Giờ đây chẳng những có binh phù, còn có Định Viễn Hầu và Cam Phúc làm nhân chứng, Thái tử không phải lo lắng nữa.
Hắn lấy lý do cứu giá, sắp xếp ba mươi ngàn binh mã ngoài sông hộ thành, đồng thời lệnh Triệu Hiền dẫn một đội tiên phong âm thầm qua đường hầm vào thành.
Công tác bảo vệ tường thành ở Thịnh Kinh chủ yếu là người của Tuần Phòng Ti và doanh trướng thủ thành phụ trách.
Tuần Phòng Ti trực thuộc quản lý của Binh bộ, Tả tuần phòng ti và Hữu tuần phòng ti đều do Tần Trọng đề bạt, bọn họ là tâm phúc của Tần Trọng, luôn nghe theo lệnh của Tần Trọng.
Còn doanh trướng thủ thành do Hoàng đế trực tiếp chỉ huy.
Nhưng không biết đêm nay doanh trướng thủ thành xảy ra chuyện gì, dù đang là ca trực nhưng bọn họ vẫn ngủ say trong doanh, không có ý định thức dậy.
Cho nên quan binh đứng gác trên tường thành đêm nay đều là người của Tuần Phòng Ti.
Bọn họ phụng lệnh của Tần Trọng tử thủ cổng thành, không cho ai ra vào.
Nào ngờ một lượng lớn người đột nhiên tụ tập ở bên kia sông hộ thành.
Tả tuần phòng ti mượn ánh trăng sáng nhìn những người đó lần lượt giương cờ.
Trong đêm, những lá cờ xanh này có hai chữ lớn —
Thái tử!
Thế mà lại là đội quân do Thái tử tập hợp!.
||||| Truyện đề cử:
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân |||||
Lúc này, Thái tử lên tiếng.
“Ta là Thái tử Đại Thịnh, được biết Tây Lăng vương, Tần Trọng và U vương cấu kết tạo phản, bức vua thoái vị, đây là chuyện đại nghịch bất đạo, tất cả đều đáng chết! Bây giờ ta cho các ngươi một cơ hội, chỉ cần các ngươi bỏ vũ khí, mở cổng thành đầu hàng, ta có thể tha mạng cho các ngươi. Còn nếu các ngươi vẫn u mê không tỉnh ngộ, giúp giặc làm ác thì đừng trách ta nhẫn tâm vô tình!”
Giọng nói được truyền thêm nội lực có thể truyền đi rất xa, mọi người trên tường thành có thể nghe thấy rõ ràng.
Tả Hữu tuần phòng ti sợ hãi.
Hai người nhanh chóng ra lệnh cho mọi người cảnh giác, đồng thời sai người chạy nhanh về cung báo chuyện này với Tần Trọng và Tây Lăng vương.
Người đưa tin đang cưỡi ngựa phi nước đại qua đường lớn.
Khi đi qua một ngã rẽ.
Đột nhiên có người xông ra!
Chính là đội tiên phong do Triệu Hiền chỉ huy.
Bọn họ xông tới chém chân ngựa, người đưa tin lăn xuống đất, bị Triệu Hiền bẻ gãy cổ, chết ngay tại chỗ.
Triệu Hiền c.ởi quần áo của người đưa tin, tìm một người có dáng người tương tự trong đội tiên phong, bảo hắn mặc vào.
Người đó thay quần áo, quệt chút máu trên mặt rồi vội vàng chạy tới chân tường thành.
Hắn dùng sức hét lên.
“Đại nhân, trong thành có quân địch mai phục, tiểu nhân bị người khác đánh lén!”
Tả Hữu tuần phòng ti trên tường thành nghe vậy lòng như lửa đốt, càng hoảng sợ hơn, lập tức gọi hắn lên, định hỏi xem trong thành có bao nhiêu quân địch?
Nào ngờ người đó vừa đứng trước mặt Tả Hữu tuần phòng ti thì đột nhiên rút đao bên hông đâm vào ngực của Tả tuần phòng ti!
Máu tươi bắn tung tóe!
Kế đó là một loạt tiếng la hét và tiếng mắng chửi nhốn nháo hoảng loạn.
Triệu Hiền đang trốn gần tường thành nghe thấy động tĩnh, lập tức dẫn đội tiên phong xông lên, đốt pháo hiệu mang theo bên mình.
Pháo hiệu bung lên trời đêm, nổ tung dữ dội.
Tiếng rít kéo dài vang lên.
Ba mươi ngàn binh mã ở bên kia sông hộ thành lập tức nghe thấy, xông về phía cổng thành bên kia sông!
Đại chiến căng thẳng nổ ra!
……
Trong rừng để lại ba trăm người phụ trách canh giữ lương thảo.
Để tránh bị phát hiện, bọn họ không đốt lửa, ẩn mình trong đêm.
Tiêu Hề Hề ngồi trên một cây cao, vừa ngắm đom đóm bay lượn trong rừng vừa ăn bánh quy.
Nàng lấy bánh quy này ở trong hoàng lăng, lão thái giám đặc biệt thêm nhân đậu đỏ vào bánh, ngoài giòn trong mềm, ăn rất ngọt.
