bộ Sanh Yên gật đầu mạnh “Vâng!”

Lạc Dạ Thần hét lên “Chờ đã, mông ta đau quá!”

Lúc này Bộ Sanh Yên mới nhớ ra mông y bị thương, vội đi vòng ra sau, quả nhiên nàng nhìn thấy một mũi tên cắm chéo vào mông y, máu chảy rất nhiều.

“Hiện giờ không tiện trị thương, ta chỉ có thể chặt ngắn mũi tên cho chàng trước, có thể sẽ hơi đau, chàng cố nhịn một chút.”

Dù nàng đã rất cẩn thận nhưng trong khoảnh khắc làm gãy mũi tên, Lạc Dạ Thần đau đớn đến mức muốn bay mất ba hồn bảy phách, suýt nữa tắt thở.

Bộ Sanh Yên thấy sắc mặt y tái nhợt, cả người run rẩy không nói nên lời, Bộ Sanh Yên thấy đau lòng, chủ động nói.

“Chàng thế này không tiện đi lại, để ta cõng chàng.”

Lạc Dạ Thần hít sâu một hơi, chịu đau nói “Không cần, ta có thể tự đi.”

Đùa gì vậy chứ, nếu bị vợ cõng đi trước mặt nhiều người như vậy, sau này y còn mặt mũi gặp ai? Anh vương không cần mặt mũi nữa sao?!

Nhóm người sơ tán khỏi nơi này.

Định Viễn Hầu đi trước dẫn đường.

Tuy chân ông khập khiễng nhưng không hề chậm chạp.

Eo lưng ông thẳng tắp, chiếc áo choàng phía sau nhẹ đung đưa theo bước chân.

Ông vừa đi vừa giải thích lý do tại sao ông lại xuất hiện ở đây.

“Ba ngày trước, Thái tử lén phái người truyền tin cho ta, nhắc nhở ta phải cẩn thận Tây Lăng vương và Tần Trọng. Ta sai người âm thầm để mắt đến Tây Lăng vương và Tần Trọng, nhưng bọn họ ẩn nấp rất kỹ, bề ngoài trông không có gì khác thường. Mãi đến tối nay, lúc hai con chuẩn bị thành thân, Tây Lăng vương và Tần Trọng mới ra tay. Vốn ta muốn phái người đến báo cho hai con, nào ngờ đến trễ một bước. Lúc người của ta đến phủ Anh vương thì hai con đã vào cung. Cổng cung bị phản quân chiếm đóng, trong thành khắp nơi đều có phản quân. Ta không dám manh động, chỉ đành dẫn người trốn gần hoàng cung, hi vọng tìm được cơ hội vào cung. Không ngờ, chúng ta còn chưa kịp vào, hai con đã ra ngoài.”

Nói đến đây, Định Viễn Hầu không khỏi quay đầu nhìn Anh vương.

Tuy thường ngày Anh vương trông không đâu ra đâu, nhưng vào những lúc quan trọng lại có thể bất chấp an nguy của bản thân mà bảo vệ vợ mình, thật sự là hiếm có, xem ra Bộ Sanh Yên không gả nhầm người.

Lạc Dạ Thần không biết hình ảnh của mình trong lòng cha vợ đã cao tới hai trượng.

Nửa người y lúc này đang dựa vào người Bộ Sanh Yên, mỗi bước y đi đều làm mông đau đến mức tưởng chừng như sắp thăng thiên.

Định Viễn Hầu hỏi “Hai con làm sao thoát khỏi hoàng cung? Tình hình trong cung bây giờ thế nào?”

Bộ Sanh Yên kể lại tình hình trong cung từ đầu đến cuối.

Định Viễn Hầu nghe xong, tâm trạng vô cùng nặng nề.

Trường thương trong tay ông vốn chỉ để giết người ngoại tộc, mà giờ ông phải chĩa mũi thương vào đồng bào của mình.

Các tướng sĩ biên cương liều thân mình bảo vệ giang sơn này an ổn, vô số người chôn thân nơi đất khách vì không muốn người ngoại tộc xâm lăng, nam nhi Bộ gia cũng hi sinh gần hết vì điều này, nhưng có vài người không trân trọng an ổn mà bọn họ đánh đổi bằng mạng sống, luôn muốn tạo sóng gió chỉ để thỏa mãn dã tâm của bản thân.

Nếu những anh hùng đã khuất biết được chuyện này, làm sao có thể yên nghỉ?

Cam Phúc nhận ra đây không phải đường về phủ Anh vương, cũng không phải đường về hầu phủ, không nhịn được hỏi.

“Hầu gia, chúng ta đi đâu vậy?”

Định Viễn Hầu bình tĩnh nói ra hai chữ.

“Rời thành.”

Cam Phúc “Nhưng cổng thành không phải hướng này.”

Định Viễn Hầu không trả lời, im lặng tiếp tục đi.

Bọn họ cẩn thận tránh phản quân, tiến vào một tiểu viện vắng vẻ.

Định Viễn Hầu bước tới gõ cửa.

Chốc sau, phía sau cánh cửa vang lên giọng của một người đàn ông.

“Ai?”

Định Viễn Hầu “Định Viễn Hầu, Thái tử bảo chúng ta tới.”

Cửa tiểu viện cọt kẹt mở ra.

Từ Nhạc Châu thò đầu ra ngoài, lập tức bị sát khí trên người Định Viễn Hầu dọa sợ.

Ông không dám hỏi thêm, vội mở hẳn cửa ra, để nhóm người Định Viễn Hầu vào.

Định Viễn Hầu hỏi “Lối vào ở đâu?”

Từ Nhạc Châu dẫn bọn họ tới cửa kho chứa củi.

Từ Nhạc Châu đẩy cửa bước vào, quét sạch cỏ khô phủ trên đất, cầm một chiếc vòng kim loại dùng sức kéo.

Một sàn gỗ cứ thế bị ông kéo lên.

Một lối vào đường hầm rộng ba tấc lộ ra.

Lạc Dạ Thần tò mò “Tại sao ở đây lại có đường hầm? Ai đã đào?”

Từ Nhạc Châu “Là Thái tử bảo tôi đào.”

Cam Phúc nghe vậy, sắc mặt tức thì thay đổi.

“Bây giờ chúng ta đi nương nhờ Thái tử sao?”

Vẻ mặt Từ Nhạc Châu kỳ quái “Lẽ nào các người không phải người của Thái tử?”

Định Viễn Hầu “Trước kia không phải, nhưng sau này thì phải.”

Cam Phúc chất vấn.

“Tại sao phải nương nhờ Thái tử? Hầu gia không phải cha vợ của Anh vương sao? Không phải ngài nên ủng hộ Anh vương sao? Thậm chí nô tài cũng đã giao binh phù cho Anh vương, chỉ cần Anh vương cầm binh phù điều động binh mã trở về cứu giá, sau đó Hoàng thượng nhất định sẽ trọng thưởng cho Anh vương! Tại sao hầu gia lại nhường cơ hội lập công này cho Thái tử?!”

Định Viễn Hầu không trực tiếp trả lời Cam Phúc, mà quay đầu nhìn Lạc Dạ Thần, nghiêm túc hỏi.

“Con muốn cầm binh phù làm anh hùng? Hay muốn nương nhờ Thái tử?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.