Tiêu Hề Hề cười nói “Bình thường chúng ta luôn xưng hô tỷ tỷ muội muội, đó toàn là lời khách sáo, hôm nay ta thật lòng gọi hai người là tỷ muội, nếu sau này ta không còn ở đây, hai người nhớ thay ta chăm sóc Thái tử thật tốt.”
Nói xong, không đợi đối phương phản ứng, nàng uống cạn ly rượu.
Lý trắc phi nghi ngờ nhìn nàng “Hôm nay cô xảy ra chuyện gì? Uống nhầm thuốc à?”
Diêu chiêu huấn không nói gì mà lo lắng nhìn Tiêu trắc phi.
Tiêu Hề Hề cười nói “Ta nuôi gà vịt lợn ngỗng lâu như vậy, bây giờ đều phải cho đi, rau củ ta trồng cũng không còn nữa, ta chợt cảm thấy cuộc đời thật vô thường, nói không chừng ngày mai ta cũng sẽ như số rau củ gà vịt đó, tự dưng biến mất, ta chỉ định chào hai người trước một tiếng, lỡ sau này có chia tay lại không kịp nói một câu tạm biệt.”
Lý trắc phi đặt ly rượu xuống “Có phải cô gặp chuyện gì rắc rối không?”
Diêu chiêu huấn cũng nói “Nếu có khó khăn gì thì cứ nói với muội, dù muội thấp cổ bé họng nhưng nếu có chỗ cần dùng đến muội, muội sẽ cố hết sức.”
Tiêu Hề Hề lại rót cho mình một ly rượu “Không sao, ta chỉ đang bày tỏ cảm xúc của mình thôi.”
Bữa trưa hôm nay đặc biệt thịnh soạn.
Nhưng Lý trắc phi và Diêu chiêu huấn ăn rất lơ đãng.
Lúc hai người đi, Tiêu Hề Hề đột nhiên gọi “Bảo Cầm, lấy mạt chược và bộ bài cho họ đi, sau này ta không cần những thứ đó nữa, tặng hết cho họ đi.”
Bảo Cầm nhanh chóng làm theo.
Mạt chược và bộ bài lần lượt tặng cho Lý trắc phi và Diêu chiêu huấn.
Diêu chiêu huấn nhận được quà nhưng không hề vui, lại thấy lo lắng không giải thích được.
“Tiêu tỷ tỷ có ổn thật không?”
Tiêu Hề Hề một tay chống đầu, mặt đỏ bừng, hai mắt mờ mịt, hiển nhiên là đã uống say.
Nàng cười hì hì “Ta ổn.”
Lý trắc phi thì thầm với Bảo Cầm.
“Nếu Tiêu trắc phi có chuyện gì, ngươi cứ đến tìm ta.”
Diêu chiêu huấn vội nói “Còn ta nữa!”
Bảo Cầm gật đầu đáp vâng.
Sau khi tiễn người đi, nàng và một cung nữ khác đỡ Tiêu trắc phi đứng dậy.
Tiêu Hề Hề đẩy tay họ ra.
Bảo Cầm “Người say rồi, nô tỳ dìu người về phòng nghỉ ngơi.”
Tiêu Hề Hề lắc đầu “Ta không say, chỉ hơi chóng mặt, muốn hít thở chút không khí.”
Nàng loạng choạng bước ra khỏi cửa, đứng một mình dưới hiên, nhìn ra hậu viện trống trải.
Nước mắt đột nhiên rơi xuống.
Bảo Cầm không yên tâm, đứng cách đó không xa nhìn, nàng giật mình khi thấy Tiêu trắc phi tự dưng khóc.
“Nương nương, người sao vậy? Sao lại khóc?” Bảo Cầm vừa hỏi vừa lấy khăn tay lau nước mắt cho nàng.
Tiêu Hề Hề lấy khăn tay áp vào mắt mình.
Nàng nấc nghẹn “Ta không thể để lại bất cứ thứ gì.”
Bảo Cầm không hiểu “Người muốn để lại thứ gì?”
Tiêu Hề Hề buông khăn tay, giơ tay ôm Bảo Cầm, nước mắt không ngừng rơi.
Bảo Cầm nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, nhẹ nhàng an ủi “Không sao không sao, dù không có số rau củ gia cầm đó, nô tỳ vẫn có thể chuẩn bị món ngon cho người, sau này người muốn ăn gì có thể nói nô tỳ biết, nô tỳ sẽ làm cho người.”
Tiêu Hề Hề khóc nói “Sao em lại tốt như vậy?”
Bảo Cầm “Vì người cũng rất tốt.”
Tiêu Hề Hề phải cố lắm mới có thể kìm được nước mắt.
Nàng lấy khăn tay lau nước mắt, khụt khịt nói “Em đi theo ta.”