Pháo hiệu nhấp nháy trên trời đêm xa xôi.
Nàng biết đó là tín hiệu cho đại chiến bắt đầu.
Nàng đã thầm tính trước, Thái tử có thể thắng trận này.
Nàng chỉ mong cuộc chiến này sớm kết thúc.
Nếu kết thúc sớm, Thái tử sẽ ít gặp nguy hiểm, cũng ít người chết hơn.
Tiếng hét của Lạc Dạ Thần phát ra từ doanh trướng gần đó.
“A a a a, đau quá, a! Ngươi nhẹ tay một chút! Mông của ông đây làm bằng thịt, không phải làm bằng sắt!”
Chốc sau, Bộ Sanh Yên chạy ra ngoài.
Trông nàng có vẻ lo lắng, như thể đang tìm gì đó.
Tiêu Hề Hề hét lên với nàng.
“Vương phi tỷ tỷ, tỷ đang tìm gì vậy?”
Bộ Sanh Yên nhìn lên.
Trong đêm, tiểu cô nương mặc váy xanh ngồi trên cây cao, vạt váy bay nhẹ theo gió, khuôn mặt thanh tú đáng yêu, mắt hạnh sáng ngời long lanh, sạch sẽ trong veo, có thể nhìn thấy tận cùng.
Bộ Sanh Yên không khỏi ngẩn ra.
Nàng do dự nói “Tiêu trắc phi?”
Tiêu Hề Hề cười ngọt ngào với nàng, trên má hiện lúm đồng tiền.
“Là ta.”
Nụ cười của tiểu cô nương ngọt ngào đến nỗi làm Bộ đại tiểu thư vốn là người mạnh mẽ cũng không chịu nổi.
Nàng khó lắm mới giữ vững tinh thần, hỏi.
“Tiêu trắc phi, người biết ở đâu có nước không?”
Tiêu Hề Hề nghiêng đầu hỏi “Nước để uống à?”
Bộ Sanh Yên “Không phải, nước để lau người.”
Vừa nãy rút mũi tên ra, Lạc Dạ Thần chảy rất nhiều máu, trên người cũng đầy máu, nên phải lau sạch cho y mới được.
Tiêu Hề Hề nói “Ta biết ở đâu có nước, ta dẫn tỷ tới đó.”
Nàng đứng dậy, chuẩn bị nhảy xuống.
Bộ Sanh Yên thấy vậy vội nói “Người đừng động đậy, ta lên đó đưa người xuống.”
Trong mắt nàng, một tiểu cô nương mềm mại như Tiêu Hề Hề chắc chắn sẽ sợ nếu phải nhảy xuống từ nơi cao như vậy.
Bộ Sanh Yên dùng lực ngón chân nhảy lên không trung, giẫm lên thân cây mượn lực lao lên, chính xác đứng bên cạnh Tiêu Hề Hề.
Tiêu Hề Hề muốn nói nàng biết khinh công, nhưng thấy đối phương đã bay lên, lúc này nếu nàng từ chối sẽ làm đối phương thấy ngượng, vậy nên nàng không nói gì, để Bộ Sanh Yên ôm nàng nhảy xuống.
Dáng người Bộ Sanh Yên khá cao, cao hơn Tiêu Hề Hề nửa cái đầu nên việc ôm Tiêu Hề Hề không hề khó.
Trên người tiểu cô nương vẫn còn mùi bánh quy, ngửi thấy có chút ngọt.
Cả hai vững vàng tiếp đất.
Tiêu Hề Hề buông Bộ Sanh Yên ra, nhẹ nhàng nói lời cảm ơn vương phi tỷ tỷ.
Nỗi tiếc nuối lớn nhất trong đời Bộ Sanh Yên là không thể có muội muội, tiểu cô nương trước mặt hoàn toàn phù hợp với những gì nàng tưởng tượng về muội muội của mình, ngọt ngào mềm mại, trắng trẻo đáng yêu.
Đặc biệt là khuôn mặt của tiểu cô nương vẫn còn chút phúng phính trẻ con, trông như hai cục nếp mềm, nhìn rất muốn nhéo.
Nhưng vì thân phận của đối phương là trắc phi của Thái tử, nàng đành đè nén xúc động muốn nhéo mặt tiểu cô nương.
Tiêu Hề Hề nói “Gần đây có một khe suối nhỏ, nước rất trong, ta dẫn tỷ tới đó.”
Tiêu Hề Hề đi phía trước, thỉnh thoảng nàng dừng lại, bắt một hai con đom đóm rồi bỏ vào ống tre nhỏ mang theo bên mình.
Bộ Sanh Yên xách một cái thùng rỗng đi theo phía sau, nhìn bóng lưng nhảy nhót của tiểu cô nương trước mặt, càng nhìn càng thấy đáng yêu.
Hai người dừng lại bên dòng suối.
Bộ Sanh Yên múc một thùng nước đầy.
Tiêu Hề Hề nói “Để ta xách giúp tỷ.”
Bộ Sanh Yên “Không cần, chút nặng này ta vẫn xách được.”
Cả hai thuận lợi trở về doanh trướng.