Bảo bối có thể điều động một nửa binh mã Đại Thịnh!
Sao lại vứt đi?
Giọng Hoàng đế có hơi mệt mỏi.
“Binh phù giả, giữ lại cũng vô dụng, vứt đi.”
Cam Phúc không tin được.
Binh phù này do Hoàng đế giao cho mình, rồi mình giao cho Anh vương.
Tuy sau đó Anh vương giao binh phù này cho Thái tử nhưng Cam Phúc lại tham gia vào toàn bộ quá trình này, bản thân có thể đảm bảo Anh vương tuyệt đối không thể tráo đổi.
Cam Phúc lẩm bẩm “Lẽ nào là Thái tử lén tráo đổi phù? Thái tử cố ý làm đồ giả lừa bệ hạ, cho nên vừa nãy Thái tử mới dứt khoát trả lại binh phù.”
Hoàng đế nói “Binh phù này vốn là giả, binh phù thật vẫn luôn ở chỗ trẫm.”
……
Trong điện Thanh Ca.
Lạc Thanh Hàn chậm rãi nói.
“Trước giờ phụ hoàng đa nghi, tuyệt đối sẽ không giao binh phù quan trọng như vậy cho người khác, binh phù mà ông ấy giao cho Cam Phúc thật ra là giả, binh phù thật vẫn luôn ở trong tay ông ấy.”
Tiêu Hề Hề ngơ ngác hỏi “Sao người biết binh phù là giả?”
Lạc Thanh Hàn giơ tay lên.
Thường công công hiểu ý, dẫn những người khác lui ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại Thái tử và Tiêu trắc phi.
Lạc Thanh Hàn lấy một mảnh binh phù từ trong ngực, nhẹ nhàng đặt lên bàn.
“Đây là binh phù mà ta tìm được trên người Tần Trọng.”
Vương triều Đại Thịnh có hai mảnh binh phù, một ở trong tay Hoàng đế, một ở trong tay Tần Trọng.
Hai mảnh binh phù có hình dáng giống hệt nhau.
Nếu ghép hai mảnh lại có thể ghép thành lệnh bài hình thuôn hoàn mỹ.
“Sau khi ta có được binh phù này, ta so sánh nó với binh phù mà phụ hoàng đưa, mảnh binh phù mà phụ hoàng đưa được làm rất tinh xảo, gần như không có dấu vết ngụy tạo, nhưng nếu ghép hai mảnh binh phù này lại, ở giữa sẽ có một khoảng trống nhỏ.”
Tiêu Hề Hề cầm binh phù trên bàn lên, cẩn thận xem xét, nàng không thấy điểm gì đặc biệt nên đặt binh phù xuống.
“Người định làm gì với binh phù của Tần Trọng?”
Lạc Thanh Hàn điềm tĩnh nói “Tối qua Tần Trọng chết trong ngục, không ai biết binh phù này nằm trong tay ta, mọi người đều nghĩ binh phù đã bị Tây Lăng vương lấy đi.”
Tiêu Hề Hề lập tức phản ứng lại “Người muốn giữ binh phù này sao?”
“Ừm.”
Lạc Thanh Hàn cầm binh phù lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng vu.ốt ve hoa văn trên bề mặt.
Binh phù mang ý nghĩa binh quyền.
Bây giờ nó đã rơi vào tay Lạc Thanh Hàn, sao hắn có thể dễ dàng giao ra?
Hoàng đế đa nghi, cảnh giác với hắn, hắn phải giữ cho mình một con át chủ bài.
Binh phù này với hắn mà nói là con át chủ bài có thể đảo ngược tình thế vào thời điểm quan trọng.
Tiêu Hề Hề gắp một cái chân vịt, vừa ăn vừa nói.
“Ta vẫn không hiểu, tại sao Hoàng đế lại làm binh phù giả? Lỡ bị người khác nhận ra binh phù giả, cứu giá chậm trễ, cuối cùng người xui xẻo không phải là ông ấy sao!”
Lạc Thanh Hàn trầm ngâm nói.
“Đây là chuyện mà ta không thể hiểu được. Theo tính tình của phụ hoàng, dù ông ấy đa nghi, cũng sẽ không làm chuyện như vậy khi mạng sống bị đe dọa. Ta nghi ngờ phụ hoàng có thể đã phát giác khác thường giữa Tây Lăng vương và Tần Trọng. Cho nên phụ hoàng chuẩn bị trước một binh phù giả. Khi ông ấy lấy binh phù giả ra, hẳn là đã chừa đường lui cho mình. Ngay cả khi binh phù giả xảy ra chuyện, hoặc nếu ta không đến cứu giá kịp thời, phụ hoàng vẫn có thể trốn thoát khỏi phản quân.”