Bảo Cầm theo nàng vào phòng ngủ.
Tiêu Hề Hề lấy ra một tờ khế ước bán thân từ ngăn kéo.
“Đây là khế ước bán thân của em, trả cho em, từ nay em tự do rồi. Cho dù ngày nào đó ta không còn ở đây, em cũng có thể tự quyết định, không cần bị người khác sắp xếp.”
Vốn dĩ Bảo Cầm là nha hoàn trong phủ Trung Võ tướng quân, sau này theo Tiêu Hề Hề vào cung, Tiết thị đã đưa khế ước bán thân của Bảo Cầm cho Tiêu Hề Hề.
Bảo Cầm nhìn khế ước bán thân trước mặt, không biết phải làm sao.
“Đang yên lành, sao người đột nhiên nói chuyện này?”
Tiêu Hề Hề từng nghĩ đến việc đưa Bảo Cầm về Huyền Môn.
Sau đó nghĩ lại vẫn là thôi đi.
Thời gian của nàng còn lại rất ít, sao phải để Bảo Cầm trải qua một màn sinh ly tử biệt nữa?
Cứ chia tay trong vui vẻ thế này đi.
Bảo Cầm giữ khế ước bán thân, nhưng vẫn nhìn chằm chằm Tiêu Hề Hề.
“Nương nương, hôm nay người sao vậy?”
Tiêu Hề Hề lau mắt, cười nói “Có thể là ta uống quá nhiều, đầu óc không tỉnh táo, em ra ngoài trước đi, ta muốn chợp mắt một lát.”
“Vâng.”
Bảo Cầm đi được vài bước rồi quay lại nhìn nàng.
“Người thật sự không sao chứ?”
Tiêu Hề Hề xua tay như đuổi ruồi “Ta không sao, đi đi.”
Bảo Cầm đành phải rời khỏi phòng ngủ.
Tiêu Hề Hề nằm trên giường, ôm chăn thở dài.
Kiếp trước nàng không có vướng bận, dù chết nàng cũng sẽ không thấy đau khổ, nhiều nhất là nàng không cam lòng mà thôi.
Nhưng kiếp này thì khác.
Nàng có vướng bận, có ràng buộc.
Thế nên nàng không nỡ.
Tiêu Hề Hề đập chăn bông trong tay, tức giận nói “Đều là lỗi của các người, sao lại tốt với ta như vậy? Làm trong lòng ta thật khó chịu.”
Nàng ôm chăn, lẩm bẩm một lúc.
Tâm trạng được cải thiện đôi chút.
Đúng lúc nàng chuẩn bị đắp chăn đi ngủ thì đột nhiên có tiếng gõ cửa.
Giọng Bảo Cầm truyền vào, có vẻ rất gấp gáp.
“Nương nương, trong cung xảy ra chuyện rồi!”
Tiêu Hề Hề lập tức ngồi dậy “Sao vậy?”
Bảo Cầm mở cửa bước vào “Vừa rồi Tiêu tướng quân lén sai người gửi tin tới, nói là cấm vệ quân tìm thấy vật yểm thắng ở chỗ của Thường công công và Triệu Hiền!”
Nét mặt Tiêu Hề Hề thay đổi.
Nàng tưởng chỉ cần tìm được vật yểm thắng ở Đông cung thì mọi chuyện sẽ ổn, nhưng lại quên mất Thường công công và Triệu Hiền.
Thường công công và Triệu Hiền đều là tâm phúc của Thái tử.
Một khi bọn họ bị định tội dùng thuật yểm thắng mưu hại Hoàng đế, Thái tử chắc chắn cũng không thoát được!
Bây giờ Thường công công và Triệu Hiền đều không có ở trong cung, hai người đã theo Thái tử đến quận Tây Lăng, cả cơ hội biện minh cũng không có.
“Trong cung xảy ra chuyện, đáng lý Thái tử phải mau chóng hồi cung, tại sao người không để Thái tử về cung?”
Tiêu Hề Hề giải thích vội.
“Xem tình hình này, rõ ràng là có người cố ý hãm hại Thái tử. Nếu Hoàng đế nghe lời vu khống, nhất quyết kết tội Thái tử, vậy Thái tử trở về chỉ có con đường chết! Thay vì trở về tìm chết, ngài ấy có thể ở lại quận Tây Lăng xem xét tình hình. Nếu mọi chuyện đến mức không thể cứu vãn được nữa, ngài ấy có thể trực tiếp điều binh ở quận Tây Lăng.”
Thái tử hiện chỉ huy một trăm mười ngàn binh mã, đồng thời còn có binh phù trong tay.
Chỉ cần hắn khởi binh, dù tự mình xưng vương hay lật đổ Hoàng đế để tự đăng cơ, thì khả năng thành công là rất cao.