Tiêu Hề Hề nuốt thịt vịt “Sao ta càng nghe càng mơ hồ? Nếu Hoàng đế lợi hại như vậy, lúc phản quân hành động, ông ấy lẽ ra phải nhanh chóng phản công, nếu ông ấy phản công sớm một chút, trong cung sẽ không có nhiều người chết như vậy.”
Giọng Lạc Thanh Hàn lạnh lùng.
“Đúng là chết rất nhiều người, nhưng phụ hoàng cũng muốn diệt hết Tần gia. Đây là đại họa mà phụ hoàng đã đè nén trong lòng nhiều năm. Còn có Tây Lăng vương. Tuy ông ta đã thoát, nhưng cũng không còn sống được bao lâu. Kết quả của cuộc phản loạn lần này, cuối cùng phụ hoàng trở thành người chiến thắng.”
Đối với Hoàng đế đứng đầu một nước, nếu có thể tiêu diệt Tần gia và Tây Lăng vương, hi sinh mấy phi tần và hoàng tử có là gì?
Đây chính là tâm thuật của đế vương.
Tiêu Hề Hề thấy sống lưng lạnh toát “Nghe người nói xong, ta cảm thấy Hoàng đế mới là trùm lớn nhất.”
Lạc Thanh Hàn “Trùm gì?”
Tiêu Hề Hề “Nghĩa là kẻ ác đứng sau.”
Lạc Thanh Hàn “Nàng sợ sao?”
Tiêu Hề Hề thề “Đương nhiên không sợ! Cho dù ông ấy là kẻ ác, Điện hạ cũng có thể đánh bại ông ấy! Điện hạ vĩnh viễn là người mạnh nhất!”
Lạc Thanh Hàn nhìn vào đôi mắt sáng ngời của nàng, hỏi “Nàng lấy đâu ra tự tin?”
Tiêu Hề Hề lắc lắc chân vịt trong tay.
“Người là chân vịt to lớn sáng bóng này.”
Sau đó nàng ăn hết thịt vịt, chỉ còn lại khúc xương vịt trơ trụi.
“Còn Hoàng đế chỉ là xương vịt, sức lực của ông ấy đã cạn, tuyệt đối không phải đối thủ của người!”
Nói xong, nàng bẻ xương vịt thành hai khúc.
Tuy hành động của nàng hơi ngốc nghếch, nhưng Thái tử Điện hạ lại tự động bật bộ lọc dày hai mét, hắn không hề thấy nàng ngốc nghếch, ngược lại thấy nàng đáng yêu đến khó hiểu.
Lạc Thanh Hàn đột nhiên hỏi.
“Thịt vịt có ngon không?”
Tiêu Hề Hề gật đầu mạnh “Ngon lắm!”
Lạc Thanh Hàn đầy ẩn ý nhìn nàng “Nhưng vừa nãy nàng nói chân vịt này là ta, sau đó chớp mắt ăn sạch ta, còn tỏ ra ăn ta rất ngon, nàng đang ám chỉ gì đó?”
Tiêu Hề Hề “……”
Toi rồi, hình như nàng bị gài rồi.
Tay Lạc Thanh Hàn luồn qua tóc nàng, ấn vào sau gáy nàng.
Hắn nghiêng người sang, trầm giọng hỏi “Nàng đã ăn ta rồi, ta có nên ăn nàng mấy miếng không?”
Tiêu Hề Hề đỏ mặt, tim đập mạnh “Ăn … ăn ta không có ngon.”
Lạc Thanh Hàn “Ngon hay không, ta thử sẽ biết.”
Thái tử nếm thử nàng một cách cẩn thận rồi đưa ra đánh giá chân thành.
“Ngon nhưng hơi mặn.”
Tiêu Hề Hề “……”
Ta nghi ngờ người đang mắng ta.
……
Đầu của Huệ phi đã được tìm thấy.
Thi thể của bà được đặt vào quan tài ở cung Dao Hoa.
Anh vương Lạc Dạ Thần mặc đồ tang quỳ trước bài vị, đôi mắt đỏ bừng, trong mắt đầy tia máu.
Bộ Sanh Yên cũng mặc đồ tang.
Nàng quỳ bên cạnh Lạc Dạ Thần, im lặng ở cạnh y.
Mọi người liên tục đến thắp hương cho Huệ phi.
Những lời chia buồn giống hệt nhau nhiều lần lặp lại, nhưng Lạc Dạ Thần cứ cúi đầu, không nói gì.
May là Bộ Sanh Yên có mặt giúp đỡ, không để người khác thấy thất lễ